Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Tôn Nàng Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tiểu sư thúc, sao người lại đạp Liễu sư muội?" Tả Linh tò mò hỏi.

"Nàng ta ôm quá chặt, ta thở không nổi, không ngờ lại không nhịn được ra tay." Vân Thanh Chỉ thành thật trả lời.

Tả Linh kinh ngạc nhìn nàng, sau đó cười cười: "Tiểu sư thúc quả thật thay đổi rồi."

Vân Thanh Chỉ trừng mắt nhìn nàng với vẻ vô tội: "Có sao?"

Chúc Cầm nhìn bộ dáng khả ái của nàng, lập tức phản bác Tả Linh: "Tiểu sư muội nào có thay đổi, vẫn đáng yêu như vậy!"

Tả Linh ghét bỏ không muốn nói chuyện với nàng ta.

Khảo hạch pháp thuật buổi chiều, chẳng qua là kiểm nghiệm một ít tiểu pháp thuật đã học, thí dụ như Tịnh Quyết, Thủy Cầu, Hỏa Cầu.

Vân Thanh Chỉ vẫn ung dung như cũ, nhìn thấy ánh mắt kinh dị của Liễu Phàm, Vân Thanh Chỉ cười với nàng: "Cố lên, ta đi trước đây."

Chỉ là thi lên lớp Địa mà thôi, không tính là chuyện gì to tát, Vân Thanh Chỉ qua ải là có thể đi thẳng, ngày mai trực tiếp đi lớp Thiên.

Mặc dù đều là tiểu pháp thuật, nhưng nơi này đều là những đệ tử Luyện Khí kỳ, thậm chí phần lớn đều là Luyện Khí sơ kỳ, vừa mới nhập môn, đối với đại đa số người mà nói vẫn còn có chút khó khăn.

Liễu Phàm bởi vì bên cạnh có cao thủ chỉ điểm, cũng là miễn cưỡng qua ải.

Vân Thanh Chỉ trở lại Thanh Vận phong, hôm nay ngược lại không thấy sư tôn, nhưng cho dù Lục Ly không có ở đây, nàng cũng không dám lơ là, ngoan ngoãn ngồi xuống tu luyện.

Lúc Lục Ly trở về đã là ban đêm, buổi chiều nàng bị chưởng môn gọi đi nói chuyện, một đám trưởng lão đang thảo luận công việc tông môn thi đấu năm nay, bình thường tông môn thi đấu bắt đầu từ Trúc Cơ, chỉ có Trúc Cơ mới xem như chính thức bước vào tu tiên giới.

Đương nhiên những chuyện này không liên quan gì đến Vân Thanh Chỉ lúc này.

Lúc Lục Ly trở về, Vân Thanh Chỉ còn đang tu hành.

Nghĩ một chút liền đi nấu cơm cho nàng.

Lúc này 443 từ trong đầu nàng nhảy ra: "Kí chủ, hôm nay là sinh thần của tiểu đồ nhi ngươi."

Lục Ly nghe 443 nói, trong lòng có chút kinh ngạc.

Kinh ngạc vì tiểu đồ nhi lại không nói chuyện này với nàng, đứa nhỏ này cũng không biết nghĩ như thế nào.

"Được, ta biết rồi." Lục Ly vẫn đi tới phòng bếp.

"Kí chủ, người chuẩn bị làm gì cho tiểu đồ nhi vậy?" 443 tò mò hỏi.

"Ăn." Lục Ly ôn tồn đáp.

"Ăn cái gì!" 443 cảm thấy kí chủ có đôi khi quả thực kiệm lời như vàng, muốn nàng nói thêm hai chữ cũng khó như lên trời.

"Đang nghĩ." Lại là hai chữ, 443 cảm thấy sau khi đi theo kí chủ này, mình sắp nghẹn ra bệnh, không ai nói chuyện với mình.

"Làm lẩu được không?" Lục Ly chợt nhớ tới đồ ăn ở Tu Chân giới đều rất thanh đạm, tiểu đồ nhi phỏng chừng cũng chưa từng ăn thứ gì cay.

"Được a!" 443 cảm thấy rất được.

Thế là Lục Ly bắt đầu hỏi 443 nguyên liệu nấu ăn, sau đó bắt tay vào chuẩn bị lẩu.

Cũng không khó, chuẩn bị tốt nguyên liệu cũng không mất bao lâu.

Chờ Vân Thanh Chỉ ngừng tu luyện, chạy ra khỏi rừng trúc mà không ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Nàng thấy sư tôn ngồi ở trước bàn đá, trên bàn đá bày đầy nguyên liệu nấu ăn, nhưng đều là chưa từng được nấu qua.

Không hiểu, nàng đi tới bên cạnh sư tôn: "Sư tôn ~"

Mỗi lần tiểu đồ nhi gọi nàng đều thích kéo dài âm cuối, mỗi lần đều khiến Lục Ly cảm thấy tâm can đều tan chảy.

**

"Làm lẩu." Lục Ly cười với nàng, 443 cảm thấy nụ cười đời này của kí chủ đã dành hết cho tiểu đồ nhi, phải biết rằng hôm nay lúc họp, Lục Ly từ đầu tới cuối đều là một biểu cảm, bị hỏi đến liền gật đầu ừ một tiếng, cao lãnh vô cùng.

"Lẩu?" Trong mắt Vân Thanh Chỉ lóe lên sự tò mò, nàng lục soát tất cả ký ức cũng không tìm được món này.

Dân gian thế giới này có lẩu hay không Lục Ly cũng không rõ ràng lắm, nhưng Tu Chân Giới khẳng định là không có, người Tu Chân Giới chú trọng thanh đạm, thậm chí cũng không coi trọng ăn uống.

"Ừ, lẩu, ngươi có thể gọi bằng hữu của ngươi cùng ăn." Lục Ly xoa đầu tiểu đồ nhi, cảm thấy mái tóc mềm mại vô cùng đáng yêu.

"Có thể gọi người khác ạ?" Vân Thanh Chỉ mắt sáng rực lên.

"Ừm, có thể." Lục Ly thấy dáng vẻ của nàng, trong lòng cũng có chút ấm áp, rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử.

Vân Thanh Chỉ nhịn không được chạy qua ôm Lục Ly: "Đa tạ sư tôn."

Lục Ly vỗ vỗ lưng nàng: "Phu tử của ngươi hôm nay nói với ta, thành tích khảo hạch của ngươi là điểm tối đa."

Vân Thanh Chỉ vốn không cảm thấy có gì, nhưng được sư tôn tán thành, nàng lại không nhịn được vui vẻ: "Là do phu tử dạy tốt."

"Chuyện này, không cần khiêm tốn." Lục Ly sờ mũi nàng: "Còn không truyền tin cho bằng hữu của ngươi?"

"A, được." Vân Thanh Chỉ vội vàng truyền tin cho Chúc Cầm, Tả Linh, còn có Liễu Phàm hôm nay bị nàng đá một cước.

Truyền tin xong, Vân Thanh Chỉ lại làm nũng với Lục Ly: "Sư tôn thật tốt ~"

Tiểu nhân nhi hôn Lục Ly một cái, cả người Lục Ly cứng đờ, nàng chưa từng làm động tác thân mật như vậy với ai, mặc dù đối phương chỉ là một tiểu hài tử, nàng vẫn cảm thấy rất không quen, đồng thời không hiểu sao lại nảy ra một ý niệm: "443, ta có phải là dưỡng đồ nhi quá thân cận hay không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »