"Tiểu sư muội cứ gọi ta là sư tỷ là được rồi, dễ nghe biết bao." Chúc Cầm rất vui khi có người gọi mình là sư tỷ.
"Đúng rồi tiểu sư muội, hôm qua sao muội lại đi trước vậy?" Chúc Cầm lại hỏi Vân Thanh Chỉ.
"Muội học xong rồi, phu tử cho muội tan học sớm." Vân Thanh Chỉ thành thật nói.
Tả Linh và Chúc Cầm đều do Cố Mộc tiên sinh dạy dỗ, tự nhiên biết tính tình của vị phu tử kia, tuyệt đối sẽ không cho người ta tan học sớm, nghĩ vậy lại tò mò không biết tiểu sư muội/Tiểu sư thúc thông minh đến mức nào.
Trong lúc nói chuyện đã đến học đường, Chúc Cầm và Tả Linh đưa Vân Thanh Chỉ đến cửa, nhìn khuôn mặt Vân Thanh Chỉ, Chúc Cầm nhịn không được đưa tay nhéo một cái, xúc cảm thật sự rất tuyệt.
Thấy mặt tiểu sư muội đỏ lên, Chúc Cầm kinh ngạc nhìn nàng: "Ô ô, tiểu sư muội sao lại đáng yêu như vậy chứ."
Đã có đệ tử lớp Địa khác nhìn qua, Tả Linh cảm thấy mất mặt, vội vàng kéo Chúc Cầm đi.
"Nếu ngươi dọa tiểu sư thúc sợ, Thanh Vận trưởng lão nhất định sẽ thu thập ngươi." Tả Linh kéo người đi còn chưa đủ, còn phải bổ sung một câu nhắc nhở nàng.
Vân Thanh Chỉ thấy hai người bỏ đi, nhẹ nhàng thở ra, sau đó bước vào lớp học.
Nàng vừa mới ngồi xuống, bên cạnh liền có người ngồi xuống.
Vân Thanh Chỉ nhìn người nọ, là một nữ hài, cao hơn nàng một chút, ngọt ngào cười với nàng: "Xin chào."
Người nọ rõ ràng kinh ngạc: "Tiểu sư thúc thế mà lại chào hỏi ta!"
Giọng nói nàng đột nhiên cất cao, tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ.
Vân Thanh Chỉ đỏ mặt: "Chẳng lẽ không nên sao?"
Liễu Phàm trong nháy mắt cảm thấy trái tim tan chảy: "Nên, nên, tiểu sư thúc, đệ tử là Liễu Phàm, từ hôm nay sẽ là bạn cùng bàn với người."
"Được, Liễu sư điệt." Vân Thanh Chỉ lại cười với nàng.
Liễu Phàm nhịn không được cảm khái trong lòng, sao có thể có người đáng yêu như vậy.
Kỳ thật nàng cũng chỉ muốn thử xem sao, Liễu Phàm là học tra, hôm qua là người cuối cùng tan học, lúc ấy phu tử cảm thấy đã quá muộn, không muốn giữ nàng lại mới để nàng đi.
Hôm nay nàng vừa nhìn thấy Vân Thanh Chỉ, liền muốn thử xem có thể kết giao với vị tiểu sư thúc này hay không, để tiểu sư thúc chỉ bảo nàng học tập, bị lưu ban thật sự rất thống khổ.
Nghĩ như vậy, Liễu Phàm lấy từ trong túi ra rất nhiều đồ ăn vặt: "Tiểu sư thúc, người ăn không?"
Vân Thanh Chỉ lắc đầu: "Phu tử sắp đến rồi."
"Vậy ta cho người, người rảnh thì ăn." Liễu Phàm cười hì hì.
Vân Thanh Chỉ vẫn lắc đầu: "Không cần, đa tạ."
"Người cứ nhận đi ~" Liễu Phàm không biết xấu hổ làm nũng.
Cuối cùng Vân Thanh Chỉ bất đắc dĩ nhận lấy đống đồ ăn vặt kia.
Thấy nàng cất đồ ăn vặt đi, Liễu Phàm mới mở miệng: "Tiểu sư thúc, người có thể dạy ta cách ghi nhớ những chữ này không?"
Vân Thanh Chỉ lập tức hiểu được nguyên nhân người này muốn kết giao với mình.
Đã nhận đồ của người ta, cũng không tiện không dạy.
"Chính là, ngươi tưởng tượng chúng thành những bức tranh ấy, ngươi nhìn chữ này xem, có giống một ngọn núi cao không?"
Vân Thanh Chỉ nghiêm túc giảng giải cho Liễu Phàm.
Nàng vừa nói như vậy, Liễu Phàm quả thật cảm thấy rất giống.
Nhưng còn chưa kịp nói đến chữ khác, phu tử đã đến.
Cũng như hôm qua, buổi sáng học lịch sử Tu Chân giới, buổi chiều học chữ.
Vân Thanh Chỉ vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, còn Liễu Phàm bên cạnh đã bắt đầu ngủ gật.
Lúc phu tử nhìn qua, Vân Thanh Chỉ dùng ngón tay chọc chọc Liễu Phàm, nhắc nhở nàng đừng ngủ nữa.
Không nghi ngờ gì nữa, Vân Thanh Chỉ hôm nay lại là người đầu tiên rời đi, trước khi đi còn chỉ điểm cho Liễu Phàm một chút.
Vân Thanh Chỉ làm xong liền đi, cũng không biết hôm nay Liễu Phàm lại không phải là người cuối cùng rời đi, lúc nàng đi trong lớp còn hơn phân nửa số người.
Trong lòng Liễu Phàm vô cùng cảm kích Vân Thanh Chỉ, có thể tan học sớm, thật sự rất vui vẻ.
Mà Vân Thanh Chỉ vừa trở về Thanh Vận Phong, liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng sư tôn.
"Sư tôn ~" Vân Thanh Chỉ đi tới rừng mai, nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, nhẹ giọng gọi.
Lục Ly mở mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn tiểu đồ nhi: "Tan học rồi?"
"Vâng ạ ~" Vân Thanh Chỉ nhìn sư tôn, thử ôm Lục Ly.
Lục Ly sửng sốt, không ngờ tiểu đồ nhi lại đột nhiên nhào vào lòng mình, nhưng vẫn đưa tay ôm lấy nàng: "Sao vậy? Có người bắt nạt ngươi?"
Vân Thanh Chỉ lắc đầu: "Không có, hôm nay có người cho con đồ ăn vặt, muốn con dạy nàng ấy cách ghi nhớ chữ ạ."
Lục Ly khẽ cười, xem ra tiểu đồ nhi rất được hoan nghênh: "Vậy ngươi dạy chưa?"
"Dạy rồi ạ." Vân Thanh Chỉ ngoan ngoãn trả lời.
"Đồng môn giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm." Lục Ly nói.
"Vậy ngày mai con không nhận đồ ăn vặt của nàng ấy nữa." Vân Thanh Chỉ ngại ngùng nói.
Lục Ly để tiểu nha đầu ngồi lên đùi mình: "Không sao, bằng hữu tặng chút đồ ăn vặt cũng là chuyện bình thường."