- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Tiên Hiệp
- Sư Tôn, Mời Ngươi Đứng Đắn Chút
- Chương 3: Linh trì
Sư Tôn, Mời Ngươi Đứng Đắn Chút
Chương 3: Linh trì
Nếu bạn thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho truyện một đề cử nhé.
Don@te cho Yann qua Momo or MBbank nhé hihi: 0917 678 211
-----------------------------
Yến Li đứng ở tại chỗ mà chết lặng, cảm thấy có chút hoài nghi nhân sinh.
“Còn đứng đấy làm gì, mau đi nấu cơm.” Dung Y nói xong, lập tức quay đầu lại đánh mạt chược tiếp.
“A hehe ! Hồ! Tới tới tới, đều giao tiền ra đây!” Dung Y vui tươi hớn hở mà mở miệng.
Yến Li liền nhìn thấy trên mặt mấy cái sư thúc kia đều là vẻ oán thán, đau khổ móc linh thạch ra giao cho sư tôn nhà mình. Vì vậy trong một khoảnh khắc… Yến Li đột nhiên cảm thấy bọn họ giống như còn thảm hơn cả nàng……
Nhưng ngay sau đó Yến Li lập chửi ! Không phải nàng mới càng xui xẻo sao ? Đúng vậy nàng bán sức lao động miễn phí mới càng xui xẻo. Yến Li mặt không cảm xúc đi vào phòng bếp, nhìn cái này phòng bếp chỉ còn cách nhận mệnh mà thở dài.
Cảm thấy may mắn đời trước chính mình gia đình sống ở nông thôn, không thì chỉ sợ có mỗi việc nhóm lửa bếp củi cũng không biết làm.
Vất vả lên lên xuống xuống mới chuẩn bị xong mâm cơm gồm 4 đồ ăn và 1 canh, Yến Li bưng mâm cơm đi tìm sư phụ và các sư thúc đang chơi mạt chược nghiến răng nghiến lợi nói: “Ăn cơm!”
Vừa nghe tới ăn cơm, Dung Y liền vung tay lên, đem linh thạch chất thành núi nhỏ trước mặt mình cho vào túi. Sau đó, tay khua bài của mọi người đổ ra bàn nói nói: “Không đánh nữa không đánh nữa! Ăn cơm ăn cơm!”
Lập tức ngũ trưởng lão cực kỳ hoảng sợ nói: “Tam sư tỷ ngươi làm gì! Ta lập tức liền phải hồ!”
“Hồ cái gì hồ! Ăn cơm!” Dung Y trừng hắn.
Ngũ trưởng lão cảm thấy cực kỳ ủy khuất, thập phần ai oán mà nhìn cách đó không xa Yến Li.
Yến Li…… Yến Li bình tĩnh mặc kệ hắn nhìn nàng muốn rớt mắt ra ngoài.
Ha, các ngươi chơi mạt chược, bắt ta nấu cơm cho các ngươi, cứ chờ xem!
Yến Li ôn nhu cười hướng về phía ngũ trưởng lão, không biết vì cái gì, ánh mắt của Yến Li làm ngũ trưởng lão cảm thấy sởn tóc gáy.
Mãi cho đến khi bọn họ thấy đồ thức ăn đã được dọn trên bàn. Thịt xào, đầu cá băm ớt, cá hầm ớt cắt nhỏ, đậu hủ Ma Bà. Trong đó chỉ có duy nhất một món thanh đạm là một tô canh rau xanh.
“Sư tôn, sư thúc đều đừng khách khí nha, đây là ta cực cực khổ khổ làm, vì thế nhất định phải ăn hết nha ~” Yến Li cười tủm tỉm mà mở miệng.
Hừ, ranh con, trước khi xuyên vào đây ta đã đọc hết cốt truyện nên đã sớm biết Lăng Tuyệt Tông không có ai ăn cay được, bắt ta nấu cơm hừ đây là cái giá phải trả.
Cả đám người cứng đờ nhìn bàn đồ ăn trước mặt, cuối cùng mọi ánh mắt đều nhìn về phía Dung Y.
Mà Dung Y hiển nhiên cũng không nghĩ tới Yến Li sẽ làm một bàn đồ ăn toàn món cay như vậy, nàng nhịn không được nhìn về phía Yến Li nói: “Ta nhớ rõ, Tiểu Li Nhi, quê của ngươi hình như không ăn cay.”
“Nhưng ta lại thích ăn nha ~” Yến Li cười, gắp một miếng thịt cá trong đĩa cá toàn ớt đỏ rực vào bát của Dung Y.
“Sư tôn, đây chính là Phá Vọng Phong của ngươi duy nhất độc đinh đệ tử tự tay chuẩn bị cơm chiều cho các ngươi, các ngươi sẽ không làm ta thương tâm đúng không. Nếu sư tôn không cần ta, thì ta đành phải trở làm cái đệ tử ngoại môn.”
Nói, còn ra vẻ ủy khuất thở dài.
“Đến lúc đó khắp thiên hạ đều biết Lăng Tuyệt Tông vứt bỏ một thiên tài đệ tử.”
Lời này vừa nói ra, lập tức làm mấy trưởng lão khác cảnh giác, động tác nhất trí nhìn về phía Dung Y.
Nếu Yến Li biến thành đệ tử ngoại môn, vậy toàn bộ năm châu đạo thống không phải hoá điên đến đây cướp người sao ? Hạt giống tốt như vậy mà lại phải chắp tay dâng cho người khác sao ? Tất nhiên là không được rồi !
Dung Y tự nhiên cũng đoán được suy nghĩ của mấy người này đành nghiến răng cười nói: “Ai ya, nếu đồ đệ bảo bối nhà ta đã nói vậy thì chúng ta nhất định sẽ ăn haha. Nào mọi người, cùng nhau thưởng thức thôi, suy cho cùng bởi vì có nhiều người ở đây nên nàng mới nấu nhiều món ăn như vậy, không ăn thì quả là uống phí nha, đến lúc đó đồ đệ của ta nàng cảm thấy thương tâm rời nhà trốn đi thì biết làm sao bây giờ? Nếu chưởng môn sư huynh có hỏi, ta đành phải rưng rưng nước mắt nói sự thật là do các ngươi không ăn cơm khiến cho nàng tổn thương nên mới trốn đi.”
Nói, còn ra vẻ đau lòng giả bộ lau lau nước mắt căn bản không rơi một giọt nào.
Các trưởng lão còn lại: “……”
Wtf! Rõ ràng là ngươi một hai bắt người ta phải nấu cơm, vì sao lại lôi chúng ta vào! Ngươi là cẩu đi!
Nguyệt thượng đầu cành (1) nhưng Phá Vọng Phong lại bị khung cảnh nóng rát bao trùm.
Yến Li chậm rì rì mà ăn thịt cá trong bát, nhìn một đám người ăn đến mặt đỏ tía tai làm cho tâm trạng hôm nay vốn rất mệt mỏi của nàng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Oa ha!” Dung Y ngửa đầu uống bầu rượu tiếp theo, hai má nàng xinh đẹp, môi đỏ mê người, khóe mắt do sinh lý nên chảy ra nước mắt.
Mấy cái sư thúc kia cũng giống nhau, hoàn toàn không còn uy nghiêm như ban ngày ở Linh Kiếm Đường.
Một đám người bị ớt cay tra tấn làm cho thống khổ bất kham.
Cho đến khi cả bàn đồ ăn đều được mọi người ăn hết sạch sẽ không sót miếng nào thì bất giác mọi đã nằm nhoài trên ghế rồi, một người so một người người cái môi càng sưng to.
Yến Li thu dọn chén đũa, sau đó cười tủm tỉm mà mở miệng nói: “Cảm ơn sư tôn sư thúc nể mặt ta ăn hết, xem ra sư tôn sư thúc đều rất thích ăn cơm ta làm. Vậy thì từ ngày mai bắt đầu, để ta nấu cơm cho mọi người ăn nhá?”
Mấy người tức khắc lộ ra biểu tình hoảng sợ.
“Yến…… Yến sư điệt, không…… Không cần phiền như vậy đâu, ta ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, không…… không tới!” Nói xong, một đám đại lão đã đến hóa thần cảnh như là bị quỷ rượt, nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ để lại hai thầy trò ở Phá Vọng Phong.
“Giỏi a Tiểu Li Nhi, không thể tưởng được ngươi là loại này nhân thiết hắc liên hoa (2) ?” Dung Y lười biếng mà nằm trên ghế, nhìn Yến Li cười như không cười mà mở miệng.
Yến Li đang thu thập chén đũa bỗng dừng tay lại, nghiêng đầu mặt vô biểu tình nhìn sư tôn nhà mình nói: “Nếu không phải bị sư tôn bắt, ta cũng chỉ muốn bình yên, an tĩnh làm đệ tử chân truyền.”
“Hả ? Vậy ngươi nói thử xem ta bắt ngươi làm cái gì?” Dung Y vẻ hứng thú, một tay chống cằm, nhìn đồ đệ mới hôm nay vừa thu vào môn hạ đã mang cho nàng bất ngờ liên tiếp.
Yến Li hơi hơi hé miệng, lại không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ nói ngươi cái gì đều không chuẩn bị, thậm chí ngay cả phòng cá nhân đều không có, mọi chuyện đều phải nàng tự tay làm lấy? Thậm chí còn phải nấu cơm cho một đám người rảnh đang chơi mạt chược?
Cuối cùng cũng có nói ra bức xúc được một chút, nhưng nghĩ đến trước kia bản thân còn chưa đến đây thì Dung Y hiển nhiên là phải tự tay làm lấy. Đến nỗi nàng, chỉ có thể nói là do nàng chính mình đột nhiên thay đổi quyết định lựa chọn Dung Y làm sư phụ.
Trong tình huống không chuẩn bị cái gì đã lựa chọn Dung Y. Yến Li nhịn không được che mặt.
Dung Y nhìn nàng cười nói: “Ngươi xem, ta từ đầu tới cuối đều chỉ bảo ngươi nấu cơm a. Đến nỗi dọn dẹp phòng ở, kia vốn dĩ là chỗ ở của ngươi sau này nên tất nhiên là do ngươi dọn dẹp. Rốt cuộc, mặc kệ ngươi trước khi đến đây là đại tiểu thư của thế gia hay nhân gian công chúa hoàng thất cũng thế, đến Lăng Tuyệt Tông rồi, liền chỉ là một cái để tử của Lăng Tuyệt Tông.”
Yến Li ngước mắt nhìn trước mắt sư tôn nhà mình.
Này chẳng lẽ không phải bởi vì Phá Vọng Phong của ngươi ngay cả một cái quét tước đệ tử cũng không có sao?
Dung Y tự nhiên nhìn ra Yến Li trong mắt lên án, ho nhẹ một tiếng nói sang chuyện khác : “Tóm lại, ngươi nếu bái ta làm thầy, ta đây tự nhiên sẽ đem ta suốt đời kinh nghiệm học được đều truyền thụ cho ngươi, sẽ không làm ngươi đến mức bị người khác khi dễ.”
“Tốt nhất ngươi làm là như vậy nếu không ta sẽ thật cho rằng sư tôn thu ta vào môn hạ là để nấu cơm cho ngươi đâu.” Yến Li mặt vô biểu tình mà nói.
“Ngươi đang nói cái gì vậy Tiểu Li Nhi.” Dung Y cười hì hì nhìn nàng nói: “Giống như là ngươi nói, ngươi chính là chúng ta Phá Vọng Phong duy nhất độc đinh thân thân bảo bối, sư tôn ta a thương ngươi còn không kịp, như thế nào sẽ bỏ được mặc kệ ngươi đâu?”
“Ngô, vừa lúc, cơm nước xong liền cùng vi sư đi một chuyến.” Dung Y đứng dậy nhìn nàng cười nói.
“Hửm?”
Một lát sau, Yến run bần bật ôm chính mình mà nhìn hàn trì trước mắt, bốn phía là tinh xảo nhưng lại kỳ dị thạch nhũ, bên trên còn có thêm một tầng sương hơi mỏng, mà trước mặt nàng lại là một cái ao đường kính chỉ khoảng 20 mét, ánh trăng xuyên thấu qua cửa động trên đỉnh chiếu sáng xuống, vừa lúc bao phủ toàn bộ hàn trì.
“Sư…… Sư tôn…… Ngươi dẫn ta tới nơi này…… Là muốn làm gì?” Bốn phía đều là khí lạnh làm Yến Li thật sâu hoài nghi chính mình có phải hay không bị Dung Y mang đi bắc cực. Nơi này khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo đến tận bên trong xương tuỷ.
Dung Y lười biếng mà mở miệng nói: “Ngâm tắm a ~”
Yến Li: “???”
Nàng mặt vô biểu tình mà nhìn Dung Y nói: “Sư tôn, ngươi nói thật sao? Ngâm tắm ở đây có khiến chúng ta Phá Vọng Phong duy nhất độc đinh bảo bảo không còn nữa nha ~”
Dung Y cười tủm tỉm mà nhìn nàng nói: “Tiểu Li Nhi ngươi đang nói cái gì vậy, ta như thế nào bỏ được làm ngươi bị lạnh chết đâu? Ta còn không phải bởi vì tốt cho ngươi sao. Chỗ này nguyệt linh trì chính là nơi tụ tập của linh khí ở thiên địa, đặc biệt phù hợp cho người tu hành. Người khác a, ta sẽ không bao giờ mang nàng tới đâu. Đây chính là đãi ngộ của chúng ta Phá Vọng Phong duy nhất bảo bối.”
Yến Li trong lòng mang theo một tia hy vọng nhìn Dung Y nói: “Sư tôn, ngươi chắc chắn ta đi xuống ngâm sẽ không bị lạnh chết sao?”
“Không chắc chắn.” Dung Y lập tức trả lời.
Yến Li tâm như tro tàn.
Nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi, cho nàng quay lại thì cho dù có phải chọn trong quyển sách này một đại trưởng lão cũ kỹ cổ hủ nhất thì nàng cũng sẽ không bao giờ chọn tam trưởng lão người mà nàng không hiểu biết một chút gì cả.
Trường hợp này là cái gì đây? Xuất sư chưa tiệp thân (3) đã phải chết sao ?
“Được rồi, đừng lề mề nữa, nhanh chóng cởϊ qυầи áo rồi đi xuống đi.” Dung Y tức giận mà mở miệng.
“Cái gì? Còn muốn cởϊ qυầи áo?!” Yến Li tức khắc lùi về phía sau.
Dung Y thấy, giơ tay lên một cái, Yến Li tức khắc phát giác thân thể của mình không chịu khống chế, trực tiếp nhào về hướng Dung Y, sau đó dừng lại trước mặt Dung Y.
“Tiểu hài tử, như thế nào còn hỏi nhiều như vậy, bảo ngươi cởi ngươi liền cởi. Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cảm thấy dáng người của ngươi so với ta đẹp?” Dung Y nhìn nàng liếc mắt một cái.
Yến Li mặt đều tái rồi, nàng còn không phải chỉ là linh hồn bám vào trên người một cái mới 15 tuổi nữ hài tử sao ? Làm gì đến nỗi còn phải chịu nhân thân công kích như vậy ?
Nhưng là……
Yến Li lặng lẽ đánh giá Dung Y một chút, không thể không thừa nhận, Dung Y dáng người thật là tốt làm nàng rất hâm mộ, không thừa không thiếu hơn nữa Dung Y trời sinh có dị vực dung mạo, làm nàng cho dù ăn mặc màu thiên thanh váy áo, đều có một loại khí chất hồn nhiên phong tình.
Dung Y tựa hồ đã nhận ra Yến Li ánh mắt, mở miệng nói: “Há mồm.”
“A?” Yến Li mờ mịt lên tiếng, liền thấy Dung Y nhanh tay lẹ mắt nhét một viên thuốc vào miệng nàng.
“Ực” Cơ hồ là theo bản năng, Yến Li nuốt đi xuống.
“Nha, không sợ thứ ta cho ngươi uống là độc dược thì ngươi liền nuốt xuống nha ~” Dung Y nhịn không được đùa giỡn nàng nói.
Yến Li mặt mày nhăn nhó, sau đó ra vẻ hoảng sợ mà đứng đực như khúc gỗ nói: “Không phải đâu không phải đâu, sư tôn ngươi sẽ không thật sự muốn gϊếŧ ta đi.”
“Như thế nào sẽ như vậy đâu ~” Dung Y giơ tay nhéo nhéo mặt thiếu nữ, cười tủm tỉm mà mở miệng: “Cho nên, ngươi thàn thật nuốt xuống đi!” Sau đó, một chân giơ lên đạp Yến Li bay xuống.
“Phốc! Khụ khụ! Ngươi…… Khụ…… Mưu sát!” Đột nhiên không kịp phản ứng bị đạp xuống nước làm cho Yến Li hung hăng mà bị sặc, tay chân vung lung tung trên mặt nước cũng may nước không sâu, ngồi xuống cũng mới cao đến cổ.
Dung Y lại là không để ý tới, giơ tay búng tay một cái, Yến Li liền phát giác quần áo của mình tất cả đều không cánh mà bay, tức khắc cả người đều lùi về trong nước, khuôn mặt nhỏ lại tức lại thẹn, hung tợn mà trừng mắt Dung Y.
“Ngươi già mà không đứng đắn! Đồ lưu manh!”
Dung Y vẻ mặt không sao cả ngoáy ngoáy lỗ tai, theo sau vung tay lên nói: “Hảo, ngươi phao đi thôi, thời gian đủ rồi ta sẽ tìm đến ngươi.”
Sau đó, liền tiêu sái chạy lấy người.
Yến Li: “Lão lưu manh! Ngươi chờ!”
Nhưng mà, nào còn có Dung Y thân ảnh, chỉ có mỗi nàng còn ngâm mình cái hàn trì này mãi, dần dần tứ chi dần dần chết lặng, hàm răng run lập cập vào nhau sự lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt, đâm vào cốt tủy. Vừa lạnh vừa đau làm nàng cực kỳ khó chịu.
Yến Li nhịn không được muốn trốn, nhưng mà nàng mới vừa giơ tay đυ.ng vào bờ, đã bị một lực vô hình cản lại. Yến Li vừa thấy vậy, tức khắc giận giữ chửi ầm lên.
Nhà nàng cẩu sư tôn! Vì phòng ngừa nàng chạy trốn, cư nhiên ở trong ao thiết lập kết giới!
Đây là việc mà “người” làm sao !
--------------------
Edit có lời muốn nói:
(1) Nguyệt thượng đầu cành: câu này mình không biết nghĩa đại khái trăng lêи đỉиɦ đầu.
(2) Hắc liên hoa: với mấy bạn chuyên đọc truyện Trung thì không lạ nữa rồi.
(3) Tiệp thân: mình không biết nghĩa.Bản dịch của mình có thể còn nhiều thiếu sót vậy nên nếu có sai sót mọi người cmt hoặc nhắn tin góp ý mình sẽ tiếp thu ý kiến một cách thiện chí.
--------------------------------------
Don@te: BIDV 8801 554 963
Cảm ơn mọi người đã chờ đợi trong thời gian qua, mình nghỉ tết xong rồi nên sẽ ra chương đều đều nhé. Lịch đăng truyện ở nhóm telegram @raidenyann nha.
(mỗi donate mình sẽ cố gắng thêm chương, sự kiện ra thêm chương cập nhật trong nhóm nha)
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Tiên Hiệp
- Sư Tôn, Mời Ngươi Đứng Đắn Chút
- Chương 3: Linh trì