Đề cử để buff tốc độ ra chương mới nhé ~ nhanh hoàn chuyển bộ khác nè.
Don@te cho Yann qua Momo or MBbank nhé hihi: 0917 678 211
-----------------------------
Lăng Tuyệt Tông – bên trong linh kiếm đường, Lục Ngạn đứng ở giữa, ngũ trưởng lão và đại trưởng lão đứng hai bên sườn mà đứng ở trung tâm đại điện là một lão giả mặc đạo bào màu đen, mái tóc trắng xoá cùng với một người đàn ông trung niên mặc đạo bào màu tím vẻ mặt cực kỳ bất mãn.
Mà bên cạnh là một tên đệ tử bị quấn băng cả người trông như xác ướp được hai tên đệ tử khác dùng cáng nâng.
Lăng Tuyệt Tông tất cả mọi người đều có vẻ nặng nề ưu phiền, không có ai lên tiếng.
“Lục chưởng môn, không biết tam trưởng lão của quý phái đang ở đâu?” Nam nhân mặc đạo bào tím dẫn đầu mọi người mở miệng nói.
“Nhị trưởng lão chớ có vội. Sư muội nàng lập tức đến ngay thôi.” Lục Ngạn trầm giọng nói.
“Hừ.” Nhị trưởng lão Huyền Thiên Tông hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là bất mãn: “Đường đường là tam trưởng lão, thế nhưng lại như thế tản mạn rảnh rỗi sao?”
Lục Ngạn đang muốn mở miệng, liền nghe được thanh âm lười biếng lại nghe có vẻ thiếu đòn kia vang lên.
“Đường đường là nhị trưởng lão Huyền Thiên Tông mà lại không quản được chân truyền đệ tử của chính mình đúng là thật mất mặt.”
Sắc mặt nhị trưởng lão Huyền Thiên Tông tức khắc xanh mét, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Dung Y dáng vẻ ngả ngớn đi tới, trong tay còn xách theo hồ lô rượu. Vừa nhìn là thấy có bao nhiêu rảnh rỗi, tản mạn.
“Ngươi! Ở trong đại điện lại dám uống đến say khướt, còn thể thống gì?” nhị trưởng lão Huyền Thiên Tông quát một tiếng phẫn nộ.
“Hả?” Dung Y nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Ta nhớ rõ nơi này là địa bàn của ta Lăng Tuyệt Tông? Ngươi một tên nho nhỏ nhị trưởng lão của Huyền Thiên Tông cũng dám tới đây mà khoa tay múa chân? Chẳng lẽ nói……”
Dung Y tiến đến trước mặt nhị trưởng lão Huyền Thiên Tông ghé sát mặt hắn. Nhìn nhìn nữa ngày mới lùi về phía sau, thanh âm thất vọng mà mở miệng: “Tưởng thế nào, ta còn tưởng rằng là tên nào Phá Cảnh Kỳ. Kẻ hèn một tên Hóa Thần, cũng dám ở trước mặt sư huynh ta làm càn?”
Tên kia nhị trưởng lão Huyền Thiên Tông cả mặt đều tái rồi, Lục Ngạn càng là nhịn không được đỡ trán.
“Lăng Tuyệt Tông môn hạ người, thật đúng là có nhiều người rất thú vị.” Lão giả áo đen vẫn luôn chưa từng lên tiếng sâu kín mở miệng.
Dung Y lúc này mới chuyển mắt nhìn lão giả kia, sau đó lảo đảo lắc lư tiến lên đem vị kia lão giả từ trên xuống dưới đều đánh giá một lần.
“Vị này nói như vậy chính là chưởng môn của Huyền Thiên Tông - Huyền Cơ Tử sao?” Dung Y nhìn nhìn nói.
Huyền Cơ Tử nhìn nàng, đạm thanh mở miệng: “Lão phu cùng Lục chưởng môn nói chuyện, tam trưởng lão vẫn là chớ có xen mồm vào.”
Dung Y nhún vai, nhìn về phía Lục Ngạn nói: “Chưởng môn sư huynh, ngươi nhất định phải vì người ta làm chủ a ~”
Dứt lời, còn ra vẻ đáng thương mà hướng Lục Ngạn chớp chớp mắt.
Lục Ngạn bộ dáng cực kỳ đau đầu nhìn về phía Huyền Cơ Tử nói: “Huyền Cơ Tử chưởng môn nói đùa. Tu tiên lộ đều phải từ từ, nếu mỗi người đều xụ mặt cắm đầu tu hành thì còn có cái gì lạc thú để nói.”
“Lục chưởng môn nói cũng phải. Chỉ là, lão phu hôm nay đến đây là mang cái này nghịch đồ đến để nhận lỗi với Lục chưởng môn cùng tam trưởng lão.” Huyền Cơ Tử mở miệng nói.
Lăng Tuyệt Tông mọi người liếc nhau, đều không có nói chuyện.
Lục Ngạn nhìn mọi người liếc mắt một cái, theo sau hướng Huyền Cơ Tử nói: “Thì ra là thế, việc nhỏ này không nghĩ tới còn kinh động đến Huyền Cơ Tử chưởng môn đích thân tới đây.”
Huyền Cơ Tử trầm giọng nói: “Việc này có ảnh hưởng đến thanh danh của Huyền Thiên Tông ta. Lão phu làm Huyền Thiên Tông chưởng môn, tự nhiên phải đích thân tới cửa bồi tội.”
Lục Ngạn nhìn về phía Dung Y, lại phát hiện đối phương bộ dáng mơ màng sắp ngủ, nheo mắt khụ một tiếng nói: “Tam sư muội, việc này cùng ngươi có quan hệ, ngươi xem coi thế nào?”
Dung Y bộ dáng bị bừng tỉnh, nàng dại ra một cái chớp mắt, sau đó nói: “Xem cái gì? Không đến xem cái gì? Người được xin lỗi cũng không phải chúng ta. Ngươi tìm chúng ta làm gì?”
Lời vừa nói ra, một bên Phương Trạch tức khắc đau đầu cực kỳ.
“Tam trưởng lão lời này là có ý gì?” Huyền Cơ Tử nhìn về phía Dung Y.
“Không có ý gì cả.” Dung Y vẻ mặt vô tội mà nhìn hắn nói: “Người bị hại lại không phải chúng ta, Huyền Cơ Tử chưởng môn liền tính là muốn nhận lỗi cũng nên đi nhận lỗi với những nữ tử bình dân đó mới đúng. Ngươi cùng chúng ta xin lỗi lại có lợi ích gì, người bị hại lại không phải mấy bảo bảo của chúng ta Lăng Tuyệt Tông. Nếu là bảo bảo của chúng ta Lăng Tuyệt Tông thì ta đã cho Huyền Thiên Tông máu chảy thành sông rồi.”
Dùng ngữ khí vô tội nhất để nói những lời kiêu ngạo nhất.