Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ----
Thanh Hư Bắc cảnh, sau núi.
Mây đen ngồn ngộn trên nền trời, chỉ có một nơi là ngoại lệ. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua những tầng mây chiếu sáng hồ nước trên đỉnh núi.
Vân Trì chuẩn bị phi thăng, đang đả tọa điều tức.
Nhưng hơi thở càng điều tức càng loạn, dòng ký ức lộn xộn lướt qua trong đầu, lúc một tia sét đánh xuống, chẳng biết vì sao, y chợt nhớ tới Tống Thời Việt.
Rất nhiều hình ảnh liên quan đến hắn hiện ra trước mắt.
Mùng bảy tháng chạp năm ấy rất lạnh, Tiên Tôn luôn không muốn kết giao với người khác lại phá lệ mở tiệc sinh thần, mời các tiên hữu* đến chúc mừng.
*Tiên hữu: Bạn cùng tu tiên =)))Tiễn xong một đám khách nhân cuối cùng, Vân Trì xoa cổ đi về hướng tẩm điện.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, y đột nhiên ngây ngốc, nơi ngã rẽ có một người chạy như bay đến, thẳng tắp lao vào lòng y.
Y khó khăn lắm mới đỡ được, lui một bước, bàn tay vòng ra sau lưng, khi ngước mắt thần sắc đã lạnh nhạt: "Hồ nháo, có chuyện gì?"
Bạch y trên người thiếu niên còn vương tro bụi, dây lưng trên eo không biết từ khi nào mà lỏng lẻo, vài sợi tóc mai ướŧ áŧ dính trên trán, hô hấp dồn dập, đôi mắt sáng lấp lánh như ngọn đèn dầu, đuôi mắt phiếm hồng.
Hắn hổn hển: "Sư tôn... Người có thấy mèo của con đâu không ạ? Lông nó trắng muốt, mềm mềm, đôi mắt xanh lam rất đẹp. Con tìm nó cả đêm mà vẫn không thấy, sau núi cũng không có..."
Vân Trì rũ mắt, lần đầu không trách cứ hắn y phục xộc xệch: "Hôm nay ngươi không tham dự yến hội là vì đi tìm mèo?"
Sắc mặt thiếu niên càng lúc càng trắng, mờ mịt lắc đầu, lắc đến một nửa lại dừng lại: "Mỗi ngày đến tối nó đều sẽ trở về, hôm nay lại không, con không tìm thấy nó."
Hắn gần như cầu xin: "Sư tôn... Người có thấy nó không ạ?"
Vân Trì quay đầu đi, dưới bóng trăng nhíu mày, một lúc lâu sau đáp: "Có thấy."
Đôi mắt thiếu niên cuối cùng cũng sáng lên, hắn tràn trề hy vọng nhìn sườn mặt như điêu khắc của Vân Trì: "Vậy nó ở đâu ạ?"
"Thanh Hư Bắc cảnh cấm nuôi động vật, ngươi cũng không ngoại lệ."
Thanh âm Vân Trì không hề có độ ấm. Y ép khóe miệng thẳng tắp, dưới ánh mắt ngây ngốc của thiếu niên mà tuyên án: "Gần đây công lực của ngươi có chút tiến bộ, nhưng không thể chậm trễ, chớ phân tâm những chuyện vớ vẩn. Ta đã ném nó ra ngoài kết giới rồi."
Vân Trì che ngực, nơi đó dường như đang bị thứ gì níu lấy. Trước khi lão chưởng môn đi về cõi tiên đã từng nói với y, lòng không vướng bận mới có thể phi thăng. Lúc này vì sao y lại nhớ tới Tống Thời Việt?
Đầu tê rần, hình ảnh trong ký ức lại đột ngột thay đổi.
"Vân Trì! Ngươi biết không? Ta ghét nhất bộ dáng này của ngươi, trong lòng ngươi ngoại trừ cái gọi là thiên hạ chính nghĩa thì còn có cái gì?" Thiếu niên rút đi một thân non nớt, trên người không còn mặc bạch y đại diện cho thân phận đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh, mà là một thân hắc y.
Ấn đường thoáng lộ ra khí đen, sát khí quanh thân tỏa ra không giấu được.
Hình ảnh đảo ngược trong đôi mắt đen thẫm, hắn đột nhiên cười nhạt một tiếng, khi ngẩng đầu, khóe mắt muốn nứt ra, lẩm bẩm: "Không, ngươi căn bản không có trái tim."
"Vân Trì, từ hôm nay trở đi ngươi ta sư đồ ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày sau ta thế nào, chẳng liên quan gì tới ngươi!"
Trong tiềm thức, Vân Trì nhíu mày, thanh trường kiếm nơi tay tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ. Y vung tay chỉ về hướng thiếu niên: "Tống Thời Việt, người ngày trước đưa ngươi về là lão chưởng môn, không phải ta. Ngươi ta danh là thầy trò, ngươi lại biết rõ ta chưa từng dạy ngươi cái gì. Ta với ngươi không ân cũng chẳng nghĩa. Những lời này ngươi nên nói với chưởng môn đã về cõi tiên đi."
"Chỉ là, thứ ngươi nhập là ma đạo, đường ngươi đi là tà đạo, Hạ giới đã tôn Thanh Hư Bắc cảnh đứng đầu Thượng giới, ta sẽ không để ngươi thương tổn người vô tội."
Không biết bị lời nào kí©h thí©ɧ, thiếu niên đột nhiên cuồng loạn: "Là, là lão chưởng môn nhặt ta về, phó thác cho ngươi, đều là lão chưởng môn ép ngươi, ngươi căn bản không cần ta!"
Thiếu niên cắn răng: "Được thôi! Lăng Vân Tiên Tôn! Trong lòng ngươi có lão chưởng môn, có thương sinh hạ giới, thế nhưng không chứa nổi ta."
Hắn lẩm bẩm: "Chứa không nổi một con mèo nhỏ bé yếu ớt như vậy..."