Chương 6: Bái quỷ làm thầy

Vương Tiểu Bàn từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất mê man, bụng cũng vô cùng đói, y híp mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, có rặng mây đỏ, cũng không biết là buổi sáng hay là buổi tối.

Trong không khí tản ra hương vị thịt nhàn nhạt, Vương Tiểu Bàn ngửi thấy hương vị kia bèn biết là đùi gà, ngay lập tức y thanh tỉnh không ít, thân thể béo béo lùn lùn lập tức từ trên giường lăn mình xuống dưới, vừa lăn vừa bò đi đến bên cạnh bàn.

Trên bàn còn đặt đĩa màn thầu và hai quả trứng gà, chẳng qua là bên cạnh lại nhiều hơn một cái đĩa, trên đĩa là hai cái đùi gà kho đã lạnh.

Điền sư huynh! Ngươi chính là người cha thứ hai của ta nha!

Đương nhiên Vương Tiểu Bàn đoán được đùi gà này là do Điền Tử Hiên đưa lại đây cho y, ngoại trừ hắn ra sẽ không có người nào khác tốt bụng đưa đồ ăn cho y, đang lúc y muốn ngồi xuống bên cạnh bàn để ăn uống thỏa thích, bỗng nhiên nhớ tới lệ quỷ kia, vì thế đầu nhỏ căng thẳng nhìn trái phải xung quanh căn phòng.

Căn phòng không lớn rất yên tĩnh, không còn ai khác.

Không thấy tung tích của lệ quỷ kia, lòng Vương Tiểu Bàn nhẹ nhàng không ít, nhưng dưới sự sợ sệt vẫn bưng đĩa đùi gà và màn thầu kia lên, định làm ổ ăn ở trên giường.

Cầm lấy đùi gà đặt trên đĩa, một cái ngọc Bồ Tát màu xanh nhạt, trơn bóng ánh vào tầm mắt Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn cầm lấy cái ngọc Bồ Tát kia thử nhìn, nghĩ thầm chắc hẳn là Điền Tử Hiên cho y, vì thế không chút do dự đeo ở trên cổ mình, cho dù có thể trừ tà hay không, ít nhất đeo lên sẽ yên tâm một chút.

Bưng đùi gà và màn thầu lên trên giường, Vương Tiểu Bàn nằm sấp trên giường, làm ổ ở chăn bông mà ăn, một mặt ăn một mặt cảnh giác quan sát bốn phía, dáng vẻ bị như dọa sợ.

Đôi mắt Vương Tiểu Bàn ngó khắp nơi, không nghĩ tới hai mắt y đã là một lam một đen, mắt lam bên trái trong suốt xinh đẹp giống như bông tuyết, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trong con ngươi màu lam kia có hoa văn bông tuyết phức tạp, chẳng qua là bông tuyết kia chỉ có một cánh tuyết.

Giống như con chuột đang ăn vụng nhanh chóng gặm hết một cái đùi gà, Vương Tiểu Bàn rũ mắt, duỗi tay đi bóc một quả trứng gà, con ngươi màu lam băng bên mắt trái đột nhiên tỏa ra ánh sáng yếu ớt, trong đó hoa văn bông tuyết trở nên rõ ràng hơn, nhưng mà Vương Tiểu Bàn đối với biến hóa của mắt trái mình hoàn toàn không biết gì cả, tay nhỏ mập mạp cầm lấy một vỏ trứng gà dính cả lòng trắng trứng đưa lên miệng, cẩn thận ăn lòng trắng trứng dính bên trong vỏ trứng.

Một bóng dáng yên lặng xuất hiện ở phía trên người Vương Tiểu Bàn, bóng dáng kia hiện lên hơi trong suốt, toàn thân tản ra dày đặc khí lạnh, toàn thân giống như ngập ở trong nước bồng bềnh giữa không trung, đầu tóc dài bạc trắng kia cũng nhẹ nhàng trôi lơ lửng giữa không trung.

Khuôn mặt của nam nhân anh tuấn bay ở trên người Vương Tiểu Bàn, đôi mắt sâu màu hổ phách hẹp dài của y nhìn chằm chằm đứa trẻ đang ăn vỏ trứng gà phía dưới một lát, sau đó mặt không cảm xúc mở miệng: “Ăn xong rồi thì tới bái sư đi!”

Toàn thân Vương Tiểu Bàn rúc ở trong chăn bông chấn động, vỏ trứng trong tay rơi xuống giường, y mở to hai mắt, cổ cứng đờ, ngẩng đầu một cái, tầm mắt đối diện với mắt của lệ quỷ bay phía trên y.

Có lẽ là bởi vì nguyên do lệ quỷ đã thay đổi dáng vẻ, Vương Tiểu Bàn không còn sợ hãi như lúc trước nữa, nhưng vẫn sợ hãi như cũ, cho nên y không chút do dự đưa ngọc Bồ Tát trên cổ về phía lệ quỷ.

Ngọc Bồ Tát vẫn tỏa ra ánh sáng Phật tu màu vàng như cũ, nhưng Vương Tiểu Bàn còn chưa tu hành cho nên không nhìn thấy linh khí màu vàng kia, y thấy lệ quỷ kia một chút phản ứng cũng không có, vì thế sắc mặt khó coi lại, cho rằng ngọc Bồ Tát này là vô dụng.

Ngọc Bồ Tát không phải vô dụng, mà là không có tác dụng với lệ quỷ thôi.

“Hôm qua, bản tôn đã ký kết khế ước với ngươi, đã tạm thời gửi linh hồn ở trong cơ thể ngươi, xem như thoát ly quỷ đạo, cho nên vật tịch tà này không có hiệu quả với bản tôn nữa!” Lệ quỷ nhàn nhạt nói.

“Linh, linh hồn gửi ở trong thân thể ta?!” Vương Tiểu Bàn cái hiểu cái không, nhưng nghe vậy vẫn kinh hãi, nghĩ đến việc ngày hôm qua lệ quỷ hấp thụ “tinh khí sinh mệnh” của y.

“Ừ, một loại bí pháp!” Lệ quỷ hiển nhiên biết Vương Tiểu Bàn đang lo lắng cái gì: “Yên tâm đi, không có hại với thân thể ngươi!”

Nếu thân thể người tu chân tổn hại thì có thể tiến hành đoạt xá linh hồn một lần, nhưng lệ quỷ này cũng không định đoạt xá thân thể Vương Tiểu Bàn, y chướng mắt, cho nên chỉ dùng bí pháp tạm thời gửi linh hồn của mình ở trong cơ thể Vương Tiểu Bàn, chỉ cần y muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể giải trừ khế ước rời đi.

Nhưng Vương Tiểu Bàn không hiểu những điều này, cho nên y khóc nhè.

“Kẻ lừa đảo! Rõ ràng ngày hôm qua hút đi nhiều “tinh khí sinh mệnh” của ta như vậy còn nói không có hại với thân thể ta!” Vương Tiểu Bàn tưởng tượng đến việc này bèn khổ sở: “Ngươi nói đi! Ngươi tổn hại bao nhiêu năm tuổi thọ của ta!”

“Không có!” Lệ quỷ phủ nhận, nhưng không hề giải thích nhiều, cảm thấy mình giải thích Vương Tiểu Bàn nghe cũng không hiểu được.

Thân thể tẩm bổ linh hồn, lệ quỷ để linh hồn của mình vào trong cơ thể Vương Tiểu Bàn, đương nhiên thân thể Vương Tiểu Bàn phải phân ra một phần hồn lực tẩm bổ linh hồn của y, hồn lực tiêu hao quá độ sẽ chỉ dẫn đến triệu chứng đau đầu, mệt mỏi, hôn mê,... nhưng sẽ không ảnh hưởng đến độ dài của tuổi thọ.

Vương Tiểu Bàn không tin, tiếp tục kêu khóc: “Òa — ta mới mười tuổi! Ta vẫn còn là đứa trẻ! Nương ơi! Tiểu Bàn còn chưa muốn chết òa —”

Vương Tiểu Bàn thật sự sợ hãi, nhưng lệ quỷ kia lại có chơi không vui, y vẫn còn có việc muốn Vương Tiểu Bàn giúp y làm, việc này cũng không phải là khóc sướt mướt.

Mười tuổi, thực ra cũng không tính là nhỏ.

Vì thế lệ quỷ vung ống tay áo, một trận gió lạ thổi qua, theo đó người Vương Tiểu Bàn mang theo cả chăn từ trên giường lăn xuống dưới, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Vương Tiểu Bàn bị ngã sửng sốt, tiếng khóc bởi vậy mà dừng một lát, hai mắt đẫm lệ mê mang ngẩng đầu nhìn lệ quỷ kia, chỉ thấy gương mặt anh tuấn của lệ quỷ kia lộ ra khí tức hung ác, hạ thấp tướng mạo đẹp kia của hắn xuống ba bốn lần.

“Còn khóc nữa, bản tôn gϊếŧ ngươi!” Trong giọng nói lạnh băng của lệ quỷ mang theo uy áp.

Vương Tiểu Bàn chỉ cảm thấy áp lực từ bốn phương tám hướng vọt tới, khó chịu đến mức y không thở nổi, y hít hít mũi, đúng là thật sự không dám khóc nữa, nhưng hốc mắt vẫn tràn ngập một tầng hơi nước như cũ.

Lệ quỷ thấy Vương Tiểu Bàn nhịn khóc mới thu lại hung ác trên mặt, y bay tới trước mặt Vương Tiểu Bàn, mặt không cảm xúc tiếp tục nói: “Nếu không phải ngươi có mắt quỷ bẩm sinh lại là tư chất Lôi Linh Căn, bản tôn căn bản sẽ không xem trọng ngươi, ngươi quỳ xuống đi! Dập đầu mạnh ba cái với bản tôn, bèn xem như đệ tử thân truyền của bản tôn!”

Vương Tiểu Bàn vừa sợ vừa tủi thân, bọc chăn bông cuộn tròn trên mặt đất không nói lời nào, lệ quỷ không khỏi lại hung ác lên.

“Thế nào, không muốn?”

Mắt Vương Tiểu Bàn rưng rưng lườm lệ quỷ phía trước, trong lòng y vô cùng không muốn bái con lệ quỷ làm sư phụ, chỉ là y nhát gan sợ chết, lo lắng nếu mình không đồng ý với lệ quỷ này thì thật sự sẽ bị hắn hút sạch tinh khí mà chết, chỉ phải bọc chăn bông dập đầu ba cái với lệ quỷ, không tình nguyện kêu lên:

“Sư phụ!”

Gọi hắn là sư phụ chung quy sẽ không hại mình nữa nhỉ?

“Gọi là sư tôn!” Lệ quỷ sửa đúng.

Sư phụ thì sư phụ, còn sư tôn, chỉ có một thân phận lệ quỷ, có mặt mũi gì hay. Vương Tiểu Bàn nói thầm ở trong lòng, ngoài miệng lại thành thành thật thật sửa miệng: “Sư tôn!”

Lệ quỷ nhìn ra Vương Tiểu Bàn không tình nguyện, khuôn mặt hung dữ trầm mặc một lát, mới âm trầm nói: “Ta biết ngươi không tình nguyện, thế này ta cũng không ép buộc ngươi, đệ tử thân truyền thì miễn, ngươi bèn làm đệ tử ký danh đi, có điều nên dạy ngươi thì ta sẽ dạy ngươi, chờ ngươi giúp bản tôn gom đủ hồn phách, bản tôn sẽ tự rời khỏi cơ thể ngươi, quan hệ sư đồ giữa ngươi và ta cũng dừng ở đó!”

Thằng quỷ nhỏ không biết tốt xấu, bao nhiêu người muốn làm đệ tử thân truyền của y đều bị y cự tuyệt, thế mà lại dám can đảm ghét bỏ y. Sinh thời (chỉ khoảng thời gian tồn tại của con người), lần đầu tiên lệ quỷ nếm thử cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Vương Tiểu Bàn không rõ nguyên do nhìn lệ quỷ kia: “Gom đủ hồn phách?”

“Ừ, một tháng trước, bản tôn bị sư đệ lập kế, hồn phi phách tán ở dưới lôi kiếp, còn may bản tôn có Băng Phách Hộ Hồn Châu để bảo vệ hồn phách, sau khi hồn phi phách tán, ba hồn tự động tập hợp lại, bảy phách thì tản đi khắp nơi, trong đó một phách đã được bản tôn thu lại, còn lại sáu phách chẳng biết đã đi đâu.” Lệ quỷ nói, dường như nghĩ tới việc gì không tốt, lệ khí trên mặt lại nặng thêm vài lần, thật sự đáng tiếc khuôn mặt cực kỳ anh tuấn kia.

Vương Tiểu Bàn mười tuổi nghe cái hiểu cái không, điểm chú ý dừng ở mấy câu nói đầu của lệ quỷ.

Tự xưng là bản tôn, lôi kiếp một tháng trước, hồn phi phách tán…

Vương Tiểu Bàn đột nhiên thay đổi sắc mặt, vậy không phải đang chỉ Tuyết tôn Hàn Lẫm tiếng tăm lừng lẫy sao?!

“Ngươi, ngươi là Tuyết tôn?!” Vương Tiểu Bàn kinh hãi nhìn lệ quỷ kia.

Hàn Lẫm thấy Vương Tiểu Bàn nhận ra thân phận của mình, y hơi hơi giương cằm lên, đáp: “Bằng không ngươi cho rằng ta là ai?”

“Lệ quỷ hại mạng người nha!” Vương Tiểu Bàn trả lời theo bản năng.

Đôi mắt Hàn Lẫm híp lại, ngón tay búng ra, một hòn băng đập mạnh lên trên trán Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Bàn “ôi chao” một tiếng, ăn đau dùng tay che lại trán của mình, nhưng ánh mắt nhìn Hàn Lẫm có hơi thay đổi.

Thì ra đây là tôn giả kỳ Hóa Thần trong truyền thuyết nha. Vương Tiểu Bàn ngồi quỳ trên mặt đất hiếm lạ nhìn Hàn Lẫm, Hàn Lẫm nhìn dáng vẻ ngu si của hắn, ống tay áo vung lên, ném Vương Tiểu Bàn lại trên trên giường.

“Cho ngươi thời gian một nén nhang ăn cái gì đó, đợi lát nữa vi sư hướng dẫn ngươi tu luyện!” Hàn Lẫm nói, duỗi tay từ khoảng không bắt lấy quyển “thiên hỏa lôi quyết” trên đầu giường, “thiên hỏa lôi quyết” bèn bay đến trước mặt Hàn Lẫm, tự động mở ra.

Vương Tiểu Bàn trải qua mấy lần tiếp xúc “sống không bằng chết” này, hiểu lệ quỷ này là người vô cùng bá đạo, vì thế cuộn chăn bông ngồi ở trên giường nhét đồ ăn vào trong miệng, định trong thời gian một nén nhang xử lý hết đồ ăn.

Quyển sách trôi nổi giữa không trung lật ào ào từng trang, Hàn Lẫm tiện tay vung lên, quyển “thiên hỏa lôi quyết” kia bèn lọt vào thùng rác.

“Rác rưởi!” Hàn Lẫm hừ lạnh một tiếng, hai mắt màu hổ phách nhàn nhạt nhìn về phía Vương Tiểu Bàn, Vương Tiểu Bàn vốn dĩ ăn nhanh, bị khuôn mặt không cảm xúc của y nhìn chằm chằm như vậy, ngay lập tức nuốt không trôi, vì thế sau khi nhanh chóng ăn hết một cái đùi gà, ba cái màn thầu, hai quả trứng gà, lau miệng không ăn nữa.

“Ăn xong rồi?”

“Ăn xong rồi.” Vương Tiểu Bàn lúng ta lúng túng trả lời.

Đôi mắt Hàn Lẫm híp lại, ngón tay búng ra, lại một viên băng đập mạnh lên trên trán Vương Tiểu Bàn: “Không biết quy củ, hai chữ sư tôn đâu?”

“Ối...” Vương Tiểu Bàn rưng rưng che lại cái trán bị búng đỏ của mình, sửa miệng: “Ăn xong rồi, sư tôn…”

Lệ quỷ nha! Không có tình người mà!

Lúc này Hàn Lẫm mới bay tới trước người Vương Tiểu Bàn, bàn tay to cầm lấy cái đầu của Vương Tiểu Bàn, thân thể Vương Tiểu Bàn cứng đờ, cảm thấy tay Hàn Lẫm này lạnh như xác chết, cho người ta cảm giác quá kỳ lạ.

“Ai sở hữu linh căn cũng có sở trường riêng, chỉ có Lôi Linh Căn lúc đối đầu với thiên lôi được trời ưu ái, cho nên bốn ngàn năm trước, tôn giả Tử Điện dốc sức nghiên cứu cả đời, cuối cùng sáng chế ra một bộ công pháp đỉnh cấp, tên là “cửu trọng dẫn lôi quyết”, cũng dựa vào bộ công pháp này thuận lợi phi thăng Linh giới, hai trăm năm trước vi sư từ trong di chỉ chỗ ở cũ của tôn giả Tử Điện tìm được bộ công pháp này, hiện tại truyền thụ nó cho ngươi, ngươi cũng không nên bôi nhọ bộ công pháp đỉnh cấp này.” Hàn Lẫm cầm lấy cái đầu của Vương Tiểu Bàn dửng dưng nói, sau đó nhắm hai mắt lại, chỉ thấy chữ viết màu vàng cỡ bằng con kiến từ giữa hàng lông mày của Hàn Lẫm hiện ra, theo làn da y một mạch vọt qua cánh tay, cũng thông qua bàn tay bò vào giữa lông mày Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Bàn bỗng nhiên mở to hai mắt, chỉ cảm thấy mấy chục nghìn chữ viết dũng mãnh tiến vào trong đầu, khiến đầu y vừa căng vừa đau, chờ Hàn Lẫm đưa nguyên bộ “cửu trọng dẫn lôi quyết” vào trong đầu y, hai mắt Vương Tiểu Bàn nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Hàn Lẫm chậm rãi mở mắt, đôi mắt lạnh y lùng nhìn Vương Tiểu Bàn ngất xỉu ở trên giường, mày hơi nhăn lại.

“Vô dụng!”

Hình dáng mạnh mẽ thon dài hóa thành khói nhẹ, hoàn toàn nhập vào mắt trái Vương Tiểu Bàn.