Chương 20: Quà gặp mặt của Lâm Tích Duyên

Hàn Lẫm không hề có phản ứng đối với sự thay đổi của Vương Tiểu Bàn, y bay ra sau Vương Tiểu Bàn duỗi tay giữ chặt cái đầu nhỏ của hắn, quan sát bên trong thân thể hắn, chỉ thấy ban đầu, những kinh mạch nhỏ biến rộng ra không ít, độ dẻo dai cũng tăng mạnh, nói vậy việc tu luyện sau này của hắn sẽ tốn ít công sức hơn.

Đại khái là cảm nhận được hắn chạm vào, Vương Tiểu Bàn ngủ được nửa ngày yếu ớt tỉnh lại, thấy Hàn Lẫm đang nắm đầu mình giống như túm cún, cơ thể y căng ra, cổ cứng đờ không dám động.

“Sư tôn… đang làm gì thế?” Vương Tiểu Bàn không dám lộn xộn dưới bàn tay Hàn Lẫm, sức lực của Hàn Lẫm lớn lắm đấy, lần trước y cử động lung tung mấy lần đã suýt nữa bị vặn gãy cổ.

“Nhìn cơ thể ngươi.” Hàn Lẫm bình tĩnh trả lời.

Tuy Vương Tiểu Bàn vừa mới tròn mười một tuổi, nhưng đã tới tuổi có thể hiểu lầm ý, thế nên khuôn mặt ửng đỏ, phản ứng đầu tiên thế mà lại là giơ tay che lại bộ ngực phẳng của mình.

“… Đừng nghĩ lung tung.” Hàn Lẫm buông đầu Vương Tiểu Bàn ra, nhân tiện vỗ nhẹ nhẹ xuống gáy hắn: “Tắm đi, rồi ra khỏi nước.”

Vương Tiểu Bàn nghe Hàn Lẫm căn dặn như vậy, đột nhiên nhớ tới chuyện mình mất khống chế, cảm giác xấu hổ của y lập tức trỗi dậy, đỏ mặt, bắt đầu nhanh chóng tắm rửa, lau người cảm thấy hơi không thích hợp, chỗ nào không đúng nhỉ? Vương Tiểu Bàn ngây ngốc suy nghĩ một lúc, mới kêu to lên.

“Thịt của ta đâu?!” Vương Tiểu Bàn vuốt vòng eo nhỏ gầy của mình, tự quan sát mình trong dòng nước trong suốt, vừa nhìn một cái lại là một tiếng kêu to: “Gầy quá! Ta trở nên gầy quá mà!”

Mặt Hàn Lẫm không cảm xúc nói với Vương Tiểu Bàn: “Đây là công hiệu của dịch cân Tẩy Tủy Đan, điều chỉnh cơ thể ngươi tới trạng thái khỏe mạnh nhất.”

Vương Tiểu Bàn ngơ ngác nghe, hắn nhìn ảnh ngược trong nước, chỉ thấy thiếu niên nho nhỏ kia mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, lớn lên thật là đẹp.

*Mi thanh mục tú: Lông mày dài mỏng, mắt đẹp, chỉ người có khuôn mặt đẹp.

Tay Vương Tiểu Bàn nâng mặt mình, hì hì cười ngây ngô: “Giống mẹ ta ~”

Lúc này, một dáng người gầy ốm đột nhiên xuất hiện từ sau lưng Hàn Lẫm, hai tay giơ muốn ôm chặt Hàn Lẫm, Hàn Lẫm không tránh, người nọ lại bổ nhào vào khoảng không.

“Quả nhiên không chạm được vào ngươi mà!” Tính toán tốt thời gian quay lại, Lâm Tích Duyên nhe răng cười, tay chộp lung tung vào phần hồn nửa trong suốt của Hàn Lẫm.

Hàn Lẫm bay đến trước Lâm Tích Duyên, hỏi hắn: “Bây giờ là lúc nào?”

“Tối rồi, hai các ngươi đã ở chỗ này cả ngày.” Lâm Tích Duyên nói xong, nhìn về phía Vương Tiểu Bàn, thấy vẻ mặt hắn ngượng ngùng trốn ở phía sau tảng đá, bèn cười trêu ghẹo hắn: “Bụng còn đau phải không?”

Mặt Vương Tiểu Bàn càng đỏ hơn, y khó xử như thế chủ yếu vẫn là bởi vì bị Lâm Tích Duyên thấy được một màn mất mặt như vậy, còn về Hàn Lẫm…

Có loại rộng rãi cam chịu, dù sao Hàn Lẫm đã xem trò hề của hắn nhiều rồi, hắt hơi phun ra nước mũi cũng có, uống nước sặc đến đỏ mặt tía tai cũng có, ngủ từ trên giường lăn xuống đất cũng có, tuy rằng đều không mất mặt bằng chuyện mất khống chế là được rồi.

Hàn Lẫm tính toán thời gian, khoảng thời gian bọn họ rời khỏi tông môn sắp được 10 ngày, mà từ đây về Tuyết Thiên tông phải mất bảy tám ngày, vì không để Vương Tiểu Bàn bị phạt, do đó, Hàn Lẫm nói với Lâm Tích Duyên: “Chúng ta phải về tông môn rồi, ngươi đưa bọn ta đến biên giới nước Thải Quang đi.”

“Gấp như vậy à?” Ngược lại, Lâm Tích Duyên hy vọng hai người có thể ở lại thêm mấy ngày.

“Ừ, nếu trong năm ngày không thể về tông môn, hắn sẽ bị phạt.” Hàn Lẫm chỉ Vương Tiểu Bàn đang ngâm mình trong suối nước.

“Vậy thì dễ nói rồi, ta dùng thuyền ngàn dặm chở các ngươi, đến Tuyết Thiên tông cùng lắm mất hai ngày.” Lâm Tích Duyên cười nói.

“Không, tiểu Bàn muốn về nhà một chuyến trước.”

Vương Tiểu Bàn trốn ở phía sau tảng đá đầu tiên là sửng sốt, sau đó đôi mắt đen như mực lóe sáng, trong lòng cũng dâng lên vài phần cảm động, không ngờ là Hàn Lẫm sẽ nhớ tới việc này.

Lâm Tích Duyên thấy Hàn Lẫm kiên trì, vì thế không giữ lại nữa, chờ sau khi Vương Tiểu Bàn tắm xong, đi ra khỏi mặt nước, bèn móc ra một cái bình nhỏ trong suốt bằng ngón cái ra ngoài.

“Tiểu Bàn à, đây là quà gặp mặt Lâm thúc thúc cho ngươi.” Lâm Tích Duyên đeo cái bình nhỏ trong suốt kia lên cổ Vương Tiểu Bàn.

Vương Tiểu Bàn tò mò đưa cái bình nhỏ trong suốt tới trước mặt đánh giá, chỉ thấy bên trong đựng một quả cầu nhỏ màu tím, vừa nhìn có hơi giống bồ công anh, bên ngoài có lông tơ nhỏ vụn.

Hàn Lẫm liếc mắt nhìn cái bình nhỏ kia một cái, nhướng mày: “Lôi linh loại con non, ngươi cũng thật không tiếc gì.”

“Có gì mà tiếc? Tam linh căn của ta có mộc, loại linh thú thuộc tính lôi này tương khắc với ta, lại chỉ ăn lôi điện, rất khó nuôi, ta vốn dĩ đã định lấy ra bán đấu giá.” Lâm Tích Duyên không thèm để ý nói, dừng một chút, y ngại ngùng nở nụ cười, nhìn chằm chằm Hàn Lẫm trêu đùa: “Lại nói tiếp… Tiểu Lẫm ngươi là Băng linh căn, Băng linh căn là biến chủng của linh căn Thủy Mộc, mà thủy dẫn điện, mộc sợ lôi, ngươi lại bị thiên lôi đánh chết… Ai da, ta đưa lôi linh loại con non cho tiểu Bàn, ngươi sẽ không để ý chứ?”

Sắc mặt Hàn Lẫm âm trầm mấy phần: “Làm sao, ngươi cảm thấy ta sẽ sợ à?”

Lâm Tích Duyên chỉ cười, lúc này, y thấy Vương Tiểu Bàn muốn lấy bình thủy tinh đổ lôi linh loại con non bên trong ra, vì thế vội vàng ngăn cản: “Không được, phải đợi tu vi của ngươi có thể phóng ra một hồ quang điện mới có thể thả ra vật nhỏ này, bằng không nó sẽ không phục ngươi!”

Vương Tiểu Bàn cái hiểu cái không, có điều vẫn nghe lời đeo bình nhỏ pha lê kia lên cổ.

Vì thời gian gấp gáp, Vương Tiểu Bàn cũng một lòng muốn về nhà, đêm đến, Lâm Tích Duyên bèn lái thuyền ngàn dặm đưa Vương Tiểu Bàn về nước Thải Quang, tốc độ nhanh như chớp khiến Vương Tiểu Bàn căn bản không thấy rõ phong cảnh xung quanh, ngay cả mây mù cũng bay lả tả phía sau.

Sắp được trở về nhà khiến Vương Tiểu Bàn rất hưng phấn, nhưng cũng có hơi bất an, bởi vì hắn thay đổi tướng mạo, ngay cả bản thân mình cũng chưa thích ứng được.

“Sư tôn, ngươi nói xem, lỡ như cha mẹ ta không nhận ra ta thì làm sao bây giờ?” Vương Tiểu Bàn hỏi Hàn Lẫm.

“Không phải ngươi nói ngươi giống mẹ mình sao?”

“Đúng nha!” Vương Tiểu Bàn bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó lại thấy tiếc: “Ta vẫn chưa kịp tạm biệt thịt trên người mình đâu, sư tôn, ngươi nói xem, chúng nó có thuận lợi thành Phật không?”

Hàn Lẫm không muốn trả lời loại vấn đề ngốc nghếch chỉ có đứa nhóc mới có thể hỏi ra này, ngược lại, Lâm Tích Duyên bật cười: “Làm sao, tiểu Bàn gầy đi nên không vui à?”

“Không phải, chỉ là…” Khuôn mặt Vương Tiểu Bàn hơi đỏ, có chút ngượng ngùng nói với hai người: “Ta thích những thứ tròn vo, thế nên lúc soi gương, ngẫu nhiên sẽ cảm thấy mình còn rất đáng yêu.”

Hàn Lẫm không còn lời gì để nói, Lâm Tích Duyên thì dùng ống tay áo che miệng cười rất là vui vẻ, Vương Tiểu Bàn thấy Lâm Tích Duyên cười, cũng ha ha cười ngây ngô, sau đó bị Hàn Lẫm dùng viên băng búng vào trán.

“Đừng làm mất mặt bản tôn.”

“Ừm…”

Thuyền ngàn dặm của Lâm Tích Duyên không hổ danh là Linh Khí thượng đẳng, chỉ tốn một ngày rưỡi đã đưa Vương Tiểu Bàn đến Đồng Khai Châu, nhìn huyện nhỏ hẻo lánh được dãy núi vây quanh ở bên dưới, Lâm Tích Duyên mới biết được Vương Tiểu Bàn xuất thân từ Giới Phàm Nhân, cũng không phải là xuất thân từ gia tộc tu chân nào đó.

Người có linh căn ở giới Phàm Nhân là vạn trung vô nhất, có thể được phát hiện ra lại chỉ có ít ỏi vài người, Vương Tiểu Bàn có thể được phát hiện ra, lại có mắt quỷ trời sinh, còn vào Tuyết Thiên tông đúng lúc Hàn Lẫm tử vong, chuyện này không thể không khiến cho người ta cảm thán, cực kỳ trùng hợp.

*Vạn trung vô nhất: Một trong một triệu

“Tiểu Lẫm, ngươi gặp được người có duyên với mình rồi.” Lâm Tích Duyên cười nhạt nhìn theo Vương Tiểu Bàn cưỡi linh hạc đi xa, xoay người đi vào trong đám mây trôi lơ lửng.

Trong gió mờ ảo, truyền đến tiếng đối thoại nhỏ vụn của hai người.

“A Hoan à, ngươi nói xem, ta có cần chết một lần không? Nói không chừng cũng có thể gặp được người có duyên với mình đấy.”

“Nhanh đi chết đi.” Giọng nói êm tai không biết của nam hay nữ.

“…”