Chương 17: Nguyên nhân hồn phi phách tán

Cha con?!

Vương Tiểu Bàn kinh hãi, đang muốn mở miệng phủ nhận, đã nghe thấy Hàn Lẫm lãnh đạm nói: “Ngươi cảm thấy hắn giống con trai ta sao? Vừa béo vừa xấu.”

Vương Tiểu Bàn lập tức không vui, khuôn mặt nhỏ u ám lườm Hàn Lẫm, thật sự muốn đánh hắn một trận.

Đáng tiếc lại không có cái gan đó.

“Ngược lại là ta cảm thấy hắn rất đáng yêu.” Lâm Tích Duyên cười nói, sau đó hơi cong người, nhìn chằm chằm mắt trái bị băng vải che của Vương Tiểu Bàn: “Băng phách hộ hồn châu ở chỗ này sao?”

“Ừ, lúc thành lập khế ước hắn tránh một cái, nên chạy vào trong mắt hắn rồi.” Hàn Lẫm nói xong bảo Vương Tiểu Bàn: “Tháo băng vải ra.”

“Ừm.” Vương Tiểu Bàn duỗi tay tháo băng vải trên mặt ra, đồng thời tò mò đánh giá Lâm Tích Duyên, rất ngạc nhiên, thế mà hắn lại có thể nhìn thấy Hàn Lẫm.

Đợi Vương Tiểu Bàn tháo băng vải xuống, Lâm Tích Duyên nâng khuôn mặt tròn nhỏ của hắn lên nhìn kỹ, mặt hai người dựa rất gần nhau, hơi thở phun vào nhau cũng có thể cảm nhận được, điều này khiến cho Vương Tiểu Bàn hơi đỏ mặt, vẻ mặt hơi không được tự nhiên.

Hàn Lẫm bay ở một bên nhìn hai người, khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm nào, chờ Lâm Tích Duyên dịch ra khỏi mặt Vương Tiểu Bàn, y mới bình tĩnh hỏi: “Thế nào? Băng phách hộ hồn châu đặt ở trong mắt có gì không ổn không?”

“Tuy trên lý thuyết nên nhập vào não, nhưng nhìn tình huống của ngươi, đặt trong mắt cũng không trở ngại gì.” Lâm Tích Duyên nói xong cười khổ: “Thì ra ngươi chỉ còn ba hồn một phách.”

“Ừ.” Hàn Lẫm không có phản ứng gì, cứ như người bị mất hồn phách không phải hắn vậy.

“Đến cái đình bên kia nói chuyện đi.” Lâm Tích Duyên chỉ vào một cái đình tinh xảo ở xa một cái, Hàn Lẫm gật đầu, một người một quỷ liền qua đó.

Vương Tiểu Bàn không biết mình có nên cùng đi qua không, y không biết phải làm sao, đứng tại chỗ một lát, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một con thỏ màu hồng, lập tức lực chú ý bị hấp dẫn.

Con thỏ màu hồng à! Một đám lông xù!

Vương Tiểu Bàn nhìn hai người ở xa, lại nhìn về phía kia con thỏ màu hồng đứng lên nhìn chằm chằm mình, y cười hì hì, nhào tới chỗ con thỏ kia.

Trong đình, tay áo rộng của Lâm Tích Duyên vung lên, trên bàn đá ngọc màu trắng xuất hiện ấm trà và mấy đĩa điểm tâm.

“Hiện giờ cơ thể ta là hồn phách, ngươi bày mấy thứ này ra cho ai xem?” Khuôn mặt Hàn Lẫm u ám nói, biết người bạn tốt này của y cố ý.

“Đừng nói như vậy mà, ta có thể đốt cho ngươi nha.” Lâm Tích Duyên ngại ngùng cười, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy một nét giảo hoạt từ nụ cười của hắn: “Tiền giấy, quần áo, nhà cửa đều được, ngươi muốn cái gì ta lập tức đốt cho ngươi, ngươi cũng đừng nói ta không đáng mặt làm anh em!”

Khuôn mặt Hàn Lẫm càng thêm âm trầm, Lâm Tích Duyên tự mình cười, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà thơm, hắn mới đứng đắn một chút, dò hỏi Hàn Lẫm: “Với bản lĩnh của ngươi thì thừa sức đối phó với Thiên lôi Cửu Trọng, làm sao lại rơi xuống kết cục hồn phi phách tán được? Nếu không phải ta suy nghĩ cẩn thận, luyện cho ngươi băng phách hộ hồn châu, thần hồn của ngươi đã sớm tiêu tan không còn một mảnh, ngay cả luân hồi cũng không vào được nữa.”

Khuôn mặt trắng đến mức trong suốt của Hàn Lẫm tràn ra sự hung ác, tàn bạo: “Lúc ta đang ngăn cản đợt thiên lôi thứ tám, Hàn Dương đã hãm hại ta! Lúc ấy thể lực của ta đã dùng hơn một nửa, hơn nữa, cực kỳ yên tâm về hắn, thế nên để hắn thuận lợi ra tay, liền bị đợt thiên lôi thứ chín đánh chết ngay sao đó!”

“Hàn Dương?!” Lâm Tích Duyên vô cùng giật mình, hiển nhiên cũng không nghĩ tới sự thật sẽ là thế này: “Không phải hắn là sư đệ thân thiết nhất của ngươi sao? Các ngươi từ nhỏ đã cùng nhau tu luyện, nói là huynh đệ ruột thịt cũng không quá, vì sao hắn phải hãm hại ngươi?”

“Sao ta biết được?” Sắc mặt Hàn Lẫm rất khó coi, mỗi khi nhớ lại việc này, y đều buồn bực đến cực điểm, chỉ thiếu một đợt thiên lôi cuối cùng kia là y có thể phi thăng lên Linh giới, lại không ngờ, ở thời khắc cuối cùng lại lọt vào quyết định phản bội tàn nhẫn như vậy.

“Chẳng lẽ hắn vẫn luôn ghen ghét ngươi à?” Lâm Tích Duyên ngờ vực suy đoán, nhưng lại phủ nhận: “Không đúng, tuy ta không thân với Hàn Dương nhưng cũng tính là quen biết, tình huynh đệ hắn đối với ngươi không giống như là giả vờ.”

“Thế nên ta mới mãi không rõ.” Hàn Lẫm trầm giọng nói.

Không khí trong đình trở nên hơi nặng nề, qua một lát, Lâm Tích Duyên hỏi Hàn Lẫm: “Muốn ta giúp ngươi báo thù không? Rất nhanh thôi, ta sẽ lên trung kỳ Nguyên Anh, muốn đối phó với sư đệ ngươi không phải việc gì khó.”

“Không, thù của mình ta sẽ tự mình báo.” Hàn Lẫm bình tĩnh hơn một chút, khuôn mặt cũng không hung ác, tàn bạo như vậy nữa: “Ngược lại là phiền ngươi giúp ta tìm tin tức của sáu phách kia.”

“Dễ thôi.” Lâm Tích Duyên cười nhạt, rất hào phóng nói: “Chuyển thần hồn của ngươi lên trên người ta đi.”

“Không, ngươi giúp ta biết được những phách bị ly tán đó ở đâu là được, đến lúc đó, tự ta sẽ đi thu phục.” Hàn Lẫm từ chối ý tốt của Lâm Tích Duyên.

Lâm Tích Duyên khó hiểu: “Đây là vì sao? Ngươi là chủ hồn, chỉ ngươi mới có thể cảm ứng được những hồn phách ly tán đó, không có ngươi thì ta cũng không dễ tìm.”

Hàn Lẫm trầm mặc một lát, mới chậm rãi giải thích: “Hiện tại, Tuyết Thiên Tông chỉ còn lại hai người Hàn Dương và sư huynh Diệu Quang là tu sĩ kỳ Nguyên Anh, hiện giờ, ta đã không còn tin Hàn Dương, mà sư huynh Diệu Quang lại sắp hết tuổi thọ rồi, thế nên ta phải bồi dưỡng ra một người mới, một người có thể khiến người khắp nơi kinh sợ, nói với toàn bộ giới Tu Tiên rằng Tuyết Thiên tông vẫn chưa hề xuống dốc, hôm nay mất đi Hàn Lẫm ta, ngày mai còn có thể lại xuất hiện một “Tuyết tôn” mới!”

Lâm Tích Duyên bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, chỉ thấy vẻ mặt đứa trẻ kia vẫn hồn nhiên, ngây thơ như cũ, đứa trẻ chạy vòng quanh cây đại thụ đuổi bắt một con thỏ, lại bị con thỏ vô cùng có linh tính kia đùa giỡn xoay mòng mòng, khiến người ở một bên nhìn cũng cảm thấy sốt ruột thay hắn.