Chương 9: Xuống núi

Vương Tiểu Bàn đi theo thiếu niên kia, thiếu niên kia rất hay nói, hơn nữa thái độ đối với Vương Tiểu Bàn rất thân thiện, không hề khinh miệt hoặc là khinh thường như những đệ tử ngoại môn khác chút nào, khiến Vương Tiểu Bàn trong hơn mười phút ngắn ngủn đã có hảo cảm với hắn.

“Ta và Điền Tử Hiên đều là Song Linh Căn Thổ Mộc, công pháp hai người tu cũng cùng loại, cho nên thường xuyên thảo luận những thứ tâm đắc khi tu luyện với nhau.” Thiếu niên kia cười nói, đặt tay lên vai Vương Tiểu Bàn: “Sớm biết được ngươi là một thiên tài như vậy, chắc hẳn ta nên tới kết bạn với ngươi sớm một chút mới đúng.”

Vương Tiểu Bàn được thiếu niên khen đến mức đỏ mặt, cũng nảy ra ý nghĩ muốn quan hệ thân thiết với thiếu niên, vì thế hỏi thiếu niên kia: “Sư huynh xưng hô như thế nào?”

“Trần Mộc Lâm!”

“Trần sư huynh!”

Trần Mộc Lâm sang sảng lên tiếng, sau đó khom người tiến sát mặt lại gần Vương Tiểu Bàn, trêu ghẹo hắn: “Giới tu chân lấy thực lực vi tôn, hiện tại ta còn có thể làm sư huynh của ngươi một thời gian ngắn, chờ tu vi của ngươi vượt qua ta, ta nên gọi ngươi là sư huynh nha!”

Vương Tiểu Bàn vội vàng xua tay: “Không dám, sư huynh vĩnh viễn là sư huynh!”

“Haiz, quy củ của giới tu chân chính là như vậy đó, hơn nữa như vậy cũng có thể gợi ra lòng quyết tâm tiến lên của tu sĩ, rốt cuộc ngay từ đầu, cho dù là ai cũng không cam lòng để sư đệ bò lên trên đầu mình mà!” Ngược lại, Trần Mộc Lâm suy nghĩ rất thoáng: “Cho dù đã từng là đệ tử, sau đó biến thành trưởng bối của mình, chuyện như vậy cũng đã có, ví dụ như Tuyết tôn trong tông môn của chúng ta, sư phụ năm đó của hắn, sau này gặp hắn cũng phải cung kính gọi hắn là tôn thượng đấy!”

Vương Tiểu Bàn nghe vậy lặng lẽ nhìn về phía sau mình, lệ quỷ kia chỉ mặt không đổi sắc, lơ lửng giữa không trung, không hề phản ứng với cuộc nói chuyện của hai người.

Sư phụ của mình biến thành vãn bối sao… Vương Tiểu Bàn không khỏi ảo tưởng trong óc một chút:

“Tôn thượng!” Hàn Lẫm chắp tay thi lễ với y: “Cơm đã chuẩn bị tốt, ăn đùi gà trước hay là ăn trà bánh trước?”

“Đùi gà!” Y ngồi ở trên ghế hất cằm nhìn Hàn Lẫm.

Ngay lập tức, Hàn Lẫm bưng lên một đĩa đùi gà tỏa mùi thơm bốn phía, tiện tay cầm một cài đùi lên nếm thử, sau đó ném đùi gà vào khuôn mặt anh tuấn kia của Hàn Lẫm: “Chưa đủ nóng!”

Hàn Lẫm rũ mắt, khóe mắt chảy xuống nước mắt: “Vậy đệ tử sẽ đi đun nóng!”

Vương Tiểu Bàn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Hàn Lẫm, khuôn mặt lộ ra nụ cười hết sức vui mừng, dường như nhận ra ý nghĩ của y, đôi mắt màu hổ phách đang nhìn phía trước của Hàn Lẫm đột nhiên chuyển hướng sang y, sau đó hơi hơi nheo mắt lại, khuôn mặt tái nhợt lộ ra hung ác.

Nụ cười của Vương Tiểu Bàn cứng đờ, lưng phát lạnh, vội vàng thu lại nụ cười, đoan trang đi đường.

“Ta tạm đặt linh hồn ở trong cơ thể ngươi, cho nên ngươi suy nghĩ cái gì ta cũng sẽ biết được.” Hàn Lẫm lạnh lùng nói.

Sắc mặt Vương Tiểu Bàn trở nên xanh trắng, rõ ràng là trời rất lạnh, trán lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhớ tới mình thỉnh thoảng mắng Hàn Lẫm là heo chó lung tung ở trong lòng.

Chỉ nghe Hàn Lẫm nói thêm: “Còn nữa, cho dù ngươi tiến vào nội môn cũng không tìm thấy người có thể đối phó với ta, muốn thoát khỏi ta thì phải nỗ lực tăng tu vi lên, giúp ta tìm hồn phách về, đến lúc đó, tự bản tôn sẽ rời khỏi cơ thể ngươi!”

Vương Tiểu Bàn rụt rụt cổ, ngượng ngùng trả lời ở trong lòng: [ Biết, biết rồi! ]

Một viên băng búng mạnh vào gáy Vương Tiểu Bàn, bước chân của Vương Tiểu Bàn lảo đảo một cái, vẻ mặt đau khổ sửa miệng ở trong lòng: [ Biết rồi, sư tôn! ]

Lúc này Hàn Lẫm mới thu lại lệ khí trên mặt, tiếp tục nhìn về phía trước, mà Trần Mộc Lâm đi ở bên cạnh Vương Tiểu Bàn chợt vỗ vỗ vai của y: “Đoạn đường này có kết băng, bước đi cẩn thận một chút nha!”

Vương Tiểu Bàn cười gượng với Trần Mộc Lâm, đi theo hắn ra khỏi cửa vào tông môn, chỉ thấy bên ngoài cửa đá khí phái của tông môn có một cây tùng bình thường, Trần Mộc Lâm chỉ vào cây cây tùng kia nói với Vương Tiểu Bàn: “Cái cây này là thông đạo để tông môn chúng ta đi ra thế giới bên ngoài, chỉ khi cầm lệnh bài của tông môn vòng quanh cái cây này theo chiều kim đồng hồ ba vòng, lại di chuyển ngược chiều kim đồng hồ ba vòng, thì có thể mở ra thông đạo này, ngươi lấy lệnh bài ra đi!”

Vương Tiểu Bàn nhớ tới túi trữ vật của mình xác thật có một cái lệnh bài màu bạc cỡ bằng bàn tay to, vì thế duỗi tay vỗ một cái vào túi trữ vật bên hông của mình, rót một ít linh khí vào, tấm lệnh bài kia bèn từ trong túi trữ vật bay ra ngoài, rơi xuống tay Vương Tiểu Bàn.

“Lệnh bài phải cẩn thận mang theo bên người nha, nếu để mấy người bảo thủ trong môn thấy được thì sẽ bị mắng.” Trần Mộc Lâm nói, lấy tấm lệnh bài trên tay Vương Tiểu Bàn, khom người giúp hắn đeo ở thắt lưng.

“À” Vương Tiểu Bàn đã từng bị mắng, chẳng qua lý do không phải là không đeo lệnh bài, mà là không mặc quần áo của tông môn, y không thích mặc quần áo của tông môn, có hơi rộng, hơn nữa thắt đai lưng sẽ thít chặt cái bụng nhỏ của y.

Trần Mộc Lâm chỉ đưa Vương Tiểu Bàn đến đây, sau đó dặn dò y trong vòng một ngày phải trở về, mặt trên lệnh bài này có tên của Vương Tiểu Bàn, một khi Vương Tiểu Bàn ra vào thông đạo, trung tâm quản lý trận pháp của tông môn sẽ có ghi chép, có tu sĩ chuyên ghi chép danh sách.

Nếu đệ tử ngoại môn không xin nghỉ, một tháng chỉ được phép rời khỏi tông môn một ngày, còn đệ tử nội môn lại là ba ngày, quá thời gian mà chưa về thì sẽ bị phạt, nghiêm trọng hơn là bị trục xuất khỏi tông môn.

Đúng là Vương Tiểu Bàn thật sự muốn đi luôn, đi về nhà với Lý đạo nhân sống những ngày tháng thoải mái, đáng tiếc…

Nhận ra ý nghĩ của Vương Tiểu Bàn, Hàn Lẫm lạnh lùng liếc mắt nhìn y, Vương Tiểu Bàn lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, bắt đầu cam chịu đi vòng quanh cái cây kia, chờ y xoay xong sáu vòng, cây cối hai bên tự động tách ra, hình thành một con đường nhỏ thẳng tắp, khi Vương Tiểu Bàn bước lên con đường nhỏ kia, lệnh bài bên hông của y phát ra một luồng ánh sáng nhạt, chỉ thấy năm chữ cực nhỏ “Ngoại môn - Vương Tiểu Bàn” nổi lên từ trong lệnh bài, bay về phía đại điện huy hoàng nào đó trên Linh Sơn.

Đường nhỏ rất ngắn, còn chưa được một trăm bước chân, chờ Vương Tiểu Bàn đi từ trong đường nhỏ ra ngoài, ngay lập tức cây cối hai bên tự động khép lại.

Cách đó không xa, một đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh lá, đôi tay luồn vào trong ống tay áo, thấy Vương Tiểu Bàn đi ra từ con đường nhỏ kia, vẻ mặt đạo sĩ sáng ngời, ngay lập tức bước nhanh về phía Vương Tiểu Bàn.

“Đứa trẻ ngoan, một tháng không gặp, thế mà đã có tu vi kỳ Luyện Khí tầng hai!” Lý đạo nhân vui vẻ vỗ lưng Vương Tiểu Bàn một cái, dẫn y đi xuống núi: “Đi, nghĩa phụ dẫn ngươi đến tiệm ăn!”

Vương Tiểu Bàn vừa nghe có ăn lập tức vui vẻ lên, hai cánh tay ngắn ngủn ôm lấy eo Lý đạo nhân: “Cảm ơn nghĩa phụ!”

Lý đạo nhân cười hì hì, mí mắt rũ xuống, đôi mắt già nua nhìn Vương Tiểu Bàn một lát, hỏi hắn: “Mắt ngươi làm sao vậy?”

“Bị ngã, đập vào bàn!” Vương Tiểu Bàn nói dối như lời Hàn Lẫm đã dạy.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Lý đạo nhân có hơi sốt ruột: “Tìm thầy thuốc khám chưa?”

“Ừa… khám rồi!” Vương Tiểu Bàn không có thói quen nói dối, cho nên nói chuyện ấp úng, đồng thời trong lòng lại ấm áp, bởi vì Lý đạo nhân là người thứ nhất quan tâm đến mắt của y, mà sau khi Điền Tử Hiên bị Hàn Lẫm cảnh cáo, căn bản không dám hỏi lại việc về mắt y.

“Về sau cần phải cẩn thận một chút!” Lý đạo nhân nói.

“Vâng!” Vương Tiểu Bàn nắm cái tay gầy đét của Lý đạo nhân cười vui vẻ, đi đường cũng nhảy nhót, hôm nay tuyệt đối là ngày y vui vẻ nhất trong một tháng qua.

Lý đạo nhân dẫn Vương Tiểu Bàn xuống sườn núi, hiện giờ Vương Tiểu Bàn là tu sĩ, đi đường núi dĩ nhiên sẽ trở nên rất nhẹ nhàng, không còn giống như trước kia, cứ đi mấy trăm mét lại phải nghỉ một lát.

Đây là công hiệu khi linh khí rèn luyện thân thể sao? Vương Tiểu Bàn hưng phấn, hai má ửng đỏ, lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng chỗ tốt của tu tiên đối với thân thể.

“Đây mới chỉ là Luyện Khí tầng hai, chờ ngươi Luyện Khí tới tầng năm, có thể nhảy xa năm mét, cũng có thể sử dụng một vài pháp thuật đơn giản!” Hàn Lẫm nói với Vương Tiểu Bàn, muốn khơi gợi lên một chút hứng thú đối với tu tiên của Vương Tiểu Bàn.

“Thật chứ?!” Quả nhiên Vương Tiểu Bàn có hứng thú.

Lý đạo nhân kỳ lạ nhìn về phía Vương Tiểu Bàn: “Ngươi đang nói chuyện với ai đấy?”

“À…” Vương Tiểu Bàn căng thẳng: “Không…”

Lý đạo nhân sống gần trăm năm làm sao lại không nhìn ra Vương Tiểu Bàn kỳ lạ? Vì thế hắn lại truy hỏi Vương Tiểu Bàn vài câu, thấy hỏi không ra cái gì vì thế từ bỏ.

Một viên băng búng vào gáy Vương Tiểu Bàn.

“Về sau chú ý một chút, có chuyện gì thì nói ở trong lòng với ta.”

Vương Tiểu Bàn sờ sờ cái gáy của mình, kêu khổ ở trong lòng: [ Vâng, sư tôn! ]

Lý đạo nhân dẫn Vương Tiểu Bàn đến một trấn nhỏ của phàm nhân ở gần đó, tìm một tiệm cơm cũng không tệ lắm, ngồi trong phòng dành cho hai người, gọi bảy tám món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Vương Tiểu Bàn, hỏi tình huống ở trong tông môn của y.

Chờ cơm ăn xong rồi, Lý đạo nhân nhìn Vương Tiểu Bàn thoả mãn, y xoa xoa tay, lại ho một cái, sau đó hỏi Vương Tiểu Bàn:

“Tiểu Bàn à, với tư chất Dị Linh Căn của ngươi, chắc hẳn ở trong tông môn rất được xem trọng mới đúng, nói vậy cầm được không ít linh thạch nhỉ?”