“Tiểu huynh đệ, các chủ của chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi……” Người trẻ tuổi thanh âm có chút khí tức, không biết môn phái nào cưỡng ép thu đệ tử.
Tư thế thấp, lại làm chuyện cưỡng ép.
Hạc Kỳ Hàn bước đi chậm rãi, cầm ô mắt nhìn thẳng đi qua đầu hẻm.
Có môn phái cưỡng đoạt phàm nhân làm đệ tử, y lại bị buộc phải nhận đệ tử hết lần này đến lần khác —— dù là người trong mộng hay yêu ma chi tử bị Ma Tôn đẩy vào tay, đều muốn chiếm vị trí đồ đệ của y. Thế đạo thật thần kỳ.
“…… Làm đệ tử của Hàn Y Các, sẽ không thiệt thòi……”
Hạc Kỳ Hàn bỗng nhiên ho ra tiếng, chống dù giấy thân ảnh chuyển hướng về phía hẻm nhỏ.
Phiến đá xanh dưới chân phát ra âm thanh yếu ớt.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ xuyên thư, Hạc Kỳ Hàn thành lập một môn phái nhỏ, để an tâm dưỡng lão.
Môn phái đó tên là Hàn Y Các.
Các chủ của Hàn Y Các chính là y.
Y không ngờ chỉ cần đi ngang qua sẽ gặp phải người dùng tên tuổi của mình cưỡng bách thu nhận đồ đệ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hạc Kỳ Hàn gặp phải chuyện hiếm có như vậy.
Sâu trong hẻm nhỏ, bốn năm người quay quanh một nam hài.
Nam hài vóc dáng không cao, xương cốt rất tốt, nhưng dáng người lại gầy yếu, bị mấy thanh niên quay quanh, nhìn có vẻ nguy hiểm.
Nam hài gọi là Thẩm Trác.
Thẩm Trác tựa vào bức tường ẩm ướt, cầm chiếc ô giấy dầu màu xanh lam, cũng không mở ra, để nước mưa ướt đẫm tóc. Hắn khàn giọng hỏi: “Tại sao lại là ta?”
“Các chủ lần này nói, một hai phải thu hài tử có huyết mạch yêu ma……” Thanh niên nhớ lại lời nói của cố chủ, “Có lẽ tu vi tới bình cảnh, muốn dạy dưỡng một ngoại đạo đệ tử, tích góp phúc duyên. Ngươi sẽ biết khi gặp hắn, các chủ là một người tốt hạng nhất thế gian, tính cách, tu vi, dung mạo của hắn là vô song, Thanh Vân Sơn Kiếm Tôn là bạn thân của hắn, Tiêu Điều Đạo Ma Tôn yêu hắn đã lâu, Trường Ca Vực Yêu tộc thiếu chủ cũng có tình cảm với hắn…… Ngươi theo hắn, tiền đồ của ngươi sẽ sáng sủa hơn việc lưu lạc ở phàm trần gian sao?”
Hắn đem Hạc Kỳ Hàn nói đến chỉ trên trời mới có.
Nam hài cúi thấp đầu chỉ phát ra một tiếng cười lạnh.
Bóng dáng màu trắng như gió mây càng ngày càng gần, có chút khựng lại.
Hạc Kỳ Hàn vừa đến gần liền nghe thấy đứa nhỏ này cười nhạo thân phận mình, giống như cực kỳ khinh thường.
Có vẻ hắn hiểu rõ bản thân mình hơn những người này.
Những thanh niên đó phát hiện ra Hạc Kỳ Hàn, nhưng bọn họ chỉ coi y như một phàm nhân yếu đuối, nhìn y một cái liền lấy lại tinh thần tiếp tục đối phó Thẩm Trác.
Xem nhẹ lệnh bài Hàn Y Các treo bên hông Hạc Kỳ Hàn.
Hạc Kỳ Hàn hơi rũ mắt, quét đầu ngón tay một cái, lệnh bài đột nhiên biến mất.
Nghe nói hắn là đệ tử trong các của mình, nhưng ngay cả lệnh bài cũng nhìn không ra, giả mạo bẩn cẩn như thế, lá gan cũng thật sự rất lớn.
Thẩm Trác dựa vào tường, dứt quãng nói: “Ta rất cảm kích lòng tốt của các chủ, chỉ là ta có sư phụ rồi.”
Một thanh niên không nhịn được cười: “Ngươi trời sinh ma thể, làm sao có thể tìm được?”
“Lời này sai rồi……” Thẩm Trác bị những người này quấy rối hồi lâu, thể lực hao hết, nắm chặt dù giấy, thở dài một hơi mới thở ra được, hắn nói, “Sư tôn của ta không phải tu sĩ, không thể so sánh với người có quyền lực trong miệng các ngươi, lại phẩm chất cao khiết, tuân thủ lời hứa, đối với ta ân trọng như núi, tựa như thần tiên. Ta bái y làm thầy, dù cho Hàn Y Các các chủ cũng không thể cướp đi chí hướng của ta.”
“Vu khống, không có bằng chứng, ta sợ ngươi không muốn đi cùng chúng ta, vị vậy ngươi thuận miệng bịa ra một người thầy để lừa gạt chúng ta!” Người nọ có chút vội vàng, lại nhỏ giọng nói, “Sao lại có phàm nhân giống thần tiên hơn tu sĩ.”
Hạc Kỳ Hàn chậm rãi tới gần, bỗng nhiên sinh ra một loại sự cảm không tốt.
Y trầm tĩnh đối thượng tầm mắt ngước lên của Thẩm Trác.
Đôi mắt đen nhánh tiếp cận con ngươi tan rã hiện lên ý cười: “Ai nói không khẩu…… Chẳng phải ta đã đợi hắn sao.”
Thân ảnh như gió mây vượt qua mưa bụi, xuất hiện ở trước mặt mọi người một cách rõ ràng.
Dù giấy trên đỉnh đầu che khuất mưa cho Thẩm Trác.
Hạc Kỳ Hàn rũ xuống con ngươi, nhìn ngọn tóc Thẩm Trác.
Có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng qua mũi.
Giống như mùi của đứa bé bị y cô phụ mỗi khi gặp ác mộng.