Chương 1.1: Bóng đè

Phòng nhỏ chật chội nặng nề, bóng tối nuốt chửng mọi thứ, ngay cả thanh âm cũng bị bao phủ. Ánh nến thắp sáng một góc nhỏ.

Nam nhân bị treo ở trong một góc.

Thân thể mảnh khảnh duỗi ra, đạo bào mềm mại chất trên vai, cánh tay trắng như tuyết không nhấc lên được, ngay cả hô hấp tác động thần kinh cũng khổ sở đến mức khiến người muốn khóc.

Giống như một con tiên hạc bị bẻ gãy đôi cánh.

Trong bóng tối, một người khác ôm lấy y, dùng đầu ngón tay véo cằm Hạc Kỳ Hàn.

Sự lạnh lẽo lan ra từ đầu ngon tay của người nọ.

Người bị trói ngẩng đầu lên, ánh mắt lại thanh lãnh như nước, trong mắt nhìn không thấy đau đớn.

Hạc Kỳ Hàn biết đây là một giấc mộng.

Giấc mộng lúc đêm khuya, bóng đè kéo dài từ khi hoàn thành nhiệm vụ xuyên thư đến nay đã dây dưa mấy chục năm, triền triền miên miên, đeo bám không muốn rời đi.

Người nọ quỳ giữa hai đầu gối của Hạc Kỳ Hàn, hơi thở nóng rực run rẩy, mùi đàn hương mang theo dày đặc, khiến Hạc Kỳ Hàn cả người nhũn ra.

Giống như lời thì thầm của tình nhân hoặc kẻ thù chất vấn, tất cả đều tan thành một tiếng thở dài: “Tiên trưởng.”

Hạc Kỳ Hàn vô lực đáp lại, hô hấp của người nọ vì thế càng thêm run rẩy.

Chiếc thắt lưng trơn trượt chảy xuống trên cổ chân của Hạc Kỳ Hàn.

Cổ áo rộng mở, chiếc cổ thon dài không có nơi nào để che dấu, hầu kết ở trong không khí yếu ớt mà rung động.

“Ngươi đã nói sẽ thu ta làm đồ đệ, để ta được nhìn thấy ánh mặt trời. Ta đã đợi ngươi rất lâu rồi…… Lúc mỗi lần muốn chết, ta đều sẽ nghĩ đến, ta còn có một sư tôn ước hẹn, ta liền vui vẻ muốn tiếp tục sống. Nhưng ta đã đợi lâu như vậy…… Ngươi vẫn không đến.”

Hơi thở nóng rực kế bên, Hạc Kỳ Hàn ngửa đầu muốn trốn, chiếc cổ trắng nõn lại rơi vào trong miệng người nọ.

Nỗi đau triền miên.

Hạc Kỳ Hàn nhắm mắt lại, tim đập như chim sợ cành cong, máu phun ra, ào ạt chảy vào trong miệng người nọ.

Người nọ há mồm, mùi máu tươi trộn lẫn với mùi hoa mê người, lan tỏa trong không khí nặng nề.

“Thơm ngọt như mùi hoa làm người nghiện…… Bao nhiêu năm, tiên trưởng vẫn như cũ ấm áp ngọt ngào như vậy.” Người nọ nói từng câu từng chữ, như nếm được mùi máu tanh trong không khí, hắn cuối cùng nghi hoặc hỏi: “Ta còn tưởng rằng máu của ngươi phải lạnh?”

Như để nghiệm chứng, hắn cuối xuống, máu của Hạc Kỳ Hàn vẫn còn ấm áp.

Hương khí ngọt nị, hàm răng sắc nhọn mang sự đau đớn đến tột cùng.

Hạc Kỳ Hàn thống khổ thoát khỏi cảnh trong mơ.

Trong gian phòng ấm áp của Hàn Y Các, y đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, mở mắt ra, dùng đầu ngón tay bưng kín môi.

Trên giường đệm còn có máu ấm, lòng ngực đau nhức, môi cùng khe hở ngón tay ép vào nhau, máu không ngừng rỉ ra. Bên tai bưng bưng, Hạc Kỳ Hàn chỉ mặc bộ quần áo đơn tuyết trắng, đi chân trần trên thảm, mò mẫm tìm đan dược như thường lệ.

Vị đắng tan trên môi.

Hạc Kỳ Hàn từng là một người xuyên thư làm nhiệm vụ.

Y xuyên vào một quyển tu tiên văn, y xuyên đến cốt truyện bắt đầu trước mấy trăm năm, để duy trì sự vận hành của thế giới, để cốt truyện có thể hoạt động bình thường trong tương lai, y đã liều mạng giáo dưỡng một số vị đại năng của thế giới.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, y đã phải trả một cái giá rất đắt.

Một là trong nhiệm vụ đã xảy ra sự cố, tà kiếm Sương Tuyết Long hiện thế, vì phong ấn tà kiếm, Hạc Kỳ Hàn lấy thân tế kiếm, gây ra căn bệnh, đến nay bệnh cốt vẫn phát tát.