Chương 3: Gặp đại đế

Mạnh Bà đúng thật là không có dẫn Tiêu Vân đi qua cầu Nại Hà mà đi trực tiếp vào cái đình nhỏ của bà, trước khi đi còn không quên dặn một thiếu nữ đang quét tước trong đình đi ra pha canh hộ bà .

Tiêu Vân bước theo sau, thắc mắc :

- Có chuyện gì với ta sao? Mạnh Bà ? – Hắn rất nghi ngờ tội lỗi khi còn sống của hắn bị Mạnh Bà nhìn ra, muốn đem hắn nộp cho Diêm Vương đày xuống mười tám tầng địa ngục trừng phạt.

Mạnh Bà liếc nhìn Tiêu Vân :

- Công tử nhớ cơn địa chấn hơn một ngày một đêm vừa qua chứ?

Tiêu Vân ngạc nhiên :

- Đó không chỉ xảy ra ở mỗi Vọng Hương đài thôi sao?

Mạnh Bà lắc đầu :

- Ngây thơ! Cơn địa chấn đó không chỉ ảnh hưởng mỗi Vọng Hương đài, mà cả Âm Tào Địa Phủ đều rung chuyển, không chỉ vậy, Quỷ Giới, Ma giới gần với Nhân giới cũng lung lay không kém.

Tiêu Vân nghiêm trọng nhìn Mạnh Bà :

- Có chuyện gì với Nhân giới sao?

Mạnh Bà lãnh bạc thốt ra:

- Nhân giới không còn nữa rồi, bị hủy diệt rồi .

- !!!??? – Tiêu Vân không tin nổi vào tai hắn .

Nhân giới bị hủy? Nhân giới chứ có phải một môn phái nhỏ đâu, muốn hủy là hủy sao?

Mạnh Bà dẫn Tiêu Vân vào một con đường rất nhỏ, ánh ánh sáng dưới Địa Phủ vô cùng yếu ớt, mờ ảo.

Trên tay bà cầm một cái đèn l*иg, ngoảnh đầu lại nhìn Tiêu Vân :

- Công tử không tin? Không sao, lát nữa gặp đại nhân rồi sẽ tin .

Tiêu Vân nghiêm mặt, bước nhanh lên ngang hàng với Mạnh Bà :

- Gặp đại nhân nào? Đừng nói bà đưa ta đi gặp một trong mười vị Diêm Vương đấy nhé !

Mạnh Bà liếc mắt coi thường Tiêu Vân :

- Công tử nghĩ gì vậy chứ?! Diêm Vương là người nào mà muốn gặp là gặp .

Tiêu Vân lén lén thở phào, nhưng câu tiếp theo của Mạnh Bà khiến người bấy lâu luôn thanh lãnh như hắn cũng rùng mình .

- Chuyện hệ trọng như Nhân giới bị hủy, thì phải trực tiếp gặp Phong Đô đại đế .

- ….

Phong Đô đại đế là ai chứ? Người cai quản Âm Tào Địa Phủ, trên cả Thập điện Diêm Vương . Chết một lần mà gặp được cả Vua của địa phủ như vậy, hắn có nên cảm thấy tự hào ?

- Khoan đã Mạnh Bà, việc Nhân giới bị hủy diệt thì liên quan gì tới ta? Ta đã chết được chín năm rồi, có liên quan gì tới dương gian nữa?

Mạnh Bà không đáp, đưa tay kéo vạt áo Tiêu Vân, lẩm bẩm :

- Tới nơi rồi .

Lúc này Tiêu Vân mới để ý bối cảnh xung quanh .

Con đường nhỏ đã biến thành hành lang lớn, mặc dù vẫn có chút âm u khó diễn tả .



Cuối hành lang là một cánh cửa khổng lồ, trên mỗi cánh có họa tiết của ma quỷ trông có chút quỷ dị.

Tiêu Vân bỗng cảm giác được một lực đạo vô cùng lớn hút mình đi, thoáng một cái chớp mắt thấy mình đang ở trong đại điện .

Hai hàng dọc đèn đuốc lớn cũng chỉ khiến đại điện có chút mơ hồ .

Mạnh Bà vẫn đứng bên cạnh Tiêu Vân, kéo người Tiêu Vân quỳ xuống :

- Tham kiến Đại Đế .

Sâu trong đại điện, qua các hàng bậc thang, người đứng đầu cõi U Minh đang chễm chệ ngồi trên ngai vàng khảm hắc long .

- Ngươi là Tiêu Vân ?

Tiêu Vân không ngẩng đầu, bảo trì tư thế cung kính :

- Là tiểu bối, tham kiến Đại đế.

- Bình thân bình thân .

Lúc này Tiêu Vân mới khoan thai đứng dậy, nhìn rõ người đang ngồi trên ngai .

Một nam nhân đứng tuổi mặc hắc cẩm bào, gương mặt xạm đen như màu y phục, toàn thân phát ra uy nghiêm hừng hực .

Phong Đô có chút ngạc nhiên nhìn bạch y nhân đứng dưới điện, mở lời :

- Trẫm vừa nghe qua về mấy việc ngươi làm khi còn ở dương gian .

Bàn tay trong vạt áo của Tiêu Vân bấu chặt, trong lòng âm thầm nói : Quả nhiên là đem hắn tới trị tội sao?

- Ngươi có biết kẻ vừa hủy diệt Nhân giới là ai không?

- Tiểu bối không biết . – Tiêu Vân dù đã là một linh hồn nhưng có cảm giác sắp chết thêm một lần nữa, cố gắng tỏ vẻ thanh cao nhất có thể trước khi chết .

- Là sư tôn của ngươi đấy .

- A ? – Tiêu Vân luôn giữ một gương mặt không lạnh không nhạt bấy giờ vì quá đỗi ngạc nhiên mà có chút nghệch ra. – Đại … đại đế đừng đùa chứ, sư tôn của ta đã Phi Thăng tới Thần Giới rồi mà ?

Phong Đô đại đế đứng dậy, phất phất vạt áo phía sau, ồm ồm nói :

- Y đã trở lại . Bán Nguyệt chân nhân, người mạnh nhất Nhân giới hơn năm mươi năm về trước đã về Nhân giới… để trả thù cho ngươi .

Tiêu Vân lặng người, có cảm giác mình chắc chắn đang nằm mơ rồi .

Phong Đô đại đế nói với hắn… người kia… người kia từ bỏ mọi thứ ở Thần giới để trở lại trả thù cho hắn?

Làm sao có thể …

Một hình ảnh bỗng lướt qua trong đầu hắn.

Người kia một thân tử y, đứng bên ngoài Bạch Lăng phong, đây rõ ràng là nhà của y, nhưng y không dám vào vì có kết giới.

Y mạnh như vậy, chỉ cần tốn chút sức là phá được kết giới của hắn, nhưng y không làm, y chỉ đứng chờ khi nào hắn chịu mở kết giới cho y vào .

Ngày nào cũng đứng đó, hơn một tháng trời hắn hoàn toàn không để ý tới người kia.

Cuối cùng vì một khẩn thư mà phải vội vã rời đi .

Hắn trước giờ vẫn luôn hận người đó …

Chưa bao giờ vơi đi một chút hận thù …

Vậy ra... lộ dẫn đó là người kia đốt cho hắn sao? Khi biết tin hắn chết, ngươi kia cảm giác thế nào?



- Trả thù cho tiểu bối thôi … vì sao phải hủy diệt cả Nhân giới ? – Tiêu Vân khống chế giọng nói, nhưng vẫn có chút nghẹn ngào hỏi lại .

Phong Đô đại đế mỉm cười :

- Bán Nguyệt chân nhân thì mạnh thật, tuy y không có phẩm vị như trẫm, nhưng sức mạnh thì trẫm không hề coi thường . Nhưng đáng tiếc người y muốn gϊếŧ, lại là đứa con cưng của Thiên Đạo, là người được Thiên Đạo che chở … Kết quả không gϊếŧ được người, còn bị trọng thương. Trong cơn điên loạn, tự bạo linh đan đem cả thế giới hủy diệt … Muốn cùng cừu nhân đồng quy vô tận .

Tiêu Vân hoàn toàn chết lặng .

Vì cái gì chứ? Vì cái gì phải vì một kẻ tuyệt tình, một nghiệt đồ như hắn mà làm tới vậy?

Y rõ ràng có một cuộc sống vô cùng tốt ở Thần giới, vì cái gì phải làm vậy?

Lẽ nào …

Y đối với hắn … là tâm duyệt ý duyệt …?

Y là thật lòng yêu hắn ?

Trái tim Tiêu Vân như bị bóp nghẹt, cả thân bạch y lảo đảo. Mạnh Bà vội đứng dậy đỡ lấy người hắn .

- Công tử không sao chứ?

Tiêu Vân không trả lời, thấy hai má ươn ướt, đưa tay lên xoa liền thấy nước mắt đã lăn dài .

Hồn ma… còn có thể khóc sao?

Phong Đô đại đế ngồi lại vị trí của mình, không đợi tinh thần của Tiêu Vân hồi phục mà nói :

- Nhân giới xưa nay luôn có gắn kết chặt chẽ với địa phủ, nay bị hủy đi như vậy, đã gây những tác hại vô cùng lớn . Bấy giờ linh hồn người chết đều đang thất thải trên phần tàn dư của nhân giới, Địa Phủ tắc nghẽn . Trẫm đã trăn trở rất nhiều, hôm nay thật may Mạnh Bà tìm thấy ngươi. Tiêu Vân, trẫm có nhiệm vụ cho ngươi.

Tiêu Vân lắc đầu:

- Không … ta thì làm được gì chứ. Ta thật đáng khinh, ta thì làm được gì chứ? – Hoảng loạn dâng trào khiến Tiêu Vân quên mất dùng kính ngữ .

Phong Đô mỉm cười :

- Ngươi có muốn sửa sai?

- Làm cách nào?

Phong Đô đại đế nhếch môi, phất tay hóa ra một viên đá.

- Đây là đá Tam Sinh, ghi lại chi tiết cuộc đời của ngươi . Tiêu Vân, nếu như ta xóa sạch sự kiện trên đá, đem linh hồn ngươi trở lại hơn hai trăm năm trước, thì ngươi có thể trọng sinh trở về . Trở về quá khứ, chuộc sai, ngăn cản sư tôn của ngươi hủy diệt thiên địa . Ngươi , có làm được không, Tiêu Vân ?

Tiêu Vân triệt để ngây người.

Hắn trọng sinh? Hắn có thể trọng sinh ?

- Đại đế, tại sao lại là ta? Người khác cũng có thể trọng sinh đem ta thuở bé gϊếŧ chết mà. Nếu không có ta thì sẽ không có việc sau này .

Phong Đô đại đế có chút đau đầu :

- Lần đầu trẫm thấy có người biết mình được trọng sinh mà nghĩ nhiều như vậy đấy . Thực ra việc trọng sinh cũng không phải là hiếm . Mấy Diêm Vương dưới trướng trẫm cũng rất hay phê chuẩn việc trọng sinh cho người khác. Nhưng phải tuân thủ quy tắc trọng sinh, thứ nhất, không được kể việc này cho bất cứ ai. Thứ hai, không được làm bất cứ việc gì khiến thiên mệnh đi chệch hướng , khiến bánh xe lịch sử đi sai hướng ,chỉ được thay đổi vận mệnh của chính mình ,thứ ba, không được tạo sát nghiệt quá lớn. Nhưng những người trọng sinh thường là những người có công đức vô cùng lớn đời trước, nhưng có điều hối tiếc chưa thực hiện được muốn sống lại, đáng tiếc mấy trăm năm qua người có công đức lớn tới mức được dâng tấu trọng sinh thực sự không nhiều, nếu có cũng lựa chọn đầu thai chuyển kiếp chứ không trọng sinh . Nên cũng gần nghìn năm rồi không có ai trọng sinh cả .

Tiêu Vân hỏi lại :

- Không được thay đổi ý thiên mệnh? Cái này có khó quá không? Nếu tiểu bối không thay đổi ý thiên mệnh thì làm sao mà thay đổi việc Nhân giới bị hủy diệt được?

Phong Đô đại đế cười khà khà :

- Tấu trọng sinh do Diêm Vương phê chuẩn dĩ nhiên sao bằng tấu trọng sinh do Phong Đô trẫm phê chuẩn . – Dừng một lát, vị đế quân Địa Phủ bỗng nghiêm túc : - Tiêu Vân, ngươi nhớ kĩ một điều. Trọng sinh trở lại, từ bỏ thói xấu kiếp trước, thay đổi vận mệnh của mình và cả nhân giới.