Chương 31: Cảnh Từ ủy khuất

“Tạ tiên quân, ta đã hiểu, chỉ cần phu quân cùng bà bà không chê ta, người khác nói gì ta đều không quan tâm, ta sẽ không để ý”

Đứng lên, vân lại tiếp tục vì Cảnh Khinh Trần xoa bóp, một lát sau, Cảnh Khinh Trần liền minh bạch hoa bà bà vì sao thích vân như vậy, bởi vì vân xác thật thông minh lại nghe lời, một điểm liền thông, ngoan ngoãn đến làm người đau lòng……

Có lẽ là trước kia ăn qua quá nhiều khổ, vân mới có chút tự ti, đi vào nhà hoa bà bà gia cũng là nghe lời thuận theo, sợ bị vứt bỏ, cũng may nhi tử hoa bà bà khuynh tâm tương đãi, như thế nhiều năm, Tiểu Trụ Tử đều lớn, hắn đối vân như lúc ban đầu……

Kế tiếp mấy tháng, bụng Cảnh Khinh Trần càng lúc càng lớn, vân cùng hoa bà bà thay phiên hắn, ba người ở chung đến hòa hợp……

Lúc Cảnh Khinh Trần phong khinh vân đạm dưỡng thai mấy tháng, vạn dặm ở ngoài ma cung lại là áp lực phi thường, trong khoảng thời gian này bọn hạ nhân đều sắc vội vàng, liền thở mạnh cũng không, bởi vì ma cung chi chủ mỗi ngày đều nổi trận lôi đình……

trong đại điện ma cung trống trải hoa lệ , Cảnh Từ sắc mặt âm trầm mà ngồi ở vương tọa, hai mắt khẽ nhắm, đầu ngón tay thon dài xoa giữa mày, có chút không kiên nhẫn mà nghe thủ hạ ma tướng phong liệt hội báo……

“Ma Tôn đại nhân,phụ cận Lăng Tiêu sơn ngàn dặm đều đã tìm qua, không có bóng dáng lưu quang tiên quân, còn có nam bộ Quy Khư hải vực, cũng không có dấu vết gì”

Vừa nghe lại không có tin tức Cảnh Khinh Trần, Cảnh Từ đột nhiên trợn mắt, ánh mắt lạnh lẽo, tiếp theo, thân ảnh hắn từ vương tọa đột nhiên biến mất, tiếp theo nháy mắt, liền xuất hiện ở bên cạnh phong liệt, hắn một tay bóp lấy cổ phong liệt, đem người chậm rãi giơ lên, lạnh lùng nói: “Tìm không thấy người thì giữ ngươi làm dùng?”

“Bớt giận… Khụ khụ… Ma Tôn đại nhân… Bớt giận… Lại, lại cho thuộc hạ một ít thời gian… Khụ khụ khụ…”

Phong liệt liều mạng giãy giụa, bị bóp chặt cổ làm hắn nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, ho khan đứt quãng mà nói.

Trước một khắc phong liệt hít thở không thông, Cảnh Từ buông tay, thần sắc lạnh nhạt nói: “Lần sau không có tin tức, liền tự kết thúc đi”

Dứt lời thân ảnh Cảnh Từ liền biến mất, trong đại điện trống trải chỉ để lại phong liệt quỳ rạp trên đất kịch liệt ho khan……

Một lát sau, bên trong tẩm điện ma cung, thân ảnh Cảnh Từ lặng yên hiện lên, hắn cầm lấy rượu mạnh trên bàn , tùy ý ngồi ở mép giường rồi uống...

Cảnh Khinh Trần rời đi mấy tháng này, Cảnh Từ đều như thế, tưởng niệm tra tấn làm hắn đêm không thể ngủ, chỉ có uống đến say như chết, hắn mới có thể ngủ khiến bản thân ngủ quên, mới có thể ở trong mộng cùng ái nhân gặp nhau.

Không biết uống bao lâu, Cảnh Từ cả người nồng nặc mùi rượu sắc mặt đỏ bừng, mắt đen cũng có chút mê mang vẻ say rượu, quanh thân thực nhiều vò rượu vứt lăn lóc.

Lúc này Cảnh Từ đã hoàn toàn say, hắn muốn đứng lên, nhưng lảo đảo một hồi vẫn không thành công, chỉ đá đạp lung tung vò rượu xung quanh, khiến cho vò rượu “Ục ục” lăn hướng một bên, đυ.ng tới góc bàn mới ngừng lại được.

Ngã xuống, Cảnh Từ trực tiếp ngửa người nằm ở trên mặt đất, ở giữa đống vò rượu, ánh mắt hắn mê man mà nhìn nóc nhà, sâu thẳm trong mắt lại có chút ướŧ áŧ, trong miệng còn lẩm bẩm nhắc mãi: “Sư tôn… Sư tôn…”

Nằm một lúc lâu, Cảnh Từ lại giãy giụa đứng lên, hắn một bước tam hoảng, đẩy cửa ra, mang theo một thân mùi rượu, lảo đảo đến mà đi ra ngoài……

Hắn thất tha thất thểu đi về phía trước, đám thị nữ nhìn nhau, nhanh chóng rời đi…

Thật lâu sau, đi một đoạn đường rất dài, Cảnh Từ đi tới thiên lao l*иg giam, có lẽ ở trong tiềm thức, bị ủy khuất, nên tìm huynh trưởng tố khổ……

“Ca, ca, ca…”

Một bước vào đại môn, Cảnh Từ liền không ngừng ồn ào, hàm hồ mà kêu “Ca”, thân hình hắn lay động, mắt say lờ đờ mê mang, bước chân phù phiếm, xuống bậc thang không chú ý, thế là một chân dẫm hụt, trực tiếp lăn xuống đất……

Liền trước một giây Cảnh Từ rơi xuống đất, Vô Danh thuấn di tới,tiếp được Cảnh Từ, hắn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người người Cảnh Từ, xem đến ánh mắt mê mang cùng sắc mặt đỏ bừng của đối phương, hơi hơi nhíu mày nói: “Phát sinh chuyện gì, sao lại uống thành như vậy”

sau khi được nâng dậy, Cảnh Từ híp mắt nỗ lực nhìn, vừa xác nhận là vô danh, hắn lập tức dựa vào trên vai vô danh, ủy khuất khóc lóc nói: “Ca… Hắn đi rồi… Ô… Hắn đi rồi… Hắn không thích ta… Ô… Hắn đi rồi…”

Thấy vậy, vô danh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nghĩ đều không cần nghĩ, có thể làm Cảnh Từ như vậy, khẳng định là lưu quang tiên quân Cảnh Khinh Trần của Lăng Tiêu phái kia……

Đem Cảnh Từ đỡ đến ngồi ở bậc thang, vô danh nghiêng đầu, cảm xúc phức tạp mà nhìn chăm chú vào Cảnh Từ đang nhắm mắt dựa vào đầu vai mình ……

Gần trăm năm gần đây, vô danh cùng Phong Ngự số lần gặp mặt ít ỏi không có mấy, nhưng mỗi lần Phong Ngự đều là khí thế lăng liệt vương giả phong phạm, nghiễm nhiên đã là chi chủ một giới.

Vô danh vẫn luôn cho rằng đệ đệ trưởng thành, đã có thể gánh vác trách nhiệm chi chủ một giới, nhưng hôm nay hắn lại cảm thấy, đệ đệ giống như không có lớn lên, vẫn là tiểu hài tử khi còn nhỏ , chịu ủy khuất liền tìm mình khóc……

Đệ đệ thật là kỳ quái, mấy trăm năm trước hắn không đến hai mươi tuổi, non nớt năm gánh vác trọng trách một giới, cũng không gặp hắn đã khóc, nhưng mấy trăm năm sau, đã là tôn chủ, lại bởi vì bị một người không thích mà ủy khuất thành như vậy……

Nhìn chăm chú vào bộ dáng này của đệ đệ, vô danh lại nghi hoặc lại đau lòng, hắn đẩy đẩy cánh tay Cảnh Từ, hỏi: “Hắn vì cái gì đi rồi, có phải bị ngươi chọc giận hay không?”

“…Ô… Ta không có… Ta không chọc giận hắn… Thích nhất sư tôn… Vì cái gì lại muốn chạy… Ô… Ca… Hắn gạt ta… Hắn gạt ta… Hắn khi dễ ta…”