Lưu thị hành lễ với Đoạn thành chủ, dùng khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, đôi mắt hơi hơi hãm vào nhìn Tiêu Dực, "Nghe hạ nhân nói ngươi đã trở lại, thật đáng tiếc, thế mà ngươi vẫn chưa có chết."
"Làm ngươi thất vọng rồi, không chỉ không chết, còn đánh nhi tử ngươi một trận." Tiêu Dực lạnh lùng đáp lại một câu.
Nghe xong những lời này, Lưu thị ho khan càng thêm lợi hại.
"Đại nhân, người chết là một vị nữ tử có thai ba tháng, trúng độc mà chết."
Mạnh Vi Quân thất tha thất thểu đứng lên, vô cùng đau đớn chỉ một tay vào Lưu thị, "Giỏi! Rất giỏi! Mấy năm nay ta cảm thấy n tính cách gươi bất thường, càng thêm nhường nhịn ngươi, ngươi lại càng ngày càng âm ngoan, lúc trước Liễu Tương mang thai Dực Nhi, ngươi sống chết không cho hắn vào cửa; hiện giờ Doanh Doanh có hài tử của ta, ngươi lại sống sờ sờ độc chết nàng! Bước tiếp theo, có phải là muốn hạ độc ta hay không? Vĩnh tuyệt hậu hoạn!!"
Lưu thị vội vã biện giải, không hít thở nổi, lại ho ra một búng máu, "Mạnh lang, mặc dù ta không thích bọn họ, nhưng làm sao đến nỗi gϊếŧ người diệt khẩu?"
Mạnh Vi Quân hừ lạnh một tiếng, "Cái loại phụ nhân rắn rết ghen tị như ngươi, có chuyện ác độc gì mà không làm được! Chỉ đáng thương cho Doanh Doanh cùng hài nhi chưa xuất thế của ta."
"Ta ghen tị? Năm đó mới gặp ở đầu đường, là ai nhặt khăn ta nói không phải khanh không cưới? Năm đó là ai quỳ gối trên đại sảnh Lưu phủ, nói lời thề son sắt sẽ cả đời thương ta yêu ta?"
Trên mặt tái nhợt của Lưu thị hiện ra thần sắc oán độc, ngón tay run rẩy chỉ sang hướng Tiêu Dực, "Đứa nhỏ này, hắn chỉ nhỏ hơn Sâm Nhi của ta năm tháng, từ khi nào ngươi đã thông đồng với nữ tử thanh lâu kia?"
"Mấy năm nay, trong tối ngoài sáng, ngươi tìm hoa hỏi liễu câu lan giữ lại bao nhiêu lần? Ta làm bộ không biết lần lượt tha thứ cho ngươi......"
"Từ tháng trước phụ thân ta về hưu, ngươi đối vói ta càng thêm lãnh đạm, đối với Sâm Ni cũng là thổi râu trừng mắt, làm mọi cách cũng không hợp tâm ý ngươi. Chẳng lẽ nói mấy năm nay ngươi cưới ta, thật sự là có ý đồ khác?"
Tiếng nghẹn ngào của Lưu thị dần dần dừng lại, "Chuyện ta đã làm ta nhận! Chuyện không phải ta làm, ngươi mơ tưởng đổ lên đầu ta!"
Nói xong lại quỳ xuống trước mặt Đoạn thành chủ: "Cầu xin đại nhân chủ trì công đạo cho ta!"
Cố Hà nhìn vẻ mặt xem kịch vui của đồ đệ bên cạnh, thi Vãng Sinh Chú với thi thể nữ tử trên mặt đất, ánh sáng vàng bao phủ, đôi tay nữ tử trên mặt đất bảo vệ bụng, chậm rãi ngồi dậy.
Bùn đất ăn mòn thời gian dài, y phục nàng đã rách tả tơi, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra màu sắc ban đầu; da thịt trên mặt cũng đã bị hư thối.
Ánh mặt trời tựa hồ chiếu vào đôi mắt nàng, nàng giơ tay phải lên che ở trên trán, lại phát hiện ngón tay ngọc xanh miết ngày xưa của chính mình chỉ còn là xương cốt.
Nàng giống như cảm nhận được mà nhìn về phía Mạnh Vi Quân đứng trong đám người, một khuôn mặt bị bùn đất ăn mòn hiện ra thần sắc thê lương ai oán: "Mạnh lang!"
Nói xong liền nhích lại gần Mạnh Vi Quân.
Khuôn mặt Mạnh Vi Quân gần như vặn vẹo, hai mắt trợn to, giống như chịu phải kinh hãi mà trốn ra phía sau Đoạn thành chủ, kêu to: "Quỷ! Quỷ! Đoạn đại nhân cứu ta!"
Có lẽ là thái độ trước sau của Mạnh Vi Quân biến hóa quá nhanh khiến người ghê tởm, trước một giây còn thâm tình chân thành, Doanh Doanh của ta hài nhi của ta, sau một giây lại bị dọa đến hô to gọi bậy. Cố Hà từ trước đến nay luôn giữ bình tĩnh lại toát ra một tia chán ghét trên mặt, tay áo rộng vung lên, ánh mặt trời liền bị ngăn cách ở trên đỉnh đầu nữ tử.
Trong nháy mắt da thịt trên mặt nữ tử hồng nhan xương khô lại trở về nguyên bản, khôi phục bộ dạng mắt ngọc mày ngài. Nàng hành lễ với Cố Hà, xem như cảm tạ ân che chở của Cố Hà.
Ánh nắng là thứ mang dương khí nặng nhất, mà nàng là một cô hồn chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm không có ánh mặt trời, du đãng trong đêm khuya ở Cao Dung Thành.
Mạnh Tử Sâm nơm nớp lo sợ che ở trước người mẫu thân, nàng đương nhiên biết truyền thuyết Cao Dung Thành, nhưng hắn càng sợ nữ quỷ này thương tổn đến mẫu thân hắn!
Ngoài dự kiến của mọi người, Doanh Doanh lại hành lễ với Mạnh Tử sâm, hoặc là nói Lưu thị phía sau Mạnh Tử Sâm.
"Tiểu công tử không cần sợ hãi, lệnh đường nàng chưa từng hại ta."
Nói xong quay đầu, từng bước ép sát về phía Mạnh Vi Quân phía sau Đoạn thành chủ, "Mạnh lang, ngài đang sợ cái gì? Ngài lại đang trốn cái gì?"
Nói xong "Ha ha" cười thành tiếng, "Không phải ngài vẫn luôn thương nhớ ta cùng hài nhi trong bụng ta sap, không ra nhìn xem sao?"
Bụng hơi hơi phồng lên của nữ tử đột nhiên xẹp xuống, một đứa trẻ con nho nhỏ trống rỗng xuất hiện ở trong ngực Mạnh Vi Quân.
Mạnh Vi Quân hét lên một tiếng "A" rồi ném đứa trẻ ra ngoài!
Thần sắc nữ tử trở nên hung ác, lại dùng ngọt ngào tiếng nói như cũ: "Mạnh lang, hài nhi của chúng ta đã bị ngươi ném văng ra hai lần rồi!"
Mạnh Vi Quân cứng người tại chỗ, sau một lát mới phản ứng lại, một khuôn mặt nho nhã che kín lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói ngươi chết cũng đã chết, mỗi ngày còn nháo cái gì?"
Nói xong nhìn về phía Tiêu Dực, thần sắc oán độc, "Còn ngươi, ngươi tùy tiện chết cũng tốt, sống cũng được, hay là đi cầu tiên vấn đạo! Nhưng vì sao ngươi giống ả nương đáng chết kia của ngươi, không hiểu chuyện như vậy! Vì sao hiện tại lại cố tình tới làm hư chuyện tốt của ta!"
"Ngươi có biết chỉ thiếu chút nữa hay không! Chỉ thiếu chút nữa! Vố dĩ ta tính toán hôm nay sẽ đi báo quan, đẩy hết thảy mọi chuyện lên đầu nàng đầu ——" tay chỉ vào Lưu thị lại chuyển hướng về phía Tiêu Dực, hàm răng cắn vang lên tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt", "Đều tại ngươi, hết thảy đều xong rồi!"
Gương mặt nghiêm nghị biến dạng một hồi, thần sắc Mạnh Vi Quân càng thêm điên cuồng, "Ta rất hận! Uổng có một thân tài hoa lại không có nơi dùng võ! Vì một chức quan công văn nho nhỏ lớn như hạt mè kia, nửa đời người của ta đều ở bên ngươi, vẫy đuôi lấy lòng nhà các ngươi, nhìn bọn họ mặt lạnh, ta kẹp chặt đuôi làm người!"
"Thật vất vả chờ đến khi cha ngươi lui về, ta tìm một Diêu Nhi tỷ, dụ dỗ lừa đẩy tội danh gϊếŧ người lên ngươi là ta có thể danh chính ngôn thuận hưu ngươi! Có thể đường đường chính chính làm Mạnh Vi Quân ta! Ta liền tự do! Liền không cần nhìn nhà các ngươi mặt lạnh!!"
"Người ta cũng độc chết, hết thảy đều là ván đã đóng thuyền, mấy năm ta chuẩn bị cũng sắp thành hiện thực! Nhưng lại nhảy ra hai các ngươi!"
Thần sắc Mạnh Vi Quân càng thêm điên cuồng, Tiêu Dực cười càng vui vẻ, "Vậy cũng đúng, ai có thể nghĩ đến người chết còn có thể nói chuyện chứ!"
*[W-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]
Đoạn thành chủ lắc lắc đầu đứng một bên quan sát, thần sắc tràn đầy khinh thường.
"Nếu ngươi có thể thành ác quỷ, vì sao buổi tối không tìm hắn báo thù, ngược lại lại làm cho toàn bộ Cao Dung Thành không được an bình?" Đoạn thành chủ càng thêm nghi hoặc, hỏi Doanh Doanh.
"Hồi đại nhân, ngày đó ta mới vừa bỏ mạng, Mạnh Vi Quân không biết tìm ở đâu một tên dã hòa thượng, thi pháp trên thi thể ta, ta đau khổ giãy giụa nhưng lại không thể đi ra ngoài." oán khí của nữ tử lại bắt đầu lượn lờ khói đen ở bên người, "Ta hận, ta oán! Ta giãy giụa dưới mặt đất ngày đêm, nghĩ đến người này lợi dụng ta, mưu hại ta, ta hận không thể ăn thịt hắn, uống máu hắn! Còn may, còn may các ngươi tới, ta rốt cuộc cũng chờ tới ngày vạch trần bộ mặt hắn." Doanh Doanh mở miệng, oán hận cảm kích đan xen, thần sắc trên khuôn mặt phức tạp.
"Trần oán đã xong, đi luân hồi đi." Cố Hà nhàn nhạt mở miệng.
Tiêu Dực nhéo nhéo khuôn mặt của quỷ nhỏ, tiểu hài tử phát ra tiếng cười "Khanh khách" thanh thúy, giống như thẹn thùng mà nhanh như chớp chạy tới bên người mẫu thân, ôm chặt vạt áo mẫu thân.
Doanh Doanh nhẹ nhàng bế đứa trẻ lên, thần sắc trấn định bình tĩnh, "Làm phiền tiên trưởng."
Trong miệng Cố Hà lẩm bẩm niệm chú ngữ. Tay phải ở vung lên không trung.
Chỉ thấy nữ tử cùng đứa trẻ chậm rãi biến thành trong suốt, cuối cùng dần dần biến mất.
Mạnh Vi Quân ngã ngồi trên mặt đất, không còn bộ dạng đoan chính quân tử khi mới gặp nữa.
Đoạn thành chủ phất phất tay, phía dưới có người kéo hắn ra ngoài.
Chỉ nghe được hắn tuyệt vọng lại bi thương xướng khúc, "Phù thế lầm, một giấc mộng. Hai mươi năm qua quay đầu không ——", thanh âm càng lúc càng xa.
Hai mắt Lưu thị nhìn vào hư không, suy yếu dựa vào trên người nhi tử. Bên môi tái nhợt ho ra vài giọt máu tươi tanh hồng, thần sắc tựa bi tựa hỉ, không biết suy nghĩ cái gì.
Mạnh Tử Sâm là hai hàng nước mắt dài, không biết là ở khóc cho phụ thân chính mình phải đền mạng, hay là mẫu thân cả đời bị lừa dối, hoặc là bản thân sống trong một hồi âm mưu dối trá.
Hắn ngây ngốc chống đỡ lấy mẫu thân, đôi tay run rẩy. Hiện giờ phụ thân bị bắt, mẫu thân bệnh nặng, Mạnh phủ suy tàn là kết cục đã định. Mà hắn ăn chơi trác táng lang thang mười tám năm, trừ bỏ chọi gà trộm chó, cái gì cũng không biết.
Một trò khôi hài cuối cùng cũng qua đi, đối diện với người cũ yếu nhược bệnh tàn, những ân ân oán oán năm đó tan thành mây khói.
Người ở bên cạnh giống như là trấn an mà vỗ vỗ phía sau lưng Tiêu Dực, cũng vỗ tan tâm tư báo thù của hắn. Thiện ác cuối cùng cũng có báo, trong sân này hỗn loạn chìm nổi, hắn chỉ cảm thấy không thú vị.
Hắn chỉ muốn mang theo sư tôn rời khỏi tòa Cao Dung Thành này, núi cao sông dài, đi xa như vậy.