14/12/2021 _________________________________________
Tác giả: Toàn cơ phu nhân
Nguồn convert: koanchay.com
Editor: 小蔷薇 – Tiểu Vy Vy
CHƯƠNG 2 Thiếu niên ngoài cửa cười cười quay về phía y, khóe miệng cũng cong thành độ cung quen thuộc, sau đó phi thân tiến vào ảo cảnh Thái Hư.
Người còn lại thấy thế cũng không cam lòng tụt lại phía sau, một người tiếp một người đi vào.
Ảo cảnh Thái Hư là chủ nhân đời đầu của Thương Lãng Các mượn linh lực Gỗ Đoạn Sinh đắp nặn thành pháp trận, toàn bộ địa hình trong đó y hệt địa thế Cửu Châu, mỗi lần mở ra đều sẽ tùy cơ chọn ngẫu nhiên một chỗ, bên trong chỉ có cỏ cây, yêu thú cấp thấp cùng với bộ phận yêu thú cấp trung đã mở linh trí. Chỉ khảo nghiệm trí tuệ, bền lòng cùng dũng khí của người tham gia thí luyện.
Con đường tu tiên lâu dài, một đường này có thể kiên trì đến cùng lại ít ỏi không có mấy, chỉ có duy nhất thiên phú thì sẽ không đủ, còn phải có kiên trì cùng dũng khí.
Cố Hà còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Dực ở kiếp trước, là trong lúc tổ chức nghi thức nhập môn.
Hạ sư huynh chỉ vào Tiêu Dực đang bái lạy nói, "Chưởng môn, đứa nhỏ này thật ra có vài phần linh khí."
Mắt phượng Cố Hà từ rất xa thoáng nhìn, gật gật đầu.
Tiêu Dực liền thành đồ đệ của Cố Khê Chi y, từ đây trên Yên Vân Đài liền nhiều thân ảnh của một vị thiếu niên, trái phải làm bạn với y.
Thu hồi muôn vàn suy nghĩ, Cố Hà đi đến trước Gỗ Đoạn Sinh, tinh tế đánh giá Tiêu Dực bên trong ảo cảnh Thái Hư. Y cửu biệt gặp lại tính ra tiểu đồ đệ năm nay vừa mới tròn mười lăm tuổi, vóc người cũng đã gần trưởng thành. Một đầu tóc dài màu đen được cột cao, cổ có vẻ đặc biệt thon dài.
Chỉ là quá gầy, bả vai càng thêm đơn bạc.
Đời trước y chưa thấy Tiêu Dực ở trong ảo cảnh Thái Hư chém gϊếŧ trụ đến cuối cùng, một đời này y không muốn lại bỏ lỡ hết thảy những thứ có liên quan đến tiểu đồ đệ của mình.
Giằng co trong ảo cảnh Thái Hư năm canh giờ, đại môn mở ra, Gỗ Đoạn Sinh lại lần nữa phát ra ánh sáng lóa mắt.
Cố Hà xoay người đối diện với ánh mặ tìm tòi nghiên cứu của sư huynh, lời nói Hạ Kỳ Việt mang vẻ chần chờ, "Chưởng môn?"
Cố Hà vẫy vẫy tay, ống tay áo trên áo bào chưởng môn màu tuyết xẹt qua một độ cung ở không trung, cuối cùng an ổn dừng ở eo sườn nam tử, thanh âm thanh lãnh lười biếng từ môi mỏng phun ra, "Không có việc gì, sư huynh."
Không trách Hạ Kỳ Việt tò mò, từ năm Cố Hà mười ba tuổi được Thanh Minh chân nhân mang về Thương Lãng Các đã gần hai trăm năm.
Ở trong mắt chính mình, sư đệ nhỏ tuổi này luôn là thanh thanh lãnh lãnh, một lòng một dạ nhào vào tu luyện, tựa hồ từ nhỏ đã không có mấy bằng hữu, cũng không cần nhiều bằng hữu.
Thẳng đến khi kế thừa y bát của Thanh Minh chân nhân, trở thành chưởng môn Thương Lãng Các liền một mình một người di cư đến Yên Vân Đài.
Giống như là thần tiên trên Cửu Thiên, một bộ bạch y phất phơ mù mịt, đến một tia nhân khí cũng không có.
Y không vui không giận, vô dục vô cầu, phảng phất tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không vào được trong mắt y.
Mà chỉ vừa mới đây y lại chuyên chú nhìn toàn bộ ảo cảnh Thái Hư như vậy, thậm chí có lúc trong nháy mắt, ánh mắt chưởng môn sư đệ nhìn vị niên thiếu này toát ra một tia ôn nhu.
Nhưng đáy lòng Cố Hà cũng không gió êm sóng lặng giống mặt bên ngoài.
Đôi mắt y dừng ở trên người Tiêu Dực trong ảo cảnh Thái Hư, nghi ngờ cùng vui sướиɠ dưới đáy lòng cùng ùn ùn kéo đến.
Tiêu Dực luôn luôn ổn trọng, làm đệ tử thân truyền của chưởng môn Thương Lãng Các, tương lai chính là chưởng môn Thương Lãng Các, vì sao một hai phải vì thứ trước mắt mà đi tu tà công ma đạo?
Chính mình cả đời thanh tâm quả dục theo khuôn phép cũ, luyện tâm pháp Thanh Tâm Quyết chính thống của Thương Lãng Các, vì sao lại tẩu hỏa nhập ma nổ tan xác mà chết?
Còn có chuyện quan trọng nhất, vì sao bản thân vừa mở mắt lại trở về Cảnh Thịnh năm thứ mười bốn, có thể sống lại một đời?
Đời trước chính mình sống ở Yên Vân Đài không để ý tới thế sự, đến tột cùng đã bỏ lỡ cái gì?
Mà Tiêu Dực hắn...... Đến tột cùng là Tiêu Dực nào?
Tất cả nghi vấn tựa như một cái mạng nhện, nhè nhẹ chế trụ kiếp trước kiếp này của y, Cố Hà cảm nhận được ánh mắt Hạ Kỳ Việt dừng ở trên người mình, chỉ có thể ép xuống tất cả suy nghĩ.
Tóm lại y sống lại một đời, tương lai còn dài, có rất nhiều thời gian vạch trần những bí ẩn này.
Rèn luyện bên trong ảo cảnh đã kết thúc, một trăm vị đệ tử liền tiến vào quá sơ các tham gia nghi thức nhập môn.
Hạ Kỳ Việt chỉ vào thiếu niên chân dài eo thon đang bái lạy, "Chưởng môn, đứa nhỏ này lại có vài phần linh khí."
Hình ảnh trùng hợp giống như là kiếp trước.
Cố Hà trường thân ngọc lập (*), mắt phượng nghiêm túc nhìn chằm chằm thiếu niên, trong giọng nói mang theo thoải mái, còn có một tia ôn hòa không dễ phát hiện, nói: "Được."
[(*) Trường thân ngọc lập (长身玉立) miêu tả thân hình cao ráo thon thả]
Tóm lại cố nhân trở về lần nữa.
Một đời này y sẽ che chở thật tốt đứa nhỏ này, đi trước bước một dẫn dắt hắn, không để hắn lại bước sai.
*[W-a-t-t-p-a-d TieuVy_Vy]
Yên Vân Đài nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Là nơi ở của nhiều đời chưởng môn, tự nhiên là nơi dư thừa linh khí nhất trên toàn bộ Bất Quy sơn, xây dựng cũng đặc biệt rộng rãi.
Một đình một đài, một lầu một các, một hoa một cây, thậm chí núi giả suối nước nóng, còn có hoa phượng hoàng năm cánh quanh năm nở đỏ thắm không tàn, không một nơi nào không thể hiện khí chất tinh tế ở Yên Vân Đài.
Nhưng y chỉ có một mình, Yên Vân Đài to như vậy cũng chỉ có một gian phòng để ở.
Bản thân là một người cô độc, không biết Tiêu Dực có thể quen được hay không.
"Ngươi......" Cố Hà nhìn thiếu niên trước mắt, đang chuẩn bị mở miệng. Trong hai mắt thiếu niên đối diện có chút câu nệ, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, liền sửa lại lời nói, "Ngươi ở tại thiên điện Yên Vân Đài đi, cách ta gần chút."
Tiêu Dực thật sự có chút khẩn trương.
Trong cả đời hắn, ít nhất cho tới bây giờ là mười lăm năm, hắn chưa từng khẩn trương.
Mặc kệ là người hắn gọi là đại ca trước kia lúc hắn không biết bơi mà một chân đá hắn xuống hồ, hay là sau này phu nhân của cha hắn bởi vì một chút sai phạm nhỏ mà cho hạ nhân cầm chổi đánh đuổi hắn ra khỏi Mạnh phủ, hoặc là thời điểm hắn té ngã ở ngoài cửa lớn Mạnh phủ bị người chỉ vào mũi mắng "Tiện nhân sinh tiện loại", hắn cũng chưa từng khẩn trương qua.
Dù sao cuộc sống hắn cũng đã rách nát như vậy.
Ca cơ cùng ân khách một đêm vui thích lưu lại tiện loại, sau một buổi tham hoan kia Mạnh đại nhân vỗ vỗ mông rời đi, tiếp tục làm hiền phu từ phụ của hắn, mà thân thể mẫu thân của hắn đã mang thai ba tháng còn phải buộc chặt vòng eo hát rong trong ỷ lâu, thẳng đến khi không thể giấu được nữa, tú bà liền cho phép mẫu thân hắn sinh hắn ra ném vào phòng chất củi —— miễn cho làm mất hứng thú của khách nhân.
Say này mẫu thân bị ho lao qua đời, tuổi hắn nhỏ không thể làm việc, uổng phí một miệng ăn cơm liền bị ném tới ngoài cửa lớn Mạnh phủ.
Từ đó về sau tất cả thời gian niên thiếu của Tiêu Dực chính là: Vũ nhục, chửi rủa, đánh đập, khi dễ, ăn không đủ no, ngủ không tốt.
Đối với bản thân hắn mà nói, nỗ lực lớn lên cũng đã hao phí tất cả sức lực.
May mắn, may mắn hắn thành công tiến vào Thương Lãng Các, từ đây liền có thể chôn vùi tất cả quá khứ âm trầm, dơ bẩn không muốn để người biết, không còn ai biết.
Mà giờ khắc này, đứng ở Yên Vân Đài điêu lan ngọc thế (*), đối mặt với sư tôn giống như là tiên nhân, hắn bỗng nhiên tự biết xấu hổ.
[(*) Điêu lan ngọc thế (栏玉砌里): hoa lan dưới thềm ngọc]
Sư tôn hắn là mây trên trời, là tiên hạc bay lượn trong tầng mây, mà chính mình chỉ là may mắn đứng ở nơi tiên cảnh không thuộc về mình, lén nhìn cảnh đẹp thế gian, nhưng vẫn là một bãi bùn lầy tại trần thế.
Mà vị sư tôn giống như tiên hạc kia của lại ôn hòa nhìn bản thân hắn như vậy, đôi mắt màu lưu li ánh đầy thân ảnh của chính mình, nói: "Ở tại thiên điện đi, cách ta gần chút."
Bỗng nhiên, trong lòng hắn liền như pháo hoa nổ tung, cảm giác tất cả bất công cùng khuất nhục trước kia đều cách hắn rất xa, toàn bộ nỗ lực bôn ba một đường này đều có ý nghĩa.
_________________________________________
Truyện chỉ up trên w-a-t-t-p-a-d, W-A-T-T-P-A-D
P/s: Truyện edit để thỏa mãn đam mê chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi lung tung. Trình độ edit gà mờ, edit vui là chính, chỉ đảm bảo đúng 50%- 70% văn phong, 100% cốt truyện.