Chương 6: Tổn thương lẫn nhau

Phong Trường An miễn cưỡng tươi cười: “Đúng vậy, lúc ở Đăng Thiên thang nhìn thấy tiền bối, không nghĩ tới đi một hồi lại gặp, đúng thật là có duyên, ngài gọi là kinh hỉ cũng không sai.”

“Có duyên?” Vân Hủ cười nhẹ một tiếng, tinh tế đem có duyên hai chữ lưu ý, lặp lại câu nói của Phong Trường An, “Chúng ta thật là có duyên.”

Lúc hắn nói chuyện có thói quen nâng âm cuối lên, thân mật như là người yêu thì thầm, hai chữ có duyên mà hắn lặp lại thành ra có điểm ái muội.

Phong Trường An thầm nghĩ: Có cái duyên gì? Nghiệt duyên thì có!

“Tiền bối, nếu không có việc thì ta đi trước……”

“Chậm đã." Không đợi hắn nói xong, Vân Hủ đã đánh gãy lời hắn, “Ngươi đi theo ta.”

“Đi đâu?” Phong Trường An cảnh giác hỏi.

“Không lo cho tay ngươi nữa sao? Không quan tâm cũng không sao, không ai ép ngươi cả, chẳng qua chỉ là một đôi tay, mất thì mất thôi, có sao đâu nhỉ?”

Nụ cười trên mặt Phong Trường An cứng đờ, có chút khó duy trì.

Ngụ ý của lời nói thực không tồi, nhưng tại sao hắn nói đến mức khí nghe như vậy chứ?

Lần đầu thấy hắn, cứ tưởng hắn là một con thỏ, dần dần về sau, có cảm giác hắn khoác lên da sói, bây giờ lại cảm thấy hắn đội lốt con nhím, dựa gần chút liền bị đâm.



“Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng mà thời gian có lẽ không còn kịp rồi, ta đi trước.”

“Đứng lại.” con thỏ khoác da con nhím túm Phong Trường An kéo đi. “Hoàng quản gia, có người không?”

“Ngươi đừng kéo ta nữa, tiền bối? Tiền bối!” Phong Trường An vóc người thấp bé, bị hắn kéo như vậy, chân dường như không chạm đất.

“Có người có người, lập tức tới liền!” Hoàng quản gia đáp.

“Ân.” Vân Hủ gật đầu, canh chừng Trường An, ấn trê, “Thành thành thật thật ngồi ở đây chờ một lát, bằng không tay tàn, xứng đáng.”

Phong Trường An: “……”

“Ký chủ, còn ngồi cái gì ngồi, thời gian không còn kịp rồi, đã qua thời gian điểm danh!”

081 nôn nóng thúc giục, nó vừa rồi lợi dụng Thiên Nhãn hướng chứng đạo đài quan sát, phát hiện đã qua thời điểm thống kê nhân số, đang muốn bắt đầu niệm danh hoa cấp bậc: “Thời gian chính là sinh mệnh, chạy nhanh đi!”

Phong Trường An lập tức ngồi không yên, đứng dậy muốn đi.

Ý định của hắn là đi bái tiểu sư đệ làm thầy, tiểu sư đệ cùng hắn đều là trưởng lão Thanh Vận Tông ở trung tâm, nếu đi chậm, nhanh chạy qua đó, may ra còn có cơ hội.



“Chứng đạo đài bên kia sắp xếp xong hết rồi.” Vân Hủ giơ tay,dùng sức gắt ấn bả vai hắn, y ngồi xuống một bên, không chút do dự lấy linh dược ra từ sọt, “Thời gian còn rất nhiều, không vội.”

Phong Trường An rất muốn đứng dậy, nhưng hôm nay hắn nửa điểm tu vi cũng không có, căn bản vô pháp tránh ra.

Trong lòng bực bội, Phong Trường An cười nói: “Tiền bối, ta còn muốn bái sư, ta vừa mới bò lên tới……”

“Nga.” Vân Hủ gật gật đầu, suy nghĩ một chút, hỏi, “Liên quan gì đến ta?"

“Chính là……” Phong Trường An hung hăng nhăn mày lại, một búng máu phun ra, đỏ thắm máu văng khắp nơi trên sàn nhà, mùi máu tươi nồng đậm che lấp cả mùi thuốc của linh dược.

Huyết, đỏ thắm chói mắt.

Vân Hủ sắc mặt hơi trầm xuống, đứng lên, bắt lấy tay y, phân ra một tia linh lực xâm nhập thân thể hắn.

Linh lực bay nhanh qua tâm mạch, tâm mạch mỏng manh, đi xuống chút nữa, đột nhiên bị một luồng gió lạnh mạnh mẽ bức ra. Tự thân linh lực bắn ngược lại, chọc thẳng đến đan điền của Vân Hủ .

Không phòng vệ bị phục kích, sự vận hành của thiên chu bị quấy rầy, linh lực trong cơ thể mất đi phương hướng, hoành hướng trong kinh mạch.

Mùi máu tươi từ yết hầu nảy lên trong khoang miệng, ngón tay thanh niên run rẩy, nhanh chóng đáp ở trên cổ tay phải Phong Trường An, một tay đỡ ở sau người.

Phong Trường An thấy thế, khóe miệng không dấu vết, gợi lên một độ cong.