Tam trưởng lão Cực Lạc Môn dẫn theo đệ tử chạy trốn với tốc độ ánh sáng.
Không chạy không được, nhiều đại yêu thực lực cường hãn như vậy, cứng rắn chống đối chắc chắn sẽ tèo!
Uy tín?
Đồ chơi kia có thể ăn được sao?
Người Cực Lạc Môn vừa chạy, đám võ giả nộp phí bảo hộ đều sụp đổ.
Nếu biết kết quả sẽ là như thế, lúc đàn thú bạo loạn, nên sớm chạy trốn, ít nhất còn có một tia hy vọng!
Bây giờ.
Có lẽ phải chết không chút nghi ngờ!
Nhận ra bản thân sắp chết, đám người chỉ có thể chửi mắng Cực Lạc Môn trơ tráo ở trong lòng, cùng… Nam tử áo trắng khiến đàn thú bạo loạn!
“Gào gào!”
Đại yêu dẫn dắt tiểu yêu, gào thét lao tới.
Mùi thối buồn nôn bay đến đầu tiên, mùi vị thật sự quá nồng nặc.
“Nương! Nhi không thể tận hiếu!”
“Sư phụ, kiếp sau lại làm đồ đệ của ngài!”
“Tú! Ta yêu ngươi!”
Yêu thú mạnh mẽ chen chúc mà đến, rất nhiều võ giả tan nát cõi lòng gào to.
Thế nhưng, ngay lúc tập thể đau đớn, từng con đại yêu lại vòng qua bên cạnh, không những không tổn thương chút nào, còn coi là không khí.
Ai mẹ nó quan tâm các ngươi, chúng ta chắc chắn phải nhanh chóng tìm kiếm hai loại dược liệu này, để tiên sinh hài lòng mới được!
“Soạt soạt soạt!”
Đám yêu thú lệ khí ngập trời lướt qua bên cạnh đám võ giả, cơn gió lớn thổi tung quần áo của bọn họ, thổi bay tóc, để lộ ra từng không mặt ngây ngốc.
Đây, tình huống gì thế này?
“Ha ha!”
Đúng lúc này, Thiết Giáp Cự Long cười to nói: “Ta tìm được một gốc!”
Đám người vội vàng ngoảnh lại, thấy móng vuốt bén nhọn kia của nó, vô cùng cẩn thẩn cầm Kim Long Thảo, biểu hiện trên mặt lại càng đặc sắc hơn.
Rốt cuộc là chuyện gì thế này!
“Ta cũng tìm được một gốc, ha ha!”
Kiếm Xỉ Phi Dực Hổ cầm một gốc Kim Long Thảo, khỏi phải nói hưng phấn đến mức nào.
Có thể thấy được hai loại dược liệu ở khắp mọi nơi trong dãy Tịch Diệt Sơn, yêu thú lao ra nhanh chóng có thu hoạch, vui vẻ như tiểu hài tử được ăn bánh kẹo.
Đám người ngơ ngác.
Một đám đại yêu hung tàn, không chủ động tấn công mình, lại thu thập loại dược liệu thường thấy nhất ở vòng ngoài, không thể tưởng tượng nổi!
Làm ơn đi!
Các ngươi là yêu!
Không làm việc yêu nên làm, vì cọng lông gì lại xử lý việc người làm!
Đám võ giả cảm thấy bị xúc phạm.
“Cẩn thận một chút.”
“Đừng làm hỏng dược liệu.”
Lúc này, sâu trong dãy núi vang lên tiếng động.
Võ giả các lộ rối rít ngoảnh lại, liền thấy một người xuất hiện từ trong hắc ám.
Bởi vì có mái tóc trắng mang tính biểu tượng, mọi người lập tức nhớ ra, đều kêu lên: “Hắn ta còn sống!”
“Nào.”
Thẩm Thiên Thu dừng bước, chỉ vào dưới chân nói: “Để tất cả số dược liệu thu thập được ở đây.”
“Vâng, tiên sinh!”
Thiết Giáp Cự Long chạy tới đầu tiên, nhẹ nhàng đặt Kim Long Thảo xuống, sau đó vội vàng đến khu vực khác tìm kiếm.
Một con đại yêu nói chuyện cung kính với nam tử tóc trắng, võ giả các lộ nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không?
Cao nhân!
Thật sự là cao nhân!
Liên quan đến điều này, Thẩm Thiên Thu không phủ nhận.
Hắn không phải loại người toàn thế giới đều biết ta rất mạnh, chỉ có chính ta không biết ta rất mạnh kia.
Không trang bôi.
Ta là cao nhân hàng thật giá thật.
Ngoại trừ kết giới không gian được bố trí bên trên, dù là Thiên Đạo Nguyệt Linh giới cũng dám đánh.
Các đại yêu khác rối rít đưa số dược liệu tìm được đến, từng cây Kim Long Thảo, từng gốc Linh Phấn tập trung lại, số lượng từ mấy trăm ít ỏi nhanh chóng đột phá mấy ngàn.
“260 viên.”
“480 viên.”
“1432 viên.”
Thẩm Thiên Thu dùng số lượng dược liệu, tính nhẩm số lượng đan dược, trên mặt xuất hiện nụ cười rực rỡ.
Nếu Tụ Khí Tán có hiệu quả tăng lên gấp mười lần, chắc chắn càng nhiều càng tốt.
Sau nửa canh giờ, Thiết Giáp Cự Long và đủ loại thú đã thu thập sạch sẽ hai loại dược liệu này ở bên trong dãy Tịch Diệt Sơn.
Kim Long Thảo 33121 gốc.
Linh Phấn 12059 miếng.
Căn cứ số lượng luyện chế Tụ Khí Tán để tính, có thể luyện chế hơn vạn viên.
“Cũng gần đủ.”
Thẩm Thiên Thu rất hài lòng, nhìn Thiết Giáp Cự Long và đủ loại thú một chút, nói: “Các ngươi quay về đi.”
“Vâng!”
“Rầm rầm rầm!”
Mấy chục con đại yêu dẫn theo thuộc hạ quay về nơi sâu trong dãy Tịch Diệt Sơn,
Đi ra, rời đi.
Không tổn thương đến một con người nào.
“Nhớ kỹ.”
Trước khi đi, Thẩm Thiên Thu không quên dặn dò: “Đàng hoàng ở trong đó, đừng đi ra gây họa cho người ta.”
“Hiểu rõ! Hiểu rõ!”
Đám thú cúi đầu khom lưng, tỏ ra khúm núm.
Từ năm đó bị Thẩm Thiên Thu điên cuồng dạy dỗ như bao cát, hôm nay đây là lần đầu tiên bọn chúng xuất hiện ở vòng ngoài, nguyên nhân cũng chỉ vì giúp đỡ tìm kiếm dược liệu.
Phá án.
Hai trăm năm qua dãy Tịch Diệt Sơn không có bạo loạn, là vì Thẩm Thiên Thu.
Rất đáng tiếc, việc tốt lớn bằng trời như thế, đến nay không có ai biết, ngay cả sử sách cũng không ghi chép.
Làm việc tốt không để lại tên, đây mới là cao nhân.
…
Các đại yêu rút lui.
Lệ khí hội tụ bên ngoài dãy Tịch Diệt Sơn từ từ biến mất.
Đám người thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng khắc sâu nhận thức, bản thân thật sự còn sống!
Nhất là lúc nhìn về phía Thẩm Thiên Thu, đột nhiên cảm thấy mặt đau.
Vốn tưởng là một tên điên tìm đường chết, chưa từng nghĩ đến hóa ra là cao nhân, ngay cả đại yêu kinh khủng cũng cung kính với hắn.
Ôi.
Mắt chó coi thường người khác!
“Chư vị.”
Thẩm Thiên Thu thu hết hai loại dược liệu này vào trong chiếc nhẫn không gian, cười nói: “Có lẽ các ngươi đều có thu hoạch, bản nhân bằng lòng dùng giá thị trường mua các loại dược liệu ở trong tay các ngươi.”
Kim Long Thảo và Linh Phấn chỉ có thể luyện chế Tụ Khí Tán.
Trên Đan Dược Phường vẫn tồn tại rất nhiều phương thuốc chưa được mở khóa, biết đâu vẫn cần dược liệu khác đấy.
Vì vậy, sớm chuẩn bị.
Hắn có thể ngồi chờ phương thuốc mở khóa, nhưng không thể chờ dược liệu của phương thuốc.
“Tiên sinh!”
Một tên võ giả uất ức nói: “Dược liệu và tài nguyên của chúng ta đã bị Cực Lạc Môn cướp đi!”
“Cực Lạc Môn?”
Thẩm Thiên Thu sờ cằm nói: “Có chút ấn tượng.”
“Chúng ta liều mạng lấy được tài nguyên dược liệu, đều bị tà phái này cướp đi!” Có người nói xong liền rơi nước mắt.
Lúc Tam trưởng lão ở đây, bọn họ giận mà không dám nói gì.
Bây giờ, không kiêng dè gì nữa.
Huống hồ, nam tử tóc trắng này còn là cao nhân, nếu có lòng thương hại, biết đâu sẽ chủ trì chính nghĩa cho mọi người!
“Đều bị cướp đi?”
“Mười không còn một!”
Thẩm Thiên Thu nhíu mày.
Ít nhất có hơn mấy trăm võ giả lịch luyện ở dãy Tịch Diệt Sơn, nhiều tài nguyên như vậy đều bị Cực Lạc Môn cướp đi, thật sự hơi quá đáng!
“Các ngươi chờ ở đây, ta đi một chút là về.”
“Vù!”
Đôi chân dài một mét hai của Thẩm Thiên Thu sải bước, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Tốc độ thật nhanh!”
“Chỉ e tu vi đã là đỉnh phong đệ tam bộ!”
“Tóc trắng, lại rất trẻ trung, chưa từng nghe nói đến nhân vật này!”
“Ở trong sự hiểu biết của ta, tuổi còn trẻ lại có thực lực kinh khủng thì chỉ có nam nhân kia!”
Nam nhân kia?
Mọi người lập tức hiểu ra, ánh mắt hiện ra vẻ sùng bái.
Lúc này bọn họ đều ở giai đoạn khởi bước của võ đạo, hoặc là còn rất trẻ, chưa từng trải qua thời đại, nhưng đều khắc cốt ghi tâm tên của một nam nhân.
Đó chính là – Thẩm Thiên Thu.
“Thẩm truyền kỳ đã phi thăng trăm năm, không thể thấy được vẻ ngoài, thật sự là việc tiếc nuối của cuộc đời.”
“Ôi.”
…
Cách dãy núi mấy chục dặm.
Tam trưởng lão Cực Lạc Môn đầu đầy mồ hôi thở dốc, ánh mắt lại đầy vẻ ngạc nhiên.
Vừa rồi có nhiều yêu thú như vậy, sao bây giờ lại không có chút tiếng động nào? Chẳng lẽ mấy trăm tên võ giả kia đã bị ăn trong chớp mắt?
Cũng may.
Chạy rất nhanh!
“Tam trưởng lão!” Một tên thuộc hạ khó hiểu nói: “Vì sao đàn thú đột nhiên bạo loạn?”
“Ai biết được.”
Tam trưởng lão thầm cảm thấy may mắn, may có đám võ giả giao phí bảo hộ kéo dài, nếu không chỉ e bản thân và đám thuộc hạ rất khó trốn được.
“Đi.”
“Về tông môn!”
Kịp chạy ra ngoài khiến lão rất vui vẻ.
Về phần uy tín gì đó, chỉ cần tài nguyên đến tay, căn bản không thèm để ý.
Không xấu hổ với nhân vật phản diện chính gốc, không có một chút cảm giác tội lỗi nào.
“Chờ chút.”
Tam trưởng lão đang định dẫn thuộc hạ rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói, hoảng sợ vội vàng ngoảnh lại.
Một người trẻ tuổi tóc trắng, nhãn nhã sải bước đi tới.
“Hả?”
“Còn có người sống đi ra?”
Đệ tử Cực Lạc Môn rất bất ngờ.
Thẩm Thiên Thu dừng bước, trên mặt đầy ý cười: “Nghe nói các ngươi cướp tài nguyên của rất nhiều võ giả?”
“Tiểu tử.”
Tam trưởng lão sầm mặt nói: “Đây là thu phí bảo hộ, sao có thể nói là cướp.”
“Phí bảo hộ?”
Thẩm Thiên Thu cười nói: “Ta lại không thấy bảo hộ cái gì, ngược lại thấy nguy hiểm đến gần, ngươi chạy còn nhanh hơn thỏ.”
“Soạt!”
Một tên đệ tử Cực Lạc Môn đứng bên cạnh đột nhiên rút kiếm chém tới, lạnh lùng quát: “Lông trắng ở đâu ra, dám nói chuyện với Tam trưởng lão như thế!”
Móa!
Cơ hội thể hiện tốt biết bao nhiêu, để gia hỏa này vượt mặt!
Đồng môn rất ảo não.
“Lông trắng?” Thẩm Thiên Thu nhíu mày, cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, giữ chặt cổ tay đệ tử Cực Lạc Môn, thuận thế kéo lên cổ.
“Phụt!”
Lưỡi đao xẹt qua, máu tươi bắn ra.
“Ưm… Ưm…” Đệ tử Cực Lạc Môn lảo đảo lùi lại, một bàn tay che cổ, tư duy và cơ thể mất kết nối, sau đó lắc lư ngã xuống.
Đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân đến chết.
“Tiểu Đa!”
Đệ tử coi trọng nhất bị gϊếŧ ngay trước mắt, Tam trưởng lão giận tím mặt.
Thế nhưng, tâm pháp vận chuyển, âm tà chi lực vừa hội tụ trong lòng bàn tay, Thẩm Thiên Thu đột nhiên xuất hiện trước mặt, thản nhiên nói: “Cho ngươi cơ hội sống sót, giao tất cả tài nguyên cướp được ra.”
“Giao!”
“Ta giao hết!”
Tam trưởng lão rất phối hợp.
Thế nhưng, lúc giả vờ lấy nhẫn không gian ra, ánh mắt hiện ra một tia âm u lạnh lùng, đột nhiên không kịp đề phòng ra tay, năm ngón tay hình thanh năm đạo chỉ quang giống với lưỡi dao.
Khoảng cách này.
Đánh lén hoàn mỹ!
Trên mặt Tam trưởng lão hiện ra nụ cười âm trầm, chờ mong kɧoáı ©ảʍ xuyên thủng ngực, bóp nát trái tim!
“Phụt!”
L*иg ngực bị xuyên thủng, âm thanh rất tuyệt diệu.
Nụ cười trên mặt Tam trưởng lão bắt đầu cứng đờ, cũng chậm rãi cúi đầu xuống, phát hiện l*иg ngực của mình bị xuyên thủng, cơn đau tan nát cõi lòng lập tức bao trùm cả người.
“Ta ghét nhất người không tuân thủ chữ tín, nhớ kỹ, kiếp sau đầu thai làm người nói lời giữ lời.” Năm ngón tay của Thẩm Thiên Thu bóp lại.
“Rầm!”
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, Tam trưởng lão đã khí tuyệt bỏ mình ngay tại chỗ.
“Trưởng lão!”
Đệ tử Cực Lạc Môn kêu lên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.
Tùy tiện miểu sát Tam trưởng lão cảnh giới Tụ Linh tầng chín, người này chắc chắn là cảnh giới Nguyên Thần đệ tam bộ!
“Soạt!”
Thẩm Thiên Thu gỡ chiếc nhẫn không gian trên ngón tay xuống, nhìn lướt qua đám người, thản nhiên nói: “Giao tài nguyên của các ngươi ra, thì có thể sống sót.”
Giao!
Chắc chắn phải giao!
Đệ tử Cực Lạc Môn thành thật lấy nhẫn không gian ra.
Về phần đánh lén?
Thi thể Tam trưởng lão là một ví dụ!
“Trở về chuyển lời cho Bá Quy Hải, ác giả ác báo.”
Lấy nhẫn không gian đi, Thẩm Thiên Thu rời đi, ngược lại cũng không đại khai sát giới, dù sao đệ tử Cực Lạc Môn cũng rất phối hợp.
Hắn gϊếŧ người không chớp mắt.
Nhưng sẽ không tự dưng tạo ra nhiều sát nghiệt, trừ khi… Không nhịn được.
Nếu Tam trưởng lão phối hợp giao ra tài nguyên, chắc chắn Thẩm Thiên Thu sẽ tha cho một mạng, lại tự cho là thông minh chơi đánh lén, đây chính là điển hình của không nhịn được, bị hắn lỡ tay gϊếŧ chết.