Chương 48: Đây Mới Là Lễ Vật Của Thẩm Thiên Thu

Thẩm Thiên Thu rất xấu hổ.

Làm sao giải thích với Mộc Oanh Ca đây? Nói cho nàng biết mình phá toái hư không thất bại?

Chưa nói tới mất mặt, cũng sẽ tổn thương trái tim của nàng.

Trên mặt tình cảm chân thành và tông môn, Mộc Oanh Ca lựa chọn Thẩm Thiên Thu, dù là Cung chủ cũng không tiếp nhận, muốn tìm hắn tới chân trời góc biển.

Trước kia.

Thẩm Thiên Thu cũng có lựa chọn, là ở cạnh nàng, hay là phá toái hư không.

Bối rối rất lâu, vẫn lựa chọn phá toái hư không.

Từ đây có thể thấy được, năm đó hắn để ý sự nghiệp hơn, không tiếc vứt bỏ một muội tử xinh đẹp.

Trước đừng định nghĩa tra nam.

Trên thực tế, tình huống của hai người rất phức tạp.

Trước kia Mộc Oanh Ca cao ngạo lạnh lùng không gì sánh được, mặc dù có ý với Thẩm Thiên Thu, nhưng từ đầu đến cuối không hiểu bày tỏ, chờ mất đi mới hối hận không kịp.

Nếu giống như bây giờ, ôm đối phương thật chặt không buông tay, có lẽ kết cục sẽ thay đổi.

Về phần Thẩm Thiên Thu, cũng có tính toán của mình, đó là nếu có thể ra ngoài, chắc chắn có thể quay về, chờ đánh ra trò ở vị diện cao hơn, lại nghĩ cách đón nàng đến.

Kế hoạch không sai, hiện thực tàn khốc.

Không chỉ bị Thiên Đạo ngăn lại, đánh hai mươi năm cũng không thành công.

Đây là vết nhơ không có cách nào xóa bỏ trong cuộc đời Thẩm Thiên Thu, vì vậy đánh chết cũng không nói cho bất kì ai.

"Nói!"

"Vì sao trốn tránh ta!"

Mộc Oanh Ca ôm chặt hơn, sợ con vịt đến tay còn bay mất.

Trước kia không biết trân quý, bây giờ cảm thấy rất trân quý, hình tượng nhân vật gì đó không quan trọng!

Muội tử thế này, ai không muốn đến một xe.

"Ta…"

Thẩm Thiên Thu hơi do dự nói: "Đang cảm ngộ nhân sinh."

"Ngộ xong chưa?"

"Ừm."

"Vậy chúng ta thành thân!"

"Rụt rè!"

"Ta mặc kệ, ta muốn gả cho chàng!"

"Không được, bây giờ sự nghiệp của ta đang trong thời kỳ phát triển, để sau này lại nói đến hôn sự!"

Thẩm Thiên Thu ẩn cư Cổ Hoa Sơn trăm năm, không dám đến gặp nàng, là sợ bị quấn lấy, dù sao nhi nữ tình trường, chờ bồi dưỡng được đồ đệ lại nói.

"Tạch tạch tạch tạch!"

Đột nhiên, xung quanh hiện ra lớp băng.

Mộc Oanh Ca ngẩng đầu, hàm chứa nước mắt nói: "Ta không để chàng lại chạy nữa!"

Lại?

Chạy rất nhiều.

"Ôi."

Thẩm Thiên Thu không cảm thấy ngạc nhiên, lắc đầu: "Thứ này có thể vây khốn ta sao? Tiểu ngây thơ."

"Thẩm Thiên Thu!" Mộc Oanh Ca cắn chặt hàm răng ngà nói: "Nếu chàng dám chạy, ta sẽ đuổi theo chàng đến chân trời góc biển!"

"Oanh Ca."

Thẩm Thiên Thu nghiêm túc nói: "Ta còn một việc quan trọng phải làm, chờ sau khi hoàn thành, sẽ dùng kiệu lớn mười tám người khiêng cưới nàng qua cửa…"

Còn chưa nói hết lời, cơ thể dần hóa thành hư vô.

Mộc Oanh Ca ôm vào khoảng không, sững người đứng nguyên tại chỗ.

Gió đang thổi.

Tuyết đang tung bay.

Cứ như thế giới bị dừng lại đã khôi phục.

Đám người Âu Dương Tuệ Na có ý thức, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.

Lúc Thẩm Thiên Thu xuất hiện, khu vực này bị phong ấn, vì vậy bọn họ hoàn toàn mất ý thức.

"Tuyết Ưng Tam Sát… Chết!"

Phát hiện huynh đệ Thôi thị ngã trong vũng máu, đám người lập tức trợn tròn mắt.

Vừa rồi, bối rối đánh tới, chỉ chớp mắt một cái, sao ba lão gia hỏa hèn hạ vô sỉ lại nghẻo?

"Oanh Ca…"

Âu Dương Tuệ Na khó có thể tin nói: "Ngươi… Gϊếŧ?"

Suy đoán như thế, là vì trên Băng Ngọc Hàn Sương có máu.

Mộc Oanh Ca cũng phát hiện, nhớ đến lúc Thẩm Thiên Thu lấy kiếm xuống, hình như dùng tay cầm lưỡi kiếm.

Máu của hắn!

Thời khắc đó, trái tim đau nhói.

Dù sao hai người rất hiểu đối phương, vì vậy Mộc Oanh Ca khôi phục vẻ cao ngạo lạnh lùng ngày xưa, nói: "Không sai, ba kẻ ác này, đã bị đồ nhi trảm dưới kiếm."

Âu Dương Tuệ Na cùng đám cấp cao tông môn hoảng sợ.

Sự sùng bái trong mắt các đệ tử càng mạnh mẽ hơn.

"Nữ oa này!"

Cường giả khắp nơi ở trong Băng Tuyết Thánh Cung, đều hoảng sợ nói: "Thật đáng sợ!"

Có người đến làm loạn, bọn họ đã sớm phát hiện, nhưng cũng không xuất hiện, mà núp trong bóng tối xem trò vui trước.

Mộc Oanh Ca miểu sát Tuyết Ưng Tam Sát trong chớp mắt, dù không bắt được hình ảnh ra tay… Nhưng không bắt được mới hoảng sợ!

"Không hổ là thiên chi kiêu nữ!"

"Để nàng dẫn dắt Băng Tuyết Thánh Cung, tương lai chắc chắn sẽ có địa vị vô cùng quan trọng ở Nguyệt Linh giới!"

"Không thể trêu vào!"

Cường giả của rất nhiều thế lực cũng không đơn thuần đến chúc mừng, phần nhiều là muốn nhìn một chút rốt cuộc Cung chủ tân nhiệm này có năng lực hay không, sau đó quyết định thái độ đối xử sau này.

Hiện tại thế nào?

Nhất định phải làm quen, nhất định phải thân thiết!

"E rằng đây mới là lễ vật chàng đưa cho ta." Mộc Oanh Ca thầm nghĩ trong lòng.

Cố ý phong ấn tất cả mọi người, cố ý để kiếm dính máu, nàng hiểu rõ, từ khi Thẩm Thiên Thu xuất hiện đến khi rời đi đều có tính mục đích cực mạnh, cũng phù hợp với tác phong năm đó.

"Ta hiểu được."

"Chàng muốn ta tiếp nhận Băng Tuyết Thánh Cung."

"Thế nhưng, dù là chân trời góc biển, ta cũng đi tìm chàng!"

Mộc Oanh Ca thu kiếm, lau nước mắt trên mặt, nhìn về phía Âu Dương Tuệ Na nói: "Cung chủ, đại điển truyền vị ngày kia vẫn cử hành như thường lệ."

Nghĩ thông suốt.

Không đi tìm Thẩm Thiên Thu nữa.

Bởi vì, gia hỏa này căn bản đang trốn mình.

Ở nơi hoang vu tuyết bay đầy trời, mỗi một bước đi của Thẩm Thiên Thu để lại một dấu chân ở đó, nghe thấy Mộc Oanh Ca đưa ra quyết định, trên mặt hiện ra nụ cười, nói: "Oanh Ca, nàng có con đường của nàng, ta có con đường của ta, chờ đi đến điểm cuối cùng sẽ gặp nhau."

Thật TM nguy hiểm!

Suýt nữa bị nàng bắt lại!



Hai ngày sau.

Băng Tuyết Thánh Cung cử hành đại điển truyền vị.

Mộc Oanh Ca tiếp nhận vị trí Cung chủ.

Tin tức này như cơn lốc, truyền đi toàn bộ Nguyệt Linh giới, theo đó còn có việc Tuyết Ưng Tam Sát chết dưới kiếm của Cung chủ tân nhiệm.

Không hề nghi ngờ, đệ nhất mỹ nữ lại trở thành tiêu điểm để đám người bàn tán.

Thế nhưng.

Điều kỳ quái là.

Lúc Mộc Oanh Ca tiếp nhận vị trí Cung chủ, ngay hôm đó đã tuyên bố với bên ngoài, vì sự phát triển toàn diện của Băng Tuyết Thánh Cung, sẽ thiết lập phân đà các thành trì chính của Nguyệt Linh giới, chiêu mộ nữ đệ tử có tư chất ưu tú.

"Khá lắm!"

"Mộc cung chủ có dã tâm!"

Từ trước đến nay chỉ phát triển nhất phẩm tông môn ở Bắc Hàn đại lục, đột nhiên làm ra động tác lớn bố trí toàn cầu, điều này khiến mọi người suy nghĩ miên man.



Đại điện Băng Tuyết Thánh Cung.

Mộc Oanh Ca ngồi ở vị trí chủ vị, mặc quần áo hoa lệ, khí chất còn cao ngạo lạnh lùng hơn lúc trước.

"Cung chủ!"

Đại trưởng lão nói: "Nếu thiết lập phân đà ở mỗi một thành trì chính, e rằng mặt nhân thủ sẽ không đủ."

"Tuyển cộng tác viên."

"…"

"Còn có, bất cứ lúc nào cũng để ý các đại lục, chỉ cần xảy ra chuyện gì, phải báo cáo ngay!"

"…"

Mấy trưởng lão nói thầm trong lòng, Cung chủ không phải vì chiêu mộ nhân tài ưu tú, là đang thu thập tình báo, có lẽ thật sự có dã tâm lớn?

Bên ngoài.

Thế lực khắp nơi đều đang tranh nhau bàn tán.

Trong đó người quan tâm nhất là Chúng Thần Điện, dù sao cách làm của Băng Tuyết Thánh Cung cũng không khác mình.

Một núi không thể chứa hai hổ.

Thế lực tà ác này nhanh chóng định nghĩa Băng Tuyết Thánh Cung là đối thủ cạnh tranh.

Thế nhưng.

Dù thế nhân suy đoán thế nào, chỉ có trong lòng Thẩm Thiên Thu rõ ràng, nữ nhân kia tiếp nhận vị trí Cung chủ triển khai bố trí toàn cầu, nhất định là vì tìm mình, thậm chí đột nhiên nghĩ thông suốt, tiếp nhận Băng Tuyết Thánh Cung, cũng vì dựa vào toàn bộ lực lượng của tông môn.

"Oanh Ca."

"Nàng đã học được sáo lộ của ta!"



Thời gian quay lại hai ngày trước.

Lăng Nhạn thành, thi thể ngang dọc trên diễn võ trường của võ quán, máu tươi chảy thành sông.

"Sư huynh."

Tống Ngưng Nhi nói: "Ta có thể quay lại chưa?"

Nói xong, liền muốn xoay đầu sang chỗ khác, lại bị Lãnh Tinh Tuyền ép quay lại, lạnh lùng nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, trở về."

"Tam sư huynh!"

Tống Ngưng Nhi khó hiểu nói: "Sao ngươi cũng để trần hai tay?"

"Mát mẻ."

"…"

Thương Thiếu Nham nhìn rõ ràng, thầm nghĩ: "Tam sư đệ cũng không cực đoan như vậy, còn biết giấu quần áo nhuốm máu đi, không để tiểu sư muội nhìn thấy."