Chương 46: Đại Mỹ Nữ, Xin Chú Ý Hình Tượng Nhân Vật! (1)

"Ta không muốn lễ vật của chàng, ta muốn người của chàng!" Lời này của Mộc Oanh Ca rất ngay thẳng.

Đừng quên, ngươi là người sắp tiếp nhận vị trí Cung chủ Băng Tuyết Thánh Cung, ngươi là đệ nhất tài nữ mà thanh niên tài tuấn ngưỡng mộ, không thể kín đáo chút sao?

Nàng từng rất kín đáo, không hiểu cách thể hiện tình cảm trong lòng, kết quả hối hận trăm năm.

Hiện tại.

Hắn không phi thăng.

Còn đưa hạ lễ tới.

Nỗi nhớ nhung giấu trong lòng tuôn ra như thác lũ.

Thẹn thùng cái gì, kín đáo cái gì, vứt hết tất cả, chỉ hy vọng hắn có thể xuất hiện, dẫn theo mình cao chạy xa bay!

Đây là một nữ tử si tình, rất đáng tiếc, giọng nói bay bổng trong băng tuyết ngập trời, cũng không nhận được câu trả lời, bóng dáng của người nọ không hề xuất hiện trước mắt.

Đúng là lễ vật do Thẩm Thiên Thu chuẩn bị, nhưng cũng sai người đưa tới, có ở đó hay không cũng khó nói.

"Thẩm Thiên Thu!"

"Vì sao chàng không ra gặp ta!"

"…"

Vẫn không có ai đáp lại.

Mộc Oanh Ca uể oải cúi đầu xuống, nước mắt tuôn rơi dọc theo khuôn mặt, lúc rơi xuống hóa thành hạt băng.

"Không có lúc nào ta không nhớ chàng, chàng đối xử với ta vô tình như vậy sao!" Nàng che mặt, khóc rất đau lòng.

"Oanh Ca."

Lúc này, Âu Dương Tuệ Na đi tới từ phía sau, nói khẽ: "Còn chưa quên được hắn sao?"

"Sư tôn…" Mộc Oanh Ca không thể khống chế cảm xúc, khóc lóc như mưa, khóc khiến lòng người đau đớn.

"Hắn đã phá toái hư không, vĩnh viễn không về nữa, ngươi cần gì phải tra tấn bản thân chứ?" Âu Dương Tuệ Na an ủi.

Nàng ta từng nói những lời giống vậy rất nhiều lần, sao đệ tử lại không nghe lọt chứ.

"Không!"

"Hắn còn ở đây!"

"Loại linh khí phong ấn kia, chỉ hắn mới có thể bày ra, lời chúc mừng kia, chỉ có hắn mới nói!"

Mộc Oanh Ca tin tưởng vững chắc, Thẩm Thiên Thu không phi thăng, điều này bắt nguồn từ việc đã từng ở chung, mặc dù qua hơn một trăm năm, nhưng vẫn quen thuộc không gì sánh được.

"Ôi."

Âu Dương Tuệ Na lắc đầu, nói: "Ngươi đắm chìm quá sâu."

"Sư tôn!"

Mộc Oanh Ca lau nước mắt, khẽ cắn môi mỏng, giọng điệu kiên định: "Đệ tử muốn đi tìm hắn, dù là chân trời góc biển!"

"Hồ nháo!"

Âu Dương Tuệ Na bình tĩnh nói: "Ngày kia sẽ tổ chức đại điển truyền vị, ngươi là Cung chủ đời tiếp theo, sao có thể tự tiện rời đi!"

"Ta…"

"Nhanh hồi cung!"

Âu Dương Tuệ Na vô cùng yêu thương Đại đệ tử này, rất ít dùng thân phận Cung chủ để ra lệnh.

"Bịch bịch!"

Mộc Oanh Ca quỳ gối trên đất tuyết, nức nở nói: "Xin hãy cho phép đệ tử rời đi!"

"Ngươi ngươi ngươi…" Âu Dương Tuệ Na tức tối khí huyết sôi trào, nhưng thấy ánh mắt kiên định của đệ tử, xoay người sang chỗ khác, bực tức nói: "Thẩm Thiên Thu, ngươi thật sự hại người rất nặng!"

Thẩm Thiên Thu?

Trên mặt đệ tử Băng Tuyết Thánh Cung đứng ở đằng xa đều hiện ra vẻ hoảng sợ.

Cái tên mà Cung chủ nhắc đến, chẳng lẽ là truyền kỳ một đời vô cùng tiếng tăm ở Nguyệt Linh giới vào trăm năm trước?

"Ôi."

Đại trưởng lão thở dài nói: "Rốt cuộc Oanh Ca đã bị rót thuốc mê gì, rõ ràng người đã phá toái hư không, còn cả ngày nhớ nhung vạn phần."

Nữ đệ tử vừa nhập môn chưa được bao lâu, kết hợp với tin tức nghe được trước kia, lập tức xác định, Đại sư tỷ và Thẩm truyền kỳ thật sự đã từng có một đoạn quan hệ không thể nói rõ cũng không thể tả rõ được!

"Oanh Ca."

Âu Dương Tuệ Na xoay đầu lại, chân thành nói: "Thật sự muốn đi?"

"Đệ tử đã quyết định đi!"

"Ôi!" Âu Dương Tuệ Na thở dài một hơi, dường như già đi chục tuổi trong chớp mắt, yếu ớt xua tay, nói: "Đi thôi."

"Tạ ơn cung chủ!"

"Không tìm thấy hắn thì quay về, từ đầu đến cuối luôn giữ vị trí Cung chủ Băng Tuyết Thánh Cung cho ngươi."

Mộc Oanh Ca nghe vậy, trong lòng đau khổ.

Một bên là người mình yêu, một bên là người mình kính yêu, dù lựa chọn như thế nào đều khó chịu.

Cắn răng, vẫn đứng dậy rời đi.

Cuối cùng Mộc Oanh Ca vẫn lựa chọn đi tìm Thẩm Thiên Thu, bởi vì nhớ nhung hơn một trăm năm, cứ như đã trải qua năm ngàn năm.

"Khặc khặc khặc!"

Đột nhiên, trên vòm trời vang lên tiếng cười quái dị.

"Vù vù vù!" Ba con Tuyết Ưng đáp thẳng xuống, cuốn lên từng tầng tuyết dày, đợi một lần nữa bình tĩnh lại, ba võ giả sắc mặt trắng bệch đứng theo hình chữ “xuyên” hiện ra, thậm chí còn tự mình bày ra tư thế lão ưng giương cánh.

"Tuyết Ưng Tam Sát!"

Âu Dương Tuệ Na cau mày.

Vừa nói ra lời này, đám cấp cao của Băng Tuyết Thánh Cung lập tức cảnh giác.

Bất kỳ nơi nào của Nguyệt Linh giới cũng có kẻ ác, Bắc Hàn đại lục cũng không ngoại lệ, ba huynh đệ Thôi thị của Tuyết Ưng Sơn là kẻ ác trong kẻ ác, từ khi xuất đạo đến nay, gϊếŧ người vô số kể, nếu chỉ xấu xa thì cũng thôi đi, lại còn âm hiểm xảo trá, hèn hạ vô sỉ!

"Sai!"

Lão đại Thôi Sát Tâm đứng ở vị trí chính giữa lắc ngón tay, sửa lại: "Chúng ta là Tuyết Ưng Tam Kiệt!"

"Lão nữ nhân!" Lão nhị Thôi Sát Hồn đứng bên trái cười nói: "Nghe nói Băng Tuyết Thánh Cung sắp tổ chức đại điển truyền vị, hôm nay ba huynh đệ chúng ta không mời mà tới, có hoan nghênh không?"

"Hừ!"

Âu Dương Tuệ Na lạnh mặt nói: "Bản cung nghĩ đám các ngươi đã chết, không ngờ còn sống!"

"Khặc khặc!"

Lão Tam Thôi Sát Mệnh mỉm cười quái dị, ánh mắt dần hiện ra sát cơ, âm lãnh nói: "Nếu ba huynh đệ chúng ta có chết cũng phải chết sau ngươi."

Từ lời nói cùng vẻ mặt không khó nhận ra, kẻ đến không tốt lành!

Thật ra, Băng Tuyết Thánh Cung cùng Tuyết Ưng Tam Sát đã có khúc mắc từ hơn một trăm năm trước, nguyên nhân ở chỗ người trước từng tổ chức thế lực khắp nơi, triển khai nhiều lần vây quét với bọn họ.

Ba huynh đệ này còn trơn hơn cá chạch, nhiều lần đều có thể an toàn chạy thoát, hơn nữa mỗi lần xuất hiện, thực lực sẽ tăng mạnh, dần có thực lực chống lại tông môn nhất phẩm, cho đến ngày nào đó, mang theo thù hận gϊếŧ tới.

Băng Tuyết Thánh Cung rất huy hoàng?

Kỳ thật từng phục hồi sau tổn thương.

Năm đó, Tuyết Ưng Tam Sát đơn thương độc mã đánh tới, không chỉ phá hết đại trận hộ tông của Băng Tuyết Thánh Cung, còn suýt nữa đập đại điện, may mắn có người kịp chạy đến, mới tránh bị chà đạp tôn nghiêm.

Người này, chính là Thẩm Thiên Thu.

"Tiểu tử, ân oán của chúng ta và Băng Tuyết Thánh Cung, ngươi dựa vào cái gì để nhúng tay?"

"Dựa vào ta là nam nhân của nàng."

Sau khi Thẩm Thiên Thu nói xong câu này, giơ nắm đấm lên đập xuống.

Không sai, là đập, cực kỳ giống mấy hài đồng đánh nhau ở cửa thôn.