Sau bốn canh giờ, đám vỏ giả bên ngoài vô cùng cẩn thận tiến vào, lại thấy Thẩm Thiên Thu không mất một sợi tóc ngồi ở trên tảng đá, điên cuồng kêu gào trong lòng: "Tình huống gì đây!"
Ngày thứ ba.
Đám người vừa chuẩn bị lịch luyện.
Thẩm Thiên Thu lại dẫn bốn đồ đệ tới.
"Lão tử cũng không tin, hôm nay đàn thú còn có thể bạo loạn!"
Rầm rầm rầm!
Chẳng mấy chốc, số lượng lớn yêu thú lại chạy ra, đám người hoảng sợ lại chạy trốn, nhất là tên võ giả kia, đứng bên ngoài cười to “ha ha”, cứ như đã phát điên.
Đã rất lâu rồi yêu thú trong Tịch Diệt sơn mạch không bạo loạn, bây giờ xuất hiện liên tục ba ngày, không đúng lẽ thường như vậy, khiến người bình thường phát điên.
Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm.
…
Thời gian từ từ trôi qua.
Thoáng cái đã qua nửa tháng.
Trong lúc đó, Thẩm Thiên Thu dẫn theo đồ đệ không sợ người khác làm phiền đến Tịch Diệt sơn mạch huấn luyện.
Mỗi lần ba người Thiết Đại Trụ đều thương tích đầy người, ngày hôm sau lại đầy sức sống đến bị đánh.
Quá trình rất thoải mái.
Sự đề bạt cũng rất rõ ràng.
Nhất là Thương Thiếu Nham và Lãnh Tinh Tuyền, lúc đầu hai người bị đánh một canh giờ là ngã, bây giờ đã có thể chống đỡ hai canh giờ, giá trị kháng đánh tăng lên trên diện rộng.
Dùng cách nói của Thẩm Thiên Thu, chỉ có học bị đánh trước, mới có thể đứng ở thế bất bại.
"Đại sư huynh!" Thương Thiếu Nham nắm tay Thiết Đại Trụ, vô cùng xúc động nói: "Cuối cùng sư đệ đã hiểu ngươi!"
…
"Ầm ầm!"
Bên ngoài Tịch Diệt sơn mạch, đàn thú lại xuất hiện.
Khác biệt với lúc trước, võ giả các lộ đã ngồi ở lối vào từ trước, mặt ủ mày chau nói: "Lão bà, đi ra nhìn đàn thú bạo loạn."
Nửa tháng.
Mỗi ngày đều có đàn thú xuất hiện.
Suy nghĩ của bọn họ đã sớm chết lặng.
…
Lại qua hơn hai tháng, huấn luyện kết thúc.
Thoạt nhìn, mặc dù cơ thể của Thương Thiếu Nham và Lãnh Tinh Tuyền vẫn yếu ớt như cũ, nhưng nếu cởϊ áσ ra, tất nhiên sẽ để lộ cơ bắp vô cùng rắn chắc.
Đương nhiên.
Không chỉ nhục thân tăng lên.
Trong lúc không huấn luyện, không quên tu luyện võ học, cảnh giới cũng tăng lên.
Thương Thiếu Nham và Lãnh Tinh Tuyền đã bước vào cảnh giới Tụ Khí ngũ trọng, Tống Ngưng Nhi từ cảnh giới Tụ Khí nhất trọng bước vào tam trọng, Thiết Đại Trụ vẫn là nhất trọng.
Tam đồ đệ làm lại từ đầu, lúc đột phá cảnh giới không có sư đức, Nhị đồ đệ cùng Tứ đồ đệ chia ra tăng lên hai cảnh giới nhỏ, vì vậy Thẩm Thiên Thu được thưởng bốn điểm sư đức, trước mắt đã tích lũy sáu điểm.
Hắn muốn tiêu hết.
Thế nhưng, thương thành không xuất hiện thương phẩm mới.
"Đồ nhi." Thẩm Thiên Thu gọi bốn người đến trước mặt, nói: "Bây giờ vi sư giao cho các ngươi một nhiệm vụ, ngày mai khởi hành tiến về Lăng Nhạn thành, đánh phân đà của Chúng Thần Điện mặt ngoài là kinh doanh võ quán."
"…"
Lãnh Tinh Tuyền thầm nghĩ: "Hiểu rõ phân đà Chúng Thần Điện như lòng bàn tay sao?"
"Sư tôn!" Vẻ mặt của hắn ta nghiêm túc: "Phân đà Chúng Thần Điện ở Lăng Nhạn thành, có số người và thực lực tổng thể hơn xa phân đà Lâm Sơn thành, e rằng mấy người chúng ta khó hoàn thành nhiệm vụ."
"Soạt soạt soạt!"
Đột nhiên, mấy đạo lưu quang hiện ra.
Đao thương kiếm kích, nằm ngang ở trước mặt bốn người họ.
"Giao thủ với người ta, thắng bại thường được quyết định bởi võ kỹ và vũ khí, tạm thời vi sư còn chưa truyền thụ võ kỹ cho các ngươi, lấy những vũ khí này dùng trước." Thẩm Thiên Thu nói.
"…"
Lãnh Tinh Tuyền ngây ra như phỗng.
Thanh kiếm cắm ở dưới chân, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, chuôi kiếm điêu khắc long thú sinh động như thật, cũng tản ra hơi thở Vương giả.
Sau khi trải qua lần tự hỏi ngắn ngủi, kêu lên: "Xếp thứ tám của Chú Kiếm sơn trang… Long Ngâm Kiếm!"
"Biết hàng."
Thẩm Thiên Thu cười nói.
Chú Kiếm sơn trang là gia tộc, nổi tiếng ở Nguyệt Linh giới với nghề đúc kiếm.
Mỗi một chuôi kiếm do bọn họ chế tạo đều có số hiệu, sau đó do nhân viên nội bộ tiến hành đánh giá, từ đó xếp vào hai mươi vị trí đầu.
Long Ngâm Kiếm.
Số hiệu 9527.
Đứng hàng thứ tám trong bảng xếp hạng của Chú Kiếm sơn trang.
Nhìn từ góc độ của người ngoài, đây được coi là thần binh lợi khí!
Lãnh Tinh Tuyền si mê kiếm đạo, có hiểu biết với kiếm khí của Chú Kiếm sơn trang, thậm chí còn từng ảo tưởng, lúc bản thân còn sống có thể nhận được một thanh.
Lúc còn sống, thường có nghĩa không có hy vọng.
Hôm nay.
Sư tôn tiện tay ném ra, Long Ngâm Kiếm xếp hạng thứ tám, cứ vậy sáng loáng cắm ở trước mặt, điều này khiến Lãnh Tinh Tuyền choáng váng.
Thấy hắn ta chậm chạp không có hành động, Thẩm Thiên Thu nói: "Không thích?"
"Thích lắm!"
Lãnh Tinh Tuyền tỉnh táo lại, vội vàng rút Long Ngâm Kiếm ra, trong chớp mắt bàn tay chạm vào chuôi kiếm, càng cảm nhận được một luồng kiếm khí cực kỳ linh hoạt, trên khuôn mặt cao ngạo lập tức hiện ra vẻ phấn chấn như hài đồng.
Thanh kiếm này làm trái tim rung động, thậm chí có cảm giác mối tình đầu!
"Nó là của ngươi." Thẩm Thiên Thu nói: "Vi sư hy vọng ngươi có thể cầm kiếm này, trảm yêu trừ ma, trừ gian diệt ác."
Tứ đồ đệ có mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, cần dẫn đường hướng thiện, Tam đồ đệ xuất thân sát thủ, tất nhiên cũng phải thay đổi, ít nhất không thể làm ma đầu gϊếŧ lung tung người vô tội.
Phương diện tam quan này.
Thẩm Thiên Thu rất phù hợp.
"Đồ nhi hiểu rõ!"
Lãnh Tinh Tuyền yêu thích không buông tay vuốt ve Long Ngâm Kiếm, sau đó đưa ngang trước người, không nhịn được liếʍ kiếm một cái, vui vẻ nói: "Kiếm tốt!"
"…"
Thương Thiếu Nham mắng chửi ở trong lòng: "Tam sư đệ còn có năng lực liếʍ ra phẩm chất của kiếm?"
"Kiếm này đã bị vi sư ngâm vào kịch độc."
"Hả? Ọe!"
"Đùa ngươi chơi thôi."
"…"
Thẩm Thiên Thu nhìn về phía ba tên đồ đệ còn lại, nói về chuyện chính: "Tinh Tuyền là kiếm tu, cho nên vi sư cho hắn một thanh kiếm, ba loại binh khí còn lại, các ngươi có thể lựa chọn theo sở thích."
"Ta chọn đao!"
Thiết Đại Trụ dẫn đầu nắm chặt chuôi đại đao treo chín cái vòng khuyên, đang muốn nhấc lên, kết quả lại rất nặng.
"Đây là Kim Ti Đại Hoàn Đao." Thẩm Thiên Thu nói: "Lấy Hậu Thiết tạo thành, nặng đến 350 cân."
"Mẹ ơi!"
Thiết Đại Trụ hoảng sợ nói: "Nặng như vậy?"
Hắn ta chỉ để ý trọng lượng, Thương Thiếu Nham và Lãnh Tinh Tuyền lại để ý tên gọi.
Hơi quen tai, hình như từng nghe thấy.
"Chẳng lẽ…" Thương Thiếu Nham hoảng sợ nói: "Đây là đao của Đoạt Mệnh Đao Ma!"
Được hắn ta nhắc nhở, cuối cùng Lãnh Tinh Tuyền nhớ ra, trăm năm trước trên giang hồ xuất hiện một cường giả, mọi người đặt cho biệt danh Đoạt Mệnh Đao Ma, tính cách nóng nảy, vui buồn thất thường, bị gọi là tà phái, vũ khí hắn ta sử dụng là Kim Ti Đại Hoàn Đao!
Nghe nói, người này lấy máu nuôi đao, dù nam nữ già trẻ, chỉ cần phù hợp yêu cầu, đều bị hắn ta chém ở dưới đao, trình độ ác độc không kém Tà Kiếm Tôn chút nào.
Không biết sao, về sau thi thể bị treo ở thành trì, từ đây mất dấu của Kim Ti Đại Hoàn Đao.
Bây giờ đao đang ở trước mặt, phải chăng cũng mang ý nghĩa tên tội ác tày trời kia, đã bị sư tôn gϊếŧ chết?