Chương 38: Thân Phận Của Vi Sư Là…

Tôn Nhị Cẩu vội vàng giơ tay lên, chủ động xin đi gϊếŧ giặc nói: "Ta biết làm!"

"Không hổ là đồ đệ cách đời của Thẩm truyền kỳ, cái gì cũng biết!" Thẩm Thiên Thu trêu chọc.

"Hắc hắc."

Tôn Nhị Cẩu gãi đầu nói: "Xuất thân không tốt, trước kia lăn lộn trên giang hồ sợ chết đói, vì vậy học được chút tay nghề."

Mặc dù cười đùa tí tửng, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự chua xót.

"Được."

Thẩm Thiên Thu nói: "Ngươi đi làm cơm đi."



Củi lửa thiêu đốt nồi và bếp, những làn khói trắng bay ra ngoài theo ống khói, khiến Cổ Hoa Sơn hoang vu có thêm một tia khói lửa nhân gian.

Mấy người Thương Thiếu Nham đang chờ đến giờ cơm, hoặc là xoay vòng lắc eo, hoặc là lĩnh hội Tư Chất Tu Chính Thuật, tuyệt đối không lãng phí chút thời gian nào.

"Cạch cạch cạch!"

Trong phòng bếp, Tôn Nhị Cẩu đeo tạp dề, cầm dao phay cùn, thuần thục cắt rau quả, thỉnh thoảng nhìn mấy người tu luyện ở bên ngoài, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.

Võ đạo.

Thật sự rất mong chờ.

"Xì xì xì!"

Dầu trong nồi sôi trào lên, Tôn Nhị Cẩu tỉnh táo lại, đổ đồ ăn được cắt gọn vào theo thứ tự, sau đó vung muôi lên đảo, trong lúc đó còn thêm đủ loại gia vị, rất có dáng vẻ đầu bếp.

"Oa!"

"Thơm quá!"

Tống Ngưng Nhi đặt vòng lắc eo xuống, ngửi hương thơm bay ra, vô thức chảy nước bọt.

Cái này cũng khá tốt, là tên ăn hàng tiêu chuẩn, Thiết Đại Trụ nhắm mắt, ngửa đầu, chỉ thiếu bay vào phòng bếp theo mùi hương.

"Chậc chậc."

Thẩm Thiên Thu ngạc nhiên nói: "Tiểu gia hỏa thật sự có chút tài năng."

"Đã nấu cơm xong!"

Không lâu sau, Tôn Nhị Cẩu bày bảy món một canh lên bàn đá trong đình viện ở bên ngoài, lau tay lên tạp dề, cười nói: "Tay nghề không tốt, xin hãy thứ lỗi."

"Soạt!"

Thiết Đại Trụ lập tức ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn, sau đó ngẩng đầu lên, sắp khóc nói: "Đây mới là đồ ăn của con người!"

Thương Thiếu Nham lập tức trợn to mắt.

Ý của Đại sư huynh, lúc trước ta nấu cơm, không phải cho người ăn?

"Hắc hắc."

Hình như Thiết Đại Trụ cũng nhận ra, cười nói: "Nhị sư đệ đừng nóng giận, ta chỉ đang nói thật thôi."

"…"

Thương Thiếu Nham hỏng mất.

"Không tệ." Thẩm Thiên Thu ngồi xuống nếm thử một miếng, bình luận: "Có năm phần hương vị của đầu bếp Tụ Tiên Lâu."

Vừa nói ra lời này, đám người cùng nhau nhìn qua, đôi mắt còn trợn to hơn con cóc.

"Sư tôn…" Thương Thiếu Nham hơi dừng lại, yếu ớt hỏi: "Ngài từng đến Tụ Tiên Lâu?"

"Ừm, từng đi mấy lần."

Mấy lần…

Thương Thiếu Nham hơi choáng.

Tụ Tiên Lâu.

Tửu lâu nổi tiếng nhất Nguyệt Linh giới.

Ăn cơm ở đây, không chỉ phải có tiền, còn phải có thân phận.

Thương Thiếu Nham từng nghe có người nói, một ly trà bình thường nhất trong Tụ Tiên Lâu cũng phải mấy ngàn lượng, hơn nữa không có thân phận cứng rắn, còn chưa đủ tư cách uống đâu.

Cái gì mới tính là thân phận cứng rắn?

100 năm trước, cường giả đỉnh cao của Nguyệt Linh giới từng tề tựu ở Tụ Tiên Lâu bàn bạc việc lớn, chủ của tông môn tam tứ phẩm chỉ có thể đứng bên ngoài.

Chẳng trách nghe thấy sư tôn từng đến Tụ Tiên Lâu mấy lần, đám người Thương Thiếu Nham lại tỏ ra giật mình như vậy.

"Sư tôn!"

Tống Ngưng Nhi hỏi: "Rốt cuộc ngài có thân phận gì?"

Đám người lập tức vểnh tai.

Vấn đề này quấn lấy bọn họ rất lâu, nhưng cũng chỉ có sư muội nhỏ tuổi dám hỏi.

"Thân phận của vi sư là…" Thẩm Thiên Thu đặt đũa xuống, ngẩng đầu góc 45 độ ngửa mặt lên trời ngắm vòm trời, trên mặt đầy vẻ ưu thương nói: "Đệ nhất mỹ nam của Nguyệt Linh giới."

"…"

Mấy đồ đệ ầm vang ngả ngửa ra ngoài.

"Ta tin tưởng!" Tôn Nhị Cẩu vội vàng nịnh nọt: "Tiền bối ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, tuyệt đối gánh được danh xưng đệ nhất mỹ nam Nguyệt Linh giới!"

"Tiểu tử, có ánh mắt."

"…"

Khóe môi của bốn đồ đệ co giật.

Xem ra, sư tôn rất ưa thích được người ta vuốt mông ngựa.

"Bịch bịch!" Tôn Nhị Cẩu nhân cơ hội quỳ xuống, hành đại lễ nói: "Mỹ nam sư tôn, xin hãy nhận ta làm đồ đệ!"

"Thất thần làm gì, ăn cơm đi."

"Vâng!"

Đám người vội vàng bắt đầu ăn, trực tiếp bỏ mặc Tôn Nhị Cẩu ở nguyên tại chỗ, mặc dù hắn ta rất uể oải, nhưng vẫn biết điều lùi lại, cầm tấm ván gỗ tiếp tục đo đạc, dự định xây cho xong phòng ở.

"Sao thế?"

Thẩm Thiên Thu nói: "Ngươi không đói bụng sao?"

"Không…" Tôn Nhị Cẩu lập tức hiểu ra, nhanh chóng xách ghế ngồi lại đây, sau đó cầm đũa nhìn thoáng qua mọi người, cười nói: "Đói đói đói!"

"Sau khi ăn cơm xong, nhớ phải sửa xong phòng ở."

"Xin tiền bối yên tâm, trước khi trời tối, vãn bối nhất định sửa chữa tốt!"

Trời tối.

Tôn Nhị Cẩu đã xây xong nhà tranh.

Bàn về quy cách của nó, còn tốt hơn của Thương Thiếu Nham và Lãnh Tinh Tuyền.

Đây mới thật sự là tầng dưới chót, vì sinh tồn, vì sống sót, cái gì cũng từng làm.

"Lợi hại!"

Thiết Đại Trụ đi quanh nhà một vòng, giơ ngón tay cái lên từ tận đáy lòng.

"Cái kia." Tôn Nhị Cẩu gãi đầu một cái, cười nói: "Trời tối, ta đi về trước."

Thẩm Thiên Thu không ngăn cản hắn ta, mà gọi Tống Ngưng Nhi tới, cho nàng một bình Bách Bội Tụ Khí Tán, sau đó phân phó trở về phòng tu luyện.

"Sư tôn."

Thiết Đại Trụ nói: "Thoạt nhìn tiểu tử kia cũng không tệ, sao không nhận vào môn hạ chứ?"

"Nếu không tặng vị trí của ngươi cho hắn?"

"Vậy thì thôi đi!"

"Nhanh tu luyện."

"Vâng!"

Thẩm Thiên Thu vẫn ngồi dưới dàn dưa như trước đây.

À, thật ra đây là Hồ Lô Đằng, năm đó tiện tay làm rơi một hạt hồ lô, dưới sự tự lực cánh sinh lớn lên, đã mọc ra rất nhiều tiểu hồ lô, ngày nào đó đột nhiên gọi “gia gia” cũng không kỳ quái.

Thẩm Thiên Thu lại đang suy nghĩ, làm sao để đồ đệ nhanh chóng tăng cao tu vi.

Nhiệm vụ chính tuyến quy định bồi dưỡng ra mười tên cảnh giới Hóa Ngoại trong vòng trăm năm, chưa hẳn phải chuẩn thời gian, có thể hoàn thành sớm, ví dụ như ba mươi năm mươi năm, hoặc là ba đến năm năm.

Cảnh giới Hóa Ngoại là đệ ngũ bộ của Nguyệt Linh giới, từ xưa đến nay người có thể đạt đến tầng thứ này cũng có thể đếm trong một bàn tay.

Ba đến năm năm?

Thật sự là muốn ăn rắm.

Huống hồ, hắn có hệ thống tu luyện giúp đỡ, trình độ liều mạng khiến người ta sợ hãi, không phải đột phá đệ ngũ bộ cũng tốn trăm năm à.