Chương 22: Chuyện Có Ý Nghĩa

Thẩm Thiên Thu dạy đồ đệ sau khi xuống núi, phải làm chuyện có ý nghĩa.

Bởi vì nhiệm vụ chi nhánh không liệt kê tiêu chuẩn, vì vậy bắt đầu từ giúp người làm niềm vui trước, kết quả bận rộn cả ngày cũng không có thu hoạch.

"Chẳng lẽ việc này không đủ có ý nghĩa sao?"

Thẩm Thiên Thu rất buồn bực.

Hoặc là cấp độ quá thấp?

"Được rồi, vậy cứ để bọn họ trừ bạo an dân đi."

Hôm sau.

Thẩm Thiên Thu ra lệnh đồ đệ tiến vào nơi sơn dã, tìm kiếm xem gần đó có cường đạo hay không.

Người khác sợ gặp được, trốn còn không kịp, hắn chủ động tìm kiếm, đúng là rảnh rỗi đi gây sự.

Vậy không phải.

Vì hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải rảnh rỗi đi gây sự.



Lá cây trên mặt đất bị người ta giẫm đạp, truyền ra âm thanh “lạo xạo”.

Thiết Đại Trụ đi ở phía trước, tai nghe sáu hướng, mắt nhìn tám phương, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Rất chuyên nghiệp!"

Thương Thiếu Nham đi theo phía sau thầm nghĩ.

Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Đại sư huynh nghiêm túc như vậy.

Quả nhiên, có thể bái nhập môn hạ của sư tôn, tuyệt đối không phải người bình thường!

"Soạt!"

Nhưng vào lúc này, Thiết Đại Trụ dừng lại giơ tay ra.

Lãnh Tinh Tuyền vội vàng dừng chân, bởi vì ở nơi dã ngoại thường có hung cầm mãnh thú qua lại, vì vậy thể hiện ra sự cẩn thận vốn có của sát thủ.

"Đại sư huynh, sao thế?" Thương Thiếu Nham nói nhỏ.

Thiết Đại Trụ trả lời: "Ta ngửi thấy mùi máu tươi."

Mùi máu tươi?

Thương Thiếu Nham dùng mũi ngửi ngửi, chỉ ngửi thấy mùi cỏ cây khô héo mục nát, đang muốn mở miệng hỏi thăm, đã thấy Đại sư huynh ngồi xổm xuống trước một gốc cây, trong tay cầm một gốc dược liệu không biết tên, chảy nước bọt muốn nuốt vào.

"Đại sư huynh!"

"Đừng ăn bậy!"

Vừa muốn ngăn cản, đã nuốt dược liệu vào, còn có thể nghe được âm thanh nhai nuốt “chóp chép chóp chép”.

"…"

Thương Thiếu Nham im lặng.

Không xác định dược liệu có độc hay không, hắn ta thật sự dám ăn hết!

Lãnh Tinh Tuyền cau mày nói: "Tam Bộ Độc Âm Thảo."

"A?"

Thương Thiếu Nham lập tức luống cuống.

Chỉ từ tên gọi cũng có thể nghe ra được, đây tuyệt đối là độc dược.

"Đại sư huynh, nhanh! Nhanh nhổ ra!"

Đã chậm, Thiết Đại Trụ không chỉ nhai nát Tam Bộ Độc Âm Thảo, còn nuốt hết cả chất lỏng xuống, sau đó nhắm mắt lại, dư vị vô tận nói: "Ăn ngon!"

"Xong đời, xong đời!"

Thương Thiếu Nham bối rối nói: "Nhanh gọi sư tôn!"

"Không kịp." Lãnh Tinh Tuyền thản nhiên nói: "Một khi ăn nhầm loại độc dược này, trong vòng ba bước chắc chắn sẽ độc phát thân vong."

"…"

Thương Thiếu Nham sụp đổ.

Đồng thời rất muốn sửa lại lời nói của Tam sư đệ một chút.

Đại sư huynh đâu được tính là ăn nhầm, rõ ràng cố ý ăn, ăn xong còn cảm nhận!

"Phụt!"

Nhưng vào lúc này, Thiết Đại Trụ sùi bọt mép, sau đó ôm cổ co quắp trên mặt đất, hiển nhiên độc tố đã bộc phát.

"Làm sao bây giờ!"

Thương Thiếu Nham hơi luống cuống.

Lãnh Tinh Tuyền rất tỉnh táo, nhanh chân đi đến, cõng Thiết Đại Trụ lên, nói: "Trong vòng ba bước chắc chắn phải chết, vậy thì không đi ba bước."

"Vậy cũng được?"

"Thử một chút."

Thử một chút ý là cũng không chắc chắn, điều này khiến Thương Thiếu Nham nghẹn lời.

Hình như mạch não của Tam sư đệ cũng có vấn đề.

Khỏi phải nói, hiệu quả không tệ.

Lãnh Tinh Tuyền khiêng Thiết Đại Trụ đi về, đi khoảng mấy chục bước, còn đang sùi bọt mép, không có dấu hiệu độc phát là chết.

"Cũng may!"

Thương Thiếu Nham thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không thừa nhận, mạng của Đại sư huynh rất cứng.

"Soạt!"

"Soạt!"

Nhìn thấy sắp đi ra khoảng rừng núi này, đột nhiên có hơn mười bóng người nhảy ra từ chỗ tối chặn đường đi.

"Hắc hắc."

Một tên trung niên độc nhãn cầm đao, nhấc chân giẫm lên tảng đá, âm trầm cười nói: "Đã vào, còn muốn rời đi?"

Nhìn từ quần áo, hiển nhiên là cường đạo.

"Đại ca."

Tên thuộc hạ cười nói: "Chúng ta đã chuẩn bị đổi chỗ, kết quả có người chủ động đưa tới cửa."

"Tên được cõng đúng là ngu xuẩn, cũng dám ăn Tam Bộ Độc Âm Thảo."

Từ câu nói này không khó nhận ra, ba người đã bị để mắt tới từ trước.

"Quy củ cũ." Lão đại độc nhãn nhấc ngang đao lên, cao giọng nói: "Đưa tiền còn mạng, không đưa mất mạng."

"…"

Thương Thiếu Nham nói nhỏ: "Tam sư đệ, ngươi đưa đại sư huynh đi trước, ta bọc hậu!"

"Bịch!"

Lãnh Tinh Tuyền ném Thiết Đại Trụ trên mặt đất, chậm rãi rút thanh kiếm sắc bén ra, nhìn về phía lão đại độc nhãn, lãnh nhạt nói: " Đưa tiền còn mạng, không đưa mất mạng."

Thương Thiếu Nham ngạc nhiên.

Tam sư đệ muốn ăn cướp ngược lại?

"Ôi chao?" Lão đại độc nhãn nhếch miệng cười nói: "Người luyện võ?"

Hắn ta không hoảng hốt.

Bởi vì, người mình rất đông.

Lại nói ngay cả Tam Bộ Độc Âm Thảo cũng dám ăn, dù mấy người này là người luyện võ, cũng chỉ là chim non mới vào giang hồ.

"Lão đại."

Ánh mắt thuộc hạ lóe lên ánh sáng rực rỡ nói: "Phẩm chất của thanh kiếm này không tệ, chắc có thể bán được giá tiền tốt!"

"Vậy còn chờ gì nữa." Lão đại độc nhãn nói: "Nhanh chào hỏi ."

"Vâng!"

Hơn mười tên thuộc hạ ăn ý vây quanh.

Bọn chúng không trực tiếp ra tay, mà lấy ra đủ loại kiểu dáng ám khí từ trong ngực và trong ống tay áo.

Mặc dù Thương Thiếu Nham cùng Lãnh Tinh Tuyền có vẻ rất trẻ trung, chẳng may thật sự có năng lực thì sao, vì vậy tấn công từ xa là bảo đảm nhất.

Cẩn thận.

Lãnh Tinh Tuyền buông kiếm xuống, mũi kiếm kề sát trên mặt đất.

Trong ánh mắt của hắn ta không có tình cảm, cũng dần thả ra sát ý.

Đáng tiếc, trước mắt chỉ là cảnh giới Tụ Khí nhất trọng, yếu hơn cái loại khí thế khiến người nhìn cảm thấy phát khϊếp của trước kia rất nhiều.

"Hả?"

Hình như lão đại độc nhãn ngửi được người này hơi khác thường, lúc này ra lệnh: "Ra tay hết cho lão tử!"

"Soạt! Soạt! Soạt!"

Trong khoảnh khắc, ám khí bay tới từ bốn phương tám hướng.

Lãnh Tinh Tuyền nhắm mắt lại, kiếm ý Lôi Thiểm trong đan điền tuôn ra, trong chớp mắt đã dọc theo kinh mạch rót vào thanh kiếm cầm trong tay.

"Vù vù vù!"

"Két két két!"

Kiếm khí bắn ra, khuấy động sấm sét.

"Đinh đinh đinh đinh đinh!" Ám khí bay tới đều bị bắn bay ra ngoài, cùng lúc đó, Lãnh Tinh Tuyền cầm kiếm chợt lóe lên, đứng sau lưng đám người lão đại độc nhãn như một ngọn núi thẳng tắp.

"Keng!"

Bội kiếm vào vỏ, tóc dài bay múa theo gió.

Một chữ, đẹp trai.

"Kiếm rất nhanh!" Thương Thiếu Nham bắt chéo hai tay, làn da khôi phục lại bình thường từ màu nham thạch, có thể thấy cũng ngăn lại rất nhiều ám khí.

"Sư huynh."

Lãnh Tinh Tuyền thản nhiên nói: "Soát người."

Chữ người vừa dứt, lão đại độc nhãn và hơn mười tên thuộc hạ đã theo tiếng ngã xuống đất, chỗ cổ đều có vết kiếm với kích thước giống nhau.

Chết hết?

Thương Thiếu Nham trợn to mắt.

Những cường đạo này không có thực lực gì, bản thân có thể một người đánh một đám, nhưng miểu sát trong chớp mắt, vậy thật khoa trương!

Lãnh Tinh Tuyền rất hưng phấn.

Lần đầu sử dụng kiếm ý Lôi Thiểm, cảm giác quá sung sướиɠ!

Thậm chí, tốc độ cùng cường độ bộc phát, còn mạnh hơn trước khi chưa bị phế tu vi!

Khó trách kiếm tu luôn ngóng trông lĩnh ngộ ra kiếm ý, hóa ra thật sự có thể mang đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.



"Đinh! Diệt trừ cường đạo, ý nghĩa phi phàm."

Bên ngoài vùng sơn dã, giọng nói loli vang lên bên tai Thẩm Thiên Thu, cười nói: "Quả nhiên tìm chuẩn!"

"Sư tôn!"

Lúc này, Thương Thiếu Nham cõng Thiết Đại Trụ chạy ra từ trong rừng, lo lắng nói: "Nhanh cứu Đại sư huynh, hình như hắn sắp không được nữa!"

"Phụt phụt!"

"Xì xì xì!"

Miệng sùi bọt mép, máu tươi tung tóe.

Sao còn phun máu? Bởi vì…

Cho đến khi bị Thẩm Thiên Thu một cước đá ra độc tố, Thiết Đại Trụ nhảy dựng lên, hét lớn: "Các ngươi bắn ám khí ra, toàn TM đâm trên người ta!"

"…"

Thương Thiếu Nham hơi áy náy nói: "Lần sau sư đệ sẽ chú ý."

Lãnh Tinh Tuyền đứng bên cạnh không nói lời nào, xem ra còn đang cảm nhận cảm giác siêu thoải mái vừa rồi.

"Đi."

Thẩm Thiên Thu nói: "Theo vi sư đi trừ gian diệt ác."