Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Tôn Của Ta Bị Bệnh Rồi!

Chương 2: Ăn Dưa Xem Kịch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Hoàn Trúc Nguyệt đã đáp xuống từ không trung, đang nấp sau một gốc cây tiếp tục nghe lén.

Hai tai nàng dựng đứng lên như ăng-ten. Trong Thanh Sơn Tông này, nam tử họ Đông Phương, nàng chỉ nghe nói đến một người, đó chính là lão tổ tông của Thanh Sơn Tông

—— Đông Phương Nhiễm Vân.

Hoàn Trúc Nguyệt bẻ ngón tay tính toán, lão tổ Đông Phương kia bây giờ ít nhất cũng phải ba trăm tuổi rồi.

A, cái này... Lão già ba trăm tuổi ve vãn thiếu nữ xinh đẹp?

Trời ạ! Cốt truyện này thật kí©h thí©ɧ a~~

Nhưng nghe kỹ giọng điệu của nữ tử kia, dường như lại có gì đó không đúng.

Giống như là thiếu nữ tuổi xuân phơi phới đang cố gắng mời gọi lão ông ba trăm tuổi!

Trời đất ơi~~ Trật tự đảo lộn rồi, bức tranh này bỗng trở nên khó coi quá, thật sự không thể nào nhìn nổi.

Tuy nhiên, bỏ qua chuyện lão tổ Đông Phương đã cao tuổi, những lời đồn đại về hắn trong Tu Tiên giới cũng không ít.

Nghe nói ba trăm năm trước, các tông môn lớn nhỏ ở Dân Xuyên không có một trăm cũng phải tám mươi, Thanh Sơn Tông khi đó chỉ là một tông môn tầm trung không lớn không nhỏ. Lý do có thể một bước trở thành đệ nhất đại tông môn ở Tu Tiên giới, là vì có một nhân tố rất quan trọng, Thanh Sơn Tông đã có một vị thần nhân gia nhập.

Người này không chỉ tu vi khó lường, mà còn có thể bình an vô sự ra vào "Phệ Hồn Thần Quật".

Phệ Hồn Thần Quật là một vùng đất cực kỳ hung hiểm ở cực bắc Dân Xuyên. Từ xưa đến nay, rất nhiều cường giả của các môn phái vào trong quật tìm kiếm bảo vật và khám phá bí mật, nhưng chưa một ai có thể sống sót trở ra.

Chưa nói đến tu vi của người này cao thâm đến đâu, chỉ riêng việc có thể tự do ra vào Phệ Hồn Thần Quật cũng đủ khiến cho hơn nửa Tu Tiên giới phải khϊếp sợ.

Mọi người đều cho rằng sau khi vị thần nhân này gia nhập Thanh Sơn Tông, nhất định sẽ uy hϊếp tứ phương, thống nhất Tu Tiên giới. Ai ngờ người này lại trực tiếp chọn lui về hậu trường, không màng thế sự, an phận làm lão tổ tông của Thanh Sơn Tông.

Tuy nhiên, "nghe nói" suy cho cùng cũng chỉ là lời đồn.

Hoàn Trúc Nguyệt nghe giọng điệu của vị lão tổ tông này, hoàn toàn là thái độ việc không liên quan đến mình thì mặc kệ, dường như không muốn gánh vác tông môn cho lắm.

Hơn nữa, một vị tiên nữ xinh đẹp động lòng người như vậy, nhỏ nhẹ cầu xin hắn ra mặt, vậy mà cũng không thể khơi dậy trong lòng hắn một chút thương xót.

Quả nhiên là một nam nhân sắt đá, đúng là người đàn ông thép không gỉ a!

"Một nén nhang thôi, chỉ cần một nén nhang thôi được không?"

Nữ tử áo tím vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục cầu khẩn: "Sứ giả hạ giới của Thần giới, mỗi người đều có tu vi Đại Linh Sư, mà Dân Xuyên chúng ta từ xưa đến nay, tu vi của tu sĩ rất khó đột phá đến Đại Linh Sư. Nếu như đến cả huynh cũng không muốn ra mặt, e rằng cuộc đàm phán này sẽ vô cùng khó khăn."

Đông Phương Nhiễm Vân: ...

Nữ tử khẽ cúi đầu, đầu ngón tay đã vò nát góc áo thành một cục, giọng nói mang theo vài phần sốt ruột: "Ta biết, huynh không thích tham gia loại chuyện này. Chỉ cần một nén nhang thôi được không, hoặc là nửa nén nhang cũng được."

"Chuyện này, Nguyên Dao thay mặt Thanh Sơn Tông cầu xin huynh." Nữ tử tiến lên một bước, muốn kéo tay áo hắn.

"Vô lễ!" Đông Phương Nhiễm Vân quát lớn một tiếng, nhanh tay hất nhẹ tay áo né tránh nữ tử chạm vào, giọng nói đầy vẻ không vui: "Thần là gì? Cần gì phải sợ Thần?"

Nữ tử áo tím tên Nguyên Dao nhất thời nghẹn lời.

Đông Phương Nhiễm Vân tức giận thi triển liên tiếp mấy thuật thanh tẩy lên người, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Một khắc trà."

Nghe hắn đổi ý, Nguyên Dao mỉm cười: "Cảm ơn huynh, Đông Phương."

Ánh mắt nàng dịu dàng như nước, kiều diễm động lòng người, vừa đoan trang lại vừa kiều mỵ, Hoàn Trúc Nguyệt nhìn từ xa, tâm tình cũng không khỏi trở nên vui sướиɠ.

Tuy nhiên, sắc đẹp tuy tốt, nhưng không thể nào đỡ đói được.

Trong bụng Hoàn Trúc Nguyệt lại truyền đến từng cơn đói cồn cào, khiến nàng không thể không đối mặt với hiện thực. Vẫn là nên nhanh chóng đến Thiên Cơ Đường đổi tiền công tưới linh điền, sau đó nhận thêm nhiệm vụ mới là thực tế nhất.

Nàng nhấc chân muốn đi, nào ngờ sự việc lại có tình tiết mới.

Chỉ thấy Nguyên Dao tiến lên một bước, góc áo trong tay đã bị nàng vò nát nhăn nhúm: "Đông Phương, tu vi của ta đã đạt đến Linh Sư đại viên mãn. Dựa theo kinh nghiệm lựa chọn Thần Nữ trước đây, ta rất có khả năng trở thành..."

Nguyên Dao ngẩng đầu nhìn Đông Phương Nhiễm Vân, trong mắt tràn đầy mong đợi và tình ý.

Chỉ liếc mắt nhìn hai lần, trên mặt nàng lập tức hiện lên một ráng đỏ, luống cuống cúi đầu, nói: "Đông Phương, ta đã mộ quân hồi lâu, không biết huynh có ý với ta hay không? Nếu có, lần lựa chọn Thần Nữ này, ta nhất định sẽ áp chế tu vi."

Đến đây đã hai mươi năm, thứ Hoàn Trúc Nguyệt nghe nhiều nhất chính là những câu chuyện phiếm về cơ duyên. Chuyện tình yêu kiểu ngươi yêu ta, ta không yêu ngươi, chênh lệch tuổi tác ba trăm năm, vượt thời đại như trước mắt, xác suất gặp được còn nhỏ hơn cả xác suất trúng số của nàng.

Lúc này, cơn đói trong bụng Hoàn Trúc Nguyệt đột nhiên giảm bớt, trong mắt hiện lên hai chữ "hóng chuyện" sáng lấp lánh.
« Chương TrướcChương Tiếp »