Chương 9: Tạ Dung có thể áp chế ma cốt

Cổ Tinh Thần vẫn luôn chú ý đến Lâm Minh Tư, gần như là Lâm Minh Tư vừa động đậy liền nghiêng mình chạy tới nắm chặt cổ tay của Lâm Minh Tư, ánh mắt mang ý cười truyền âm.

[Tiểu sư đệ đang tỷ thí, đại sư huynh đừng quấy rầy nha.]

Lâm Minh Tư vận dụng mười thành linh lực giãy ra khỏi Cổ Tinh Thần, Cổ Tinh Thần mặt không đổi sắc thừa nhận hết thảy công kích của Lâm Minh Tư, khóe miệng chảy máu vẫn không buông tay Lâm Minh Tư mà vẫn ra sức nắm chặt, nhìn Lâm Minh Tư cười cười.

Cho dù hôm nay Lâm Minh Tư có đem tay hắn chặt bỏ, hắn cũng nhất quyết không để Lâm Minh Tư đi cứu Tạ Dung.

Ánh mắt Lâm Minh Tư gấp đến độ không chịu được, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Huyền Nguyệt, truyền âm cầu xin nói: [Sư tôn, cầu ngài cứu... cứu tiểu sư đệ.]

Trong đại điện nhiều tu sĩ đại thừa đều nhìn về phía Huyền Nguyệt, muốn thử xem xem Huyền Nguyệt rốt cuộc có cứu Tạ Dung không.

Nếu Huyền Nguyệt cứu Tạ Dung, thì liền chứng minh rất nhiều điều.

Trong lòng Lâm Minh Tư vô cùng gấp gáp, hắn không biết Huyền Nguyệt có ra tay cứu Tạ Dung hay không.

Hắn nhập môn sớm nhất, tuy rằng nhìn sư tôn có vẻ dịu dàng, nhưng thực ra lại rất lạnh lùng. Nếu như có ai nói sư tôn tu vô tình đạo, hắn chắc chắn tin răm rắp.

Huyền Nguyệt vốn nghĩ không muốn quản chuyện này, nhưng hắn đoán không được liệu cái chết của Tạ Dung có thể ảnh hưởng đến khế ước ẩn giấu sâu trong biển ý thức của hắn không, trong lòng khẽ thở dài phất ống tay áo.

Vừa lúc Tạ Dung bị sóng linh lực của lá bùa phát nổ đánh tới, trong lòng vừa cảm thấy mình sắp chết rồi thì sau đó liền hoang mang, cảm thấy một cỗ linh lực ôn hòa nhẹ nhàng bao lấy hắn.

Huyền Nguyệt vận dụng linh lực đem Tạ Dung đưa đến trước mặt hắn, vừa mới thu hồi linh lực liền thấy Tạ Dung đứng không vững, ngã về phía hắn.

Hắn đã quen với việc dùng linh lực thiết lập kết giới cách bản thân nửa mét, nếu Tạ Dung ngã về hướng của hắn sẽ bị kết giới đánh văng ra, cho nên hắn không hề động đậy.

Giây tiếp theo, Tạ Dung lập tức ngã vào l*иg ngực của Huyền Nguyệt.

Huyền Nguyệt nhìn Tạ Dung với ánh tràn ngập khϊếp sợ cùng khó tin, sau đó lập tức khôi phục bình thường không để bất cứ ai nhìn thấy.

Kết giới tinh thần của hắn lại vô dụng với Tạ Dung!

Sau khi thân thể hắn tiếp xúc với Tạ Dung, ma cốt trong cơ thể đang kêu gào quấy phá nháy mắt liền yên tĩnh lại.

Từ khi hắn có kí ức lúc nào hắn cũng bị ma cốt tra tấn, chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác thoải mái như thế này, cả cơ thể giống như trên mây, nhẹ nhàng tự tại.

Huyền Nguyệt bất chấp mọi người còn ở trong chính điện, nóng lòng nghiệm chứng suy đoán trong lòng, cầm lấy cổ tay nâng Tạ Dung đứng dậy.

Khi ngón tay tiếp xúc với da thịt cổ tay của Tạ Dung, biển ý thức của hắn không nhịn được mà run rẩy.

Ma cốt trong cơ thể hắn như gặp phải kẻ thù, hoàn toàn trốn mất. Tất cả ma khí trong cơ thể của hắn đều im lặng, mà nguyên nhân là bởi vì hắn tiếp xúc với Tạ Dung.

Hắn cùng ma khí đấu tranh suốt mấy ngàn năm, đã sớm biết thứ ma khí đó vô cùng khó chơi.

Hắn đi tìm suốt mấy ngàn năm, đi qua vô số bí cảnh nguy hiểm, suýt nữa đánh mất tính mạng ngoài kia, chính là bởi vì có thể tìm được thứ gì đó khắc chế được ma cốt.

Ma khí trong cơ thể nếu một ngày không loại trừ, thì hắn không thể phi thăng lên thượng giới.

Huyền Nguyệt cảm thấy thế gian này thật vô thường, từ nhỏ hắn sợ hãi người khác tới gần, chỉ vì sợ người khác sẽ phát hiện ra ma khí trong cơ thể hắn.

Mà hiện tại lại có một người sống sờ sờ lại có thể áp chế ma cốt của hắn.

Huyền Nguyệt thử buông cổ tay Tạ Dung ra, phát hiện ma cốt trong cơ thể vẫn là trạng thái im lặng, hiện tại không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào, dù sao hắn dính vào Tạ Dung là tình thế bắt buộc.

Chỉ cần điều tra rõ ràng vì sao Tạ Dung có thể áp chế ma cốt, là hắn có thể đem thứ ma cốt kia hoàn toàn tiêu trừ.

Lôi Trạch thấy Huyền Nguyệt đưa tay nâng Tạ Dung dậy, tròng mắt vì khϊếp sợ mà mở to, còn âm thầm nheo mắt lại.

Huyền Nguyệt vốn không thích gần gũi với người khác, tuy nhiên lại cùng một nam tử khác tiếp xúc thân thể.

Lôi Trạch đánh giá Tạ Dung từ trên xuống dưới, nhớ tới lúc trước Huyền Nguyệt thu Tạ Dung làm đệ tử có nói qua, ""Trong số các đệ tử ở đây, có mỗi Tạ Dung là khiến ta nhìn thuận mắt."

Hắn chưa bao giờ để ba chữ "nhìn thuận mắt" đó để trong lòng, hiện giờ thấy Huyền Nguyệt không bố trí phòng ngự với Tạ Dung, thậm chí còn tiếp xúc thân thể với Tạ Dung.

Lúc trước Huyền Nguyệt tỏ ý bảo thuận mắt, chỉ sợ là rất thích.

Tạ Dung đứng thẳng dậy, mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết trong lòng vô cùng kích động, quay người cung kính với Huyền Nguyệt nói lời cảm tạ.

"Cám ơn sư tôn."

[Trên người sư tôn thơm quá, nhưng mà quần áo hơi lành lạnh, độ ấm trên ngón tay so với nhiệt độ cơ thể mình lại thấp hơn, nhiệt độ của tu sĩ Đại Thừa so với người thường không giống nhau à?]

[L*иg ngực của người thật cứng, hồi nãy đυ.ng trúng trán mình, bây giờ còn hơi đau đau. Chỉ có thể nói là sư tôn quả thật xứng danh tu sĩ Đại Thừa, thân thể giống như pháp phí đều cứng rắn như nhau.]

[Sư sư quả nhiên tâm sáng như gương, tuy rằng mình khiến người mất mặt, nhưng người vẫn ra tay cứu mình.]

[Ân cứu mạng hôm nay, về sau dù có làm trâu làm ngựa mình cũng phải trả ơn cho sư tôn. Tuy rằng có thể sư tôn sẽ không cần mình làm cái gì, nhưng ân tình hôm nay không thể quên.]

"Nếu một người ngay cả cảm ơn cũng không biết, thì người kia sớm muộn gì cũng trở thành một người lạnh lùng, sống một cuộc sống không có lý tưởng thì còn sống làm gì.

...

Huyền Nguyệt nghe Tạ Dung liên tiếp dài dòng trong lòng, ánh mắt nhìn Tạ Dung có chút suy tư.

Phạm vi tiếp xúc với Tạ Dung quá nhỏ, cũng không tiếp xúc nhiều với người khác, thế nên mới giống bây giờ khờ dại ngốc nghếch như vậy.

Trong lòng Huyền Nguyệt vô cùng rối rắm, Tạ Dung chậm rãi trưởng thành mới tốt, hay khờ dại ngốc nghếch giống bây giờ mới tốt?

Lâm Minh Tư vẻ mặt lạnh lùng thoát khỏi tay Cổ Tinh Thần, bước đến bên người Tạ Dung, ánh mắt ý hỏi Tạ Dung có sao không.

Tạ Dung thấy Huyền Nguyệt không có chú ý đến hắn, liền lắc đầu với Lâm Minh Tư tỏ ý mình không sao.

Lâm Minh Tư kéo Tạ Dung hướng Huyền Nguyệt hành lễ, rồi sau đó trở lại vị trí của mình.

Huyền Nguyệt đợi Tạ Dung rời đi, sau đó mới đưa mắt hướng về Hiểu Hi Phong ở chính điện.

Sư phụ của Hiểu Hi Phong cũng là tu sĩ Đại Thừa, lúc này hoàn toàn tiếc hận thở dài: "Đồ đệ này của ta tư chất hay linh căn đều vô cùng xuất sắc, nhưng tính tình lại kém cỏi.

Mọi người có mặt ở hiện trường đều nhìn ra được, tâm ma của Hiểu Hi Phong là Tạ Dung, chỉ có thể gϊếŧ chết Tạ Dung mới thuận lợi đột phá.

Huyền Nguyệt tự mình ra tay cứu Tạ Dung, khả năng Hiểu Hi Phong gϊếŧ được Tạ Dung liền bằng không.

Hiểu Hi Phong bị linh lực của sư tôn nhà mình bắn trúng, sau khi cưỡng ép khôi phục lý trí phát hiện bản thân đột phá thất bại, mặt cắt không còn giọt máu.

Hắn biết một khi mình đột phá thất bại, thứ chờ đợi hắn là bị ruồng bỏ.

Mặc kệ tông môn hay gia tộc của hắn, chắc chắn sẽ không đem tài nguyên cung cấp cho phế vật mang mầm móng ma khí.

Hôm nay, hắn khó mà toàn mạng rời khỏi Huyền Thiên tông.

Hiểu Hi Phong vô cùng không cam lòng, vừa rồi nếu Huyền Nguyệt không ra tay cứu Tạ Dung, Tạ Dung đã chết dưới xung kích của lá bùa là không thể nghi ngờ.

Chỉ cần Tạ Dung chết, tâm ma của hắn tiêu trừ, chắc chắn hắn có thể thuận lợi đột phá đến Kim Đan cảnh.

Vốn là tỷ thí giữa các đệ tử với nhau, Huyệt Nguyệt lại nhúng tay vào.

Những người có mặt ở hiện trường không ai dám chỉ trích Huyền Nguyệt không đúng, dù sao tình huống vừa rồi mọi người đều thấy, Hiểu Hi Phong cố tình dùng lá bùa đó để gϊếŧ người.

Đây không phải là luận bàn bình thường giữa các đệ tử, mà là âm mưu mưu sát có chủ đích.

Hiểu Hi Phong muốn nói gì đó, nhưng lại bị uy áp của sư tôn làm sợ hãi, quỳ trên mặt đất ngay cả thở cũng gian nan.

"Huyền Nguyệt tôn giả, đồ đệ này của ta gây thêm phiền toái cho ngài rồi, thỉnh cầu tôn giả đừng trách tội."

Huyền Nguyệt nhìn phía Thạch Ân Dương, hắn cùng Thạch Ân Dương chưa bao giờ qua lại, nhưng bởi vì tông môn có chút buôn bán nên mới lui tới, miễn cưỡng xem là có quen biết.

"Thạch tôn giả khách sáo rồi, vốn là nhóm tiểu bối luận bàn, mà bản tôn lại ra tay can thiệp nên kết quả ván này không công nhận, trần đấu này coi như đệ tử của ngài thắng."

Thạch Ân Dương nghe vậy cười cười, không ai sẽ quan tâm đến kết quả tỷ thí của trận đấu này, bởi vì Hiểu Hi Phong đột phá thất bại còn bị tâm ma phản phệ, căn cơ tu hành đã phế.

Thạch Ân Dương ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hiểu Hi Phong trong đại điện, "Niệm tình ta với ngươi từng là sư đồ, hôm nay ta quyết định chấm dứt quan hệ thầy trò với ngươi, tự thu dọn rồi đi đi."

"Quãng đời còn lại sau này của ngươi có thể gặp may mắn hay không, tất cả còn phụ thuộc vào ngươi quyết định."

Hiểu Hi Phong nhận thấy linh lực uy áp trên người mình biến mất không thấy, đầu tiên ngẩng đầu liếc Tạ Dung một cái, sau đó mới cắn răng dập đầu với Ân Thạch Dương, thanh âm khàn khàn.

"Đa tạ sư tôn tha mạng, Hi Phong cả đời khắc cốt ghi tâm."

Tạ Dung thấy cảnh này trong mắt đều là nghĩ hoặc khó hiểu, trong lòng liên tiếp nói thầm.

[Cái quỷ gì vậy, sư tôn nói trận này hắn thắng, sao còn quỳ xuống tạ ơn vì không gϊếŧ hắn?]

[Tình huống của vị Thạch tôn giả này là như thế nào, tại sao mọi người lại tỏ vẻ không thấy gì cả?]

[Không phải chỉ là một trận tỷ thí thôi sao, tại sao Hiểu Hi Phong lại bị trục xuất khỏi sư môn.]

...

Huyền Nguyệt liên tiếp nghe tiếng lòng của Tạ Dung, biết tật xấu mất trí nhớ của Tạ Dung lại tái phát, căn bản không biết tâm ma phản phệ đối với tu sĩ bình thường có ý nghĩa gì.

Tạ Dung thấy Hiểu Hi Phong khập khiễng rời đi, rốt cuộc không nhịn được nhìn về phía Huyền Nguyệt hỏi: "Sư tôn, trận tỷ thí này là Hiểu sư huynh thắng, tại sao Hiểu sư huynh lại bị trục xuất khỏi sư môn?"

Tạ Dung vừa dứt lời, liền khiến tất cả người trong điện tò mò nhìn hắn.

Huyền Nguyệt giơ tay bóp trán, ma khí trong cơ thể hắn lại bắt đầu rục rịch, tiếp xúc với Tạ Dung chỉ giúp ma khí trong cơ thể hắn bình ổn trong thời gian một nén hương.

Lâm Minh Tư biết biển ý thức của Tạ Dung xảy ra vấn đề, nhanh truyền âm cho hắn giải thích.

[Tiểu sư đệ, Hiểu Hi Phong đột phá thất bại lại còn bị tâm ma phản phệ, trong cơ thể bị mầm móng ma khí phá hoại. Cả đời này trừ khi gặp được đại cơ duyên, nếu không không thể tiếp tục con đường tu tiên.

[Thời kỳ thượng cổ tiên ma đại chiến, Ma tộc tự hình thành một cõi riêng. Ma tu luôn oán hận những người tu tiên như chúng ta, tiên cùng ma đối địch qua nhiều thế hệ, tu tiên giới không có một tông môn nào mà có chứa chấp tu sĩ mang mầm móng ma tu cả.]

[Nếu đổi lại là trong cơ ta với đệ có ma chủng, thì chắc chắn sẽ bị người người đuổi gϊếŧ. Thạch tôn giả chỉ trục xuất Hiểu Hi Phong khỏi sư môn, còn cho hắn tự thu xếp rời đi, kỳ thật là tạo cho hắn một con đường sống.]

[Tiểu sư đệ, biển ý thức của đệ xảy ra vấn đề, trí nhớ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nên sư tôn sẽ không đối xử với đệ theo lẽ thường đâu nên đừng nói lung tung.]

[Tạ Dung nghe thấy Lâm Minh Tư truyền âm, vẻ mặt không dám tin nhìn Lâm Minh Tư, trong lòng khϊếp sợ tới cực điểm.

[Cái gì, nếu bị tâm ma phản phệ trong cơ thể sẽ sinh ra ma chủng, trong cơ thể có ma chủng thì sẽ bị khắp tu tiên giới tru sát, tu tiên giới hận ma tu như vậy?"

[Trong trời đất có linh khí thì sẽ có ma khí, ma khí với linh khí không cùng một loại năng lượng, tất cả mọi người đều muốn nắm giữ trời đất để có thể trường sinh. Chỉ là phương thức tu hành khác nhau mà thôi, còn so sánh ai cao quý hơn làm gì?]

[Chẳng lẽ tu ma không có người tốt, còn người tu tiên thì không có người xấu hay sao.]

[Từ khi nào thiện và ác lại dựa vào tu tiên hay tu ma để quyết định, tu tiên giới nói về sự thay đổi của tu ma có phải quá đáng không.]

...

Huyền nghe thấy suy nghĩ của Tạ Dung, tầm mắt nhịn không được rơi trên người Tạ Dung.

Thật sự không hợp với lẽ thường, Tạ Dung hóa ra lại cho rằng tiên ma bình đẳng.

Suy nghĩ này nếu bị người khác biết được, cả tu tiên tiên giới chắc chắn sẽ không dung chứa Tạ Dung.

Lúc này, trong lòng Huyền Nguyệt chợt nảy ra ý tưởng, ý tưởng này xuất hiện cực kỳ mãnh liệt.

Hắn không thích bộ dáng khờ dại này của Tạ Dung, điều này khiến hắn không ui.

Hắn muốn Tạ dung từ từ trưởng thành, đem Tạ Dung trở thành người có đủ tư cách tu tiên nhất, ít nhất phải khiến hắn nhìn thuận mắt.

Hiện tại hắn nhìn Tạ Dung như thấy một hồ nước toàn nước bẩn mà lại có một đóa hoa Bạch liên mọc lên, hắn không muốn bảo hộ đóa Bạch Liên này, mà phải nghĩ cách dìm đóa Bạch Liên này ngập trong nước bùn dơ bẩn.

Dựa vào cái gì mọi người đều nhơ bẩn, mà Tạ Dung lại có thể sạch sẽ trắng thuần tinh khiết đến như thế.

Tạ Dung sạch sẽ trắng thuần như vậy khiến hắn nhìn không thoải mái, hay là bây giờ biến hắn trở nên giống những người khác.

Tất cả người trong đại điện đều cảm thấy kinh ngạc Tạ Dung ngay cả thường thức cơ bản của tu tiên giới cũng không biết, sau khi nghe Lâm Minh Tư nói biển ý thức của tạ Dung xảy ra vấn đề liền hiểu rõ.

Không ít người thấy ánh mắt của Tạ Dung thay đổi, giống như tiếc hận.

Trong lòng Lôi Trạch cũng tò mò cực kỳ, trực tiếp truyền âm hỏi Huyền Nguyệt, [Biển ý thức của Tạ Dung xảy ra chuyện gì mà ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao?]