Chương 4: Trong đầu toàn mấy lời ngụy biện

Tạ Dung quay đầu nhìn về phía Lâm Minh Tư, nhìn thấy trong mắt Lâm Minh Tư là thực sự lo lắng, chậm rãi nghiêm túc lắc đầu: "Đại sư huynh, đệ cảm thấy nhân sinh không nên tính toán như vậy."

"Một người có tuổi thọ vô tận, nhưng hắn mỗi ngày lặp đi lặp lại một việc, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác."

"Người thường tuy sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng cuộc đời của họ vô cùng hoa lệ tuyệt vời."

"Đại sư huynh, huynh có cảm thấy mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy có ý nghĩa gì không?"

"Vậy ta cố gắng đột phá đến Kim Đan cảnh thì như thế nào, còn không phải là vì cố gắng đột phá đến Nguyên Anh nên mới cố gắng tu luyện.

"Ta vẫn rất mê mang, việc tu luyện lặp đi lặp lại như vậy, có phải là cuộc sống mà ta nghĩ đến không?"

"Đệ thấy huynh đột phá tới Kim Đan rồi nhưng mà cũng không thật sự vui vẻ, bởi vì đột phá tới Kim Đan rồi, lại phải chờ đột phá tới Nguyên Anh, chờ đột phá tới Nguyên Anh rồi nhưng lại chưa hài lòng với Nguyên Anh."

Tạ Dung trong lòng than thở: "Sống lâu như vậy còn không bằng chết sớm, chết sớm hay muộn cũng là chết, sao phải tự tìm nhiều phiền não đến như vậy."

"Đệ sống mỗi ngày đều thế đó cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời, muốn ăn cái gì thì ăn, muốn chơi cái gì thì chơi, sống như vậy mới không có tiếc nuối."

Thời điểm Tạ Dung cùng Lâm Minh Tư đến sau núi, Huyền Nguyệt ở đại điện nghe thấy Tạ Dung phàn nàn trong lòng việc Lâm Minh Tư nấu ăn không ngon.

Lúc sau lại nghe Tạ Dung nói cái gì mà biển mây, sau đó lại nghe Tạ Dung cùng Lâm Minh Tư nói lung tung gì đó.

Cuối cùng nghe thấy câu người chết sớm hay muộn cũng đều là chết trong lòng Tạ Dung, thiếu chút nữa tức giận đến bật cười.

Hắn không biết làm sao Tạ Dung hình thành được loại đầu óc như thế này, đầu óc không hiểu toàn mấy lời ngụy biện.

Tạ Dung nếu sinh ra ở Ma giới, nói không chừng là một hạt giống tu ma tốt.

Huyền Nguyệt thấy trạng thái Lâm Minh Tư không quá tốt, ẩn thân đi tới sau núi, liền phát hiện linh lực quanh núi trong tối ngoài sáng hội tụ hướng tới Lâm Minh Tư, ánh mắt ngoài ý muốn liếc Tạ Dung một cái.

Mấy trăm năm qua hắn nghĩ vô số biện pháp để giúp Lâm Minh Tư, nhưng tất cả đều không có cái nào hiệu quả.

Không nghĩ tới mấy lý luận ngớ ngẩn của Tạ Dung, lại có thể khiến Lâm Minh Tư thông suốt.

Huyền Nguyệt lúc này khẽ cau mày, Lâm Minh Tư rốt cuộc nhận ra điều gì? Là không muốn từ bỏ việc tu luyện, sau đó nằm không chờ chết!

Tạ Dung phát hiện linh khí sau núi bắt đầu dâng trào, lại cho rằng Lâm Minh Tư vì việc của mình mà suy nghĩ đến choáng váng.

Lâm Minh Tư sau khi thông suốt tỉnh táo lại, nắm lấy cổ tay Tạ Dung, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Tiểu sư đệ, đệ nghĩ như vậy là không đúng. Ta chưa bao giờ đối với việc tu luyện nghĩ như vậy, khó trách tu vi cảnh giới của đệ mãi không tiến bộ, thì ra đệ có cái nhìn như vậy với tu luyện."

"Đệ nếu có suy nghĩ như vậy, rất dễ tẩu hỏa nhập ma."

"Hiện tại huynh phải trở về chuẩn bị độ lôi kiếp Nguyên Anh, đệ ngoan ngoãn chờ huynh xuất quan."

Lâm Minh Tư vội vã giải thích rồi ngự kiếm rời đi, Tạ Dung ngồi đó, vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Đại sư huynh đột phá, làm thế nào đột phá?"

"Mình không phải có chút lười biếng thôi à, sao lại tẩu hỏa nhập ma được?"

"Bình thường mình cũng vô cùng cố gắng, mỗi ngày đều kiên trì tu luyện hai canh giờ lận đó."

...

Huyền Nguyệt nghe được một loạt suy nghĩ của Tạ Dung, cuối cùng không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng, liền dùng linh lực của mình chém rớt linh quả trên đầu Tạ Dung.

Giây tiếp theo Tạ Dung bị linh quả rơi trúng đầu.

Sau khi bị quả linh quả đập vào đầu, Tạ Dung ôm đầu la lên, sau đó nhặt linh quả đang chín dở lên nhìn lên cái cây cổ thụ phía trên đầu, cuối cùng mỉm cười nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn đã tiếp đãi, mới ăn bánh mì xong có hơi khát. Linh quả có bảy phần chín có vị chua chua ngọt ngọt, rất thích hợp để giải khát."

Huyền Nguyệt thấy bộ dạng Tạ Dung vô tâm vô phế, liền vung tay áo trở về phòng.

Hắn sợ mình ở lại lâu thêm nữa, sẽ không nhịn được chụp chết tên nhóc vô liêm sỉ đó.

Đầu óc của Tạ Dung nhất định có vấn đề, hắn lại có thể cho rằng tu luyện nhàm chán không có ý nghĩa, thậm chí còn so sánh tuổi thọ của người phàm với tuổi thọ của tu sĩ, theo lời của hắn, hắn thực sự cho rằng cuộc sống của người phàm có vẻ thú vị hơn nhiều, thật khó chịu.

Huyền Nguyệt cảm thấy Tạ Dung hình dung bản thân rất đúng, trạng thái của hắn quả thật rất lười biếng.

Lâm Minh Tư đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh, đám người Cổ Tinh Thần bọn họ cảm thấy vô cùng tốt, tất cả đều cho rằng Lâm Minh Tư phát sinh kì tích sau một thời gian ngộ đạo, nhưng hiển nhiên không ai liên tưởng đến Tạ Dung.

Lâm Minh Tư độ lôi kiếp Nguyên Anh, luôn nhớ làm năng lượng của Lôi Kiếp để cường hóa cơ thể, chỉ uống đan dược hỗ trợ khi không chịu nổi được nữa.

Mỗi một lôi kiếp đánh xuống, trong tâm Tạ Dung sẽ rung động một chút.

"Tu tiên từ Trúc Cơ đột phá đến Kim Đan cần phải vượt qua lôi kiếp, có phải thiên đạo không cho phép con người tu tiên?"

"Nếu nói tu hành là nghịch thiên, con người chỉ cần sống không phải tốt hơn sao, vì cái gì muốn nghịch thiên?"

...

Huyền Nguyệt nghe thấy nghi hoặc trong lòng Tạ Dung, nhịn không được đưa mắt nhìn xuống.

Có nhiều lúc hắn muốn đem đầu Tạ Dung bổ ra, xem bên trong rốt cuộc đang chứa cái gì.

Huyền Nguyệt thấy Nguyên Anh kiếp của Lâm Minh Tư đã ổn, liền vội vàng trở về chính điện.

Hắn không thể ngăn chặn được mấy cái suy nghĩ trong lòng Tạ Dung, chỉ có khoảng cách đủ xa, thì bên tai hắn mới có thể yên tĩnh.

Lâm Minh Tư sau khi độ Nguyên Anh kiếp chỉ còn một hơi thở, Cổ Tinh Thần đấu tranh giãy dụa, cuối cùng vẫn tiến lên hỗ trợ Lâm Minh Tư.

Lâm Minh Tư quay đầu liếc Cổ Tinh Thần một cái, yếu ớt rút tay ra, nhưng vẫn nở nụ cười với Cổ Tinh Thần, "Đa tạ nhị sư đệ, bất quá đệ tới đây đỡ ta dậy là được rồi."

"Đại điển chúc mừng sắp tới, trì hoãn nhị sư đệ tu luyện là không tốt."

Vị trí Lâm Minh Tư sau khi độ lôi kiếp từ trên trời rơi xuống cách Tạ Dung không xa.

Tạ Dung nghe thấy Lâm Minh Tư gọi mình liền chạy tới, một chút cũng không để ý đem cánh tay của Lâm Minh Tư đặt lên vai mình, đồng thời còn đem phân nửa trọng lượng cơ thể của Lâm Minh Tư đặt lên người hắn.

Cổ Tinh Thần chăm chú liếc nhìn Tạ Dung, sau đó cười khẽ nói: "Quan hệ của sư huynh và sư đệ quả nhiên vẫn tốt như xưa."

Lâm Minh Tư ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn Cổ Tinh Thần, nhẹ nhàng phụ họa một câu.

"Nhị sư đệ nói phải."

Cuối cùng, Tạ Dung tiêu hao một viên linh thạch hạ phẩm, nhờ tiên hạc của Tuyết Vân phong đưa hắn cùng Lâm Minh Tư trở lại sơn động phủ.

Tạ Dung đưa Lâm Minh Tư trở lại động phủ, đang muốn chạy đi, lại bị Lâm Minh Tư nắm lấy tay áo.

Thanh âm Lâm Minh Tư vô cùng nghiêm túc nói: "Từ hôm nay trở đi, đệ chuyển đến đây ở cùng ta."

Tạ Dung khϊếp sợ trừng hai mắt, cuối cùng chỉ vào mặt mình, cực kỳ không chắc chắn hỏi: "Đại sư huynh, huynh bị sét đánh làm cho mơ màng rồi à? Sao bây giờ lại muốn đệ chuyển đến đây ở với huynh."

Trong thế giới tu tiên, ngay cả những đạo lữ cũng không ở cùng nhau chứ đừng nói đến đồng môn sư huynh đệ.

Lâm Minh Tư ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn Tạ Dung, thanh âm thực yếu ớt nhưng rất kiên định, "Ta không có bị lôi kiếp đánh cho mơ màng, tiểu sư đệ, đệ căn bản không biết vấn đề hiện tại có bao nhiêu nghiêm trọng."

"Nghe lời, chuyển đến đây ở với ta, nếu không ta không thể yên lòng."

Hắn từ trước cho tới nay chỉ một lòng tu luyện, cho đến khi nghe được những lời Tạ Dung nói ở sau núi, trong lòng cảm thấy lo lắng cho Tạ Dung.

Hắn không muốn Tạ Dung mơ mơ hồ hồ chết đi, hắn muốn y sống được lâu, muốn đem Tạ Dung đi về đúng con đường.

Trong lòng hắn có người mà hắn quan tâm, tu luyện không chỉ là để đột phá, còn là để bảo vệ người mà hắn để ý, đây chính là nguyên nhân hắn đột phá.

Lâm Minh Tư biết Tạ Dung dễ mềm lòng, cố ý ôm ngực tỏ vẻ khó chịu, thanh âm so với vừa rồi càng suy yếu hơn.

"Tiểu sư đệ, hiện tại ta cảm thấy rất khó chịu, trong tông môn của chúng ta người duy nhất có thể tin cậy chính là ngươi."

Lời từ chối của Tạ Dung đã muốn vọt tới bên miệng, sau khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của Lâm Minh Tư, hắn đầu óc mơ mơ màng màng đáp ứng chuyển đến đây ở.

Tạ Dung thầm nghĩ: “Nếu mình là hoàng đế cổ đại, mình nhất định là một vị hôn quân."

Động phủ tu luyện của Lâm Minh Tư cũng đủ lớn, từ bỏ phòng tu luyện còn có phòng luyện đan cùng vô vàn ngọc giản bí tịch.

Tạ Dung thấy nhiều ngọc giản như vậy, lập tức hỏi ý của Lâm Minh Tư.

"Đại sư huynh, đệ có thể chuyển tới thư phòng được không? Ở đây có thiệt nhiều ngọc giản."

Những tri thức ngọc giản của tông môn, dù ở cấp bậc nào, đều cần điểm cống hiến của tông môn mới có thể mở ra xem.

Hắn tuy là đệ tử của Huyền Nguyệt, cống hiến hàng tháng của hắn cho tông môn là một nghìn điểm, tương đương một nghìn viên linh thạch thượng phẩm.

Tông môn làm cái gì cũng đều cần điểm cống hiến cùng linh thạch, một tháng một ngàn điểm cũng chỉ miễn cưỡng đủ dùng.

Tạ Dung biết mình không có bản lĩnh học tập thuật pháp, cho nên rất ít khi đến tàng kinh các của tông môn để đổi ngọc bài.

Nơi này của đại sư huynh có nhiều ngọc giản như vậy, có tiện nghi không chiếm mới là đồ ngốc.

Lâm Minh Tư không nghĩ tới Tạ Dung vui vẻ như vậy, nhìn thoáng qua thư phòng liền nói: "Đệ muốn chuyển đến đâu thì chuyển, những ngọc giản này đều là do tông môn đưa xuống cho huynh, trong ngọc giản đều là tri thức thông thường."

"Ta muốn củng cố tu vi của mình, đệ không được như trước không có việc gì nữa, nhất định phải chăm chỉ tu luyện."

Tạ Dung tùy ý đáp ứng, hắn mỗi ngày tu luyện hai canh giờ, buổi sáng một canh giờ, buổi chiều một canh giờ, thỉnh thoảng buổi tối lại tăng ca tu luyện thêm nửa giờ, hắn đã vô cùng chăm chỉ.

Lâm Minh Tư bắt đầu nhập định tu luyện, Tạ Dung thu dọn xong thư phòng xong liền bắt đầu nghiên cứu các bài công pháp ngọc giản.

Một bên đọc, lúc nào không hiểu thì viết ra, chờ Lâm Minh Tư kết thúc tu luyện rồi hỏi hắn.

Dù sao Lâm Minh Tư biết hắn trí nhớ rất kém, quên đi những từ đã học trước đó cũng không có gì lạ.

Lâm Minh Tư tu luyện được mười ngày, thì Tạ Dung cũng xem được mấy cái chục ngọc giản dạy ngũ hành ma pháp cơ bản, dùng ngọc giản học mười ngày, cuối cùng ngay cả một đốm lửa cũng làm không ra được.

"Tĩnh khí ngưng thần cảm giác bên người có hỏa khí, mình là tam phẩm thủy mộc thổ, không có thấy được linh khí hỏa hệ thì cũng đúng rồi, nhưng vì cái gì ngay cả linh khí thổ hệ cũng không cách nào điều động được?"

"Rõ ràng thời điểm tu luyện, linh khí ba hệ thủy mộc thổ vô cùng thích mình, nhưng vì cái gì mỗi lần thi pháp tụi nó đều không nghe mình sai khiến?"

"Không lẽ linh khí cũng biết giận dỗi à?"

...

Sau khi Lâm Minh Tư tu luyện xong, chợt nghe thấy Tạ Dung đang phát điên bất lực lẩm bẩm, thần thức của hắn nhìn thấy Tạ Dung đang cau mày nhìn ngọc giản đặt trước mặt, thực sự bắt đầu hoài nghi có phải linh khí đang giận dỗi hay không.

Hắn không có lên tiếng quấy rầy, thấy Tạ Dung dựa theo ngọc giản thi pháp, vẻ mặt trong nháy mắt biến thành một lời khó nói hết.

Tốc độ kết ấn của Tạ Dung không đúng, kết ấn đồng thời phải phối hợp vận chuyển với linh lực trong cơ thể.

Tuy nhiên, Tạ Dung chỉ lo kết ấn trên tay, không để ý đến nội lực đang vận hành trong cơ thể, pháp ấn không chiếm được linh lực trong cơ thể, phong ấn tất nhiên sẽ thất bại giữa chừng.

Lâm Minh Tư nhìn thấy Tạ Dung thi pháp không thành công, xong thấy y hít sâu một hơi, cất hết ngọc giản trên bàn đi, duỗi người nói: "Thời gian học hành kết thúc, đã đến giờ đi ngủ."

Lâm Minh Tư hai mắt hơi mở to nhìn Tạ Dung vui vẻ đi đến bên giường nằm xuống, đắp chăn ấm lên người.

Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đã sớm miễn nhiễm với nóng lạnh, hơn nữa cũng không cần ngủ.

Lâm Minh Tư nhẹ nhàng hít một hơi, chẳng lẽ mấy năm nay đêm nào Tạ Dung cũng đúng giờ đi ngủ?

Thảo nào cảnh giới tu vi vẫn không nhúc nhích!

Lâm Minh Tư "quan sát" Tạ Dung cả đêm, phát hiện Tạ Dung thật sự ngủ từ đêm đến sáng, suy nghĩ một hồi, hắn quyết định quan sát thời gian Tạ Dung tu luyện.

Lâm Minh Tư "quan sát" Tạ Dung chậm rãi đứng dậy, sau đó chậm rãi ăn xong bữa sáng, cuối cùng pha trà uống trà, cuối cùng cũng bắt đầu tu luyện.

Sau khi nhìn thấy Tạ Dung bắt đầu tu luyện, Lâm Minh Tư cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một giờ sau, Lâm Minh Tư phát hiện mình vui vẻ quá sớm, Tạ Dung buổi sáng chỉ tu luyện một canh giờ, vừa hết giờ liền đi làm cơm trưa.

Rõ ràng tu vi trúc cơ kỳ, ăn cơm chẳng qua chỉ để thử điều mới mẻ mà thôi.

Tuy nhiên, Tạ Dung lại ăn ba bữa một ngày mà không thèm quan tâm đến tạp chất trong thức ăn.