Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh của tác giả Ni Nam có nội dung xoay quanh một cuộc tình của một cô gái với một người đàn ông vô cùng xảo trá! Dùng vẻ ngoài lịch lãm của mình, hắn đã khiến …
Xem Thêm

"Viện trưởng Vương, đừng trách tôi vô tình, liền tính tôi thư thả một năm nữa, cũng chỉ là kéo dài thời gian đóng cửa thánh viênh Mary thôi, trên thực tế cũng không có bất kỳ trợ giúp nào." Ôn Mỹ Phách nhàn nhạt mở miệng.

‘Pằng’ một tiếng, thanh âm gân xanh bạo khởi, Đường Hiểu Ân đứng sau hắn nghe câu trả lời như vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ rực.

Hắn quả nhiên là gian thương chính cống, tình cảm viện trưởng Vương sâu đậm vĩ đại như thế, hắn thậm chí chìa tay ra giúp đỡ cũng không nguyện ý.

"Xem ra cậu Ôn không muốn hỗ trợ." Viện trưởng Vương khổ sở cúi đầu.

"Tôi cũng không phải là không muốn giúp một tay, mà là ——" ánh mắt Ôn Mỹ Phách lướt qua cửa chính cô nhi viện, rơi vào tòa nhà buôn bán đang xây cách đó không xa.

Hắn không rõ viện trưởng Vương có biết giá trị mảnh đất này không, nhưng ít ra trong mắt hắn đây là một miếng đất giá vàng giá bạc. Một khi cô nhi viện chuyển đu, hắn sẽ lập tức mua lại mảnh đất này với giá cao, kể cả hai tòa nhà thương mại phía trước cũng mua, tạo thành một khu mua sắm, vả lại tất cả đều vì tập đoàn Hán Hoàng, hắn đã nhìn thấy lợi nhuận kinh người.

Hắn thật là gian thương không máu không lệ?

"Mặc kệ thế nào, xin cậu Ôn giúp một tay được không?" Viện trưởng Vương thành khẩn cầu xin.

"Viện trưởng Vương——"

"Cậu Ôn, xin ngcậu suy nghĩ một chút về những đứa nhỏ đáng yêu kia."

"Một năm thì không được, nhiều nhất chỉ có thể cho bà ba tháng." Ôn Mỹ Phách nói rất chậm, tròng mắt đen không thất đáy nâng lên đối diện với ánh mắt Đường Hiểu Ân, cười khẽ với cô, cảm giác giống như đang gây hấn với chính nghĩa của cô. "Đây là cực hạn của tôi."

"Cậu Ôn ——"

"Rất xin lỗi, tôi không thể giúp được gì."

". . . . . . Táng tận lương tâm, lòng dạ hiểm độc tàn nhẫn!"

". . . . . ."

"Hèn hạ hạ lưu, ghê tởm dã man!"

"Cô đang lẩm bẩm những gì vậy?" Kể từ khi bước ra thánh viện Mary, người con gái phía sau không ngừng lẩm bẩm, Ôn Mỹ Phách dừng chân lại, cười như không cười nhìn cô.

"Tôi nói anh táng tận lương tâm, lòng dạ hiểm độc lại tàn nhẫn!" Trừng mắt với nụ cười chói mắt của hắn, Đường Hiểu Ân cũng không ẩn nhẫn nữa, nói ra tất cả bất mãn trong bụng.

"Hiểu Ân!" Không nghĩ đến cô sẽ lại lớn tiếng với Tổng giám đốc trên đường, Lương Cảnh Thư vội vàng ngăn cản.

"A! Thì ra cô đang mất hứng chuyện cô nhi viện." Đối với giọng nói tức giận của cô, Ôn Mỹ Phách cũng không giận, chỉ mỉm cười nhìn lại.

Loại khuôn mặt tươi cười này, loại khuôn mặt tươi cười đáng khinh này. . . . . . Thật giống như hắn vẫn luôn đợi cô phát tác tính tình! Nhưng cô không hiểu, hắn tại sao phải chọc giận cô chứ?

"Anh lại có thể độc ác đến mức cự tuyệt yêu cầu của viện trưởng Vương, anh rốt cuộc có còn chút đồng cảm nào không?" Đường Hiểu Ân kích động hỏi.

Tròng mắt đen thâm thúy tĩnh mịch không sợ hãi ánh mắt đôi mắt cô, Ôn Mỹ Phách khẽ mỉm cười. "Tôi là thương nhân, không phải nhà từ thiện, mọi việc tất nhiên lấy ích lợi làm đầu. Liền tính tôi muốn làm nhà từ thiện, cũng phải có tiền vốn làm nhà từ thiện trước."

"Tập đoàn Hán Hoàng còn chưa đủ tiền vốn sao? Rốt cuộc anh phải có bao nhiêu tài phú nữa mới có thể thỏa mãn?" Đường Hiểu Ân cười lạnh.

"Cho đến khi tiền đè chết thì thôi."

"Anh nói cái gì?" Tuyệt không để ý cô ở trên đường cái rống to với mình, giọng Ôn Mỹ Phách vẫn bình thản đến tức chết người như thế.

"Tiền thánh viện Mary nợ tập đoàn Hán Hoàng, đối với tập đoàn Hán Hoàng mà nói cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi, tại sao anh không chịu ra tay chứ? Anh có năng lực nên trợ giúp kẻ yếu, đây không phải là lẽ thường tình sao?"

Thú vị nhìn cô, Ôn Mỹ Phách cũng không trả lời ngay vấn đề của cô.

Thì ra đây chính là bộ dáng tràn đầy hạo nhiên chính khí, quả nhiên rất chói mắt! Khiến cho hắn thay đổi hoàn toàn ấn tượng về cô!

"Thiếu nợ thì trả tiền, đây là chuyện đương nhiên." Hắn mỉm cười.

"Tôi biết, nhưng tập đoàn Hán Hoàng cũng không thiếu chút tiền này, lại quan hệ đến sự tồn vong của thánh viện Mary, anh rốt cuộc có còn lương tâm hay không? Có nghiêm túc nhìn khuôn mặt tươi cười của những đứa bé kia không?" Đường Hiểu Ân giận đến mặt đỏ ửng.

". . . . . ."

"Trong mắt anh, trừ tiền ra những thứ khác không là gì sao?" Đôi mắt đẹp của Đường Hiểu Ân giận đến sắp phun ra lửa.

"Hiểu Ân, em đừng nói nữa." Thấy cô càng nói càng quá đáng, Lương Cảnh Thư vội vàng quát bảo ngưng lại.

"Liền tính tôi đồng ý thư thả một năm thì như thế nào? Bọn họ cuối cùng cũng không chống đỡ tiếp được." Lời của hắn rất tàn khốc, cũng là sự thật, đây là kinh nghiệm mấy năm nay hắn rút ra được.

Không hiểu được tự lập, chỉ muốn tìm kiếm trợ giúp, cả đời cũng không đứng lên được.

"Anh không đồng ý, sao biết cô nhi viện không chống đỡ tiếp được." Đường Hiểu Ân không phục hỏi ngược lại.

"Cô rất muốn giúp viện trưởng Vương?" Ôn Mỹ Phách nhíu mày hỏi ngược lại.

"Chỉ cần là người đều sẽ nghĩ giúp bọn họ." Đường Hiểu Ân cắn răng trả lời.

Chậc chậc, mèo hoang miệng lưỡi bén nhọn. Cô đây không phải đang chửi khéo hắn không phải người sao?

"Đừng nói tôi không có lòng đồng cảm, không bằng chúng ta làm cái giao dịch đi." Ôn Mỹ Phách nở nụ cười rực rỡ khiến người ta da đầu tê dại.

Quả thực, sáu trăm vạn đối với tập đoàn Hán Hoàng mà nói chỉ như một cái lông gà, nhưng cô cho rằng sáu trăm vạn dễ dàng kiếm được sao? Mỗi đồng tiền tập đoàn Hán Hoàng kiếm được đều là kết quả nhân viên cực khổ làm việc!

"Giao dịch gì?" Vừa thấy nụ cười kia, Đường Hiểu Ân lập tức đề phòng hỏi. Kể cả cô hiểu Ôn Mỹ Phách không sâu, cũng biết đằng dau nụ cười này không có gì tốt cả.

Cáo chúc tết gà, chính là loại khuôn mặt tươi cười gian trá này.

"Trong vòng một tháng, nếu như cô có thể kiếm được một nửa tiền nợ cho thánh viện Mary, cũng chính là ba trăm vạn, tôi sẽ không thu số tiền nợ còn lại, mặt khác tôi sẽ tự nguyện quyên góp cá nhân ba trăm vạn cho cô nhi viện." Ôn Mỹ Phách nhíu mày.

"Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao?" Đường Hiểu Ân vẻ mặt hồ nghi.

"Tôi không nói đùa." Hạo nhiên chính khí a! Trước đây rất lâu hắn cũng đã vứt bỏ thứ này đi, hắn rất tò mò thứ này còn tồn tại trong cuộc sống hiện thực không?

Chắc sẽ không, nói thẳng ra ‘hạo nhiên chính khí’ cũng chỉ là chính trực không biết tự lượng sức mình, trừ việc làm vết thương càng sâu thì chả còn ý nghĩa gì. Bởi vì thực tế rất tàn khốc vô tình, cho nên mới phải nói ‘vô gian bất thương’ nha!

"Nếu như tôi không đạt được?" Đường Hiểu Ân cẩn thận hỏi.

Cùng gian thương Ôn làm giao dịch tốt nhất nên nói rõ ràng, để tránh mình bị bán đi còn ngây ngốc giúp hắn đếm tiền.

"Nếu cô không đạt được, nhất định phải làm đầy tớ cho tôi một tháng." Ôn Mỹ Phách thu lại mặt cười, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt như ngọc thạch đen sáng chói khóa chặt cô. "Nói đầy tớ chính là ‘tuyệt đối’ phục tùng tôi, tôi nói cái gì cô cũng phải làm theo, không được cãi lời."

Cô nếu không đạt yêu cầu, đại biểu cõi đời này căn bản không có tinh thần trọng nghĩa chân chính, mà hắn cũng sẽ tiếp tục làm gian thương của hắn, thuận tiện đạp đổ kiêu ngạo tự ái của cô.

Lấy khoản nợ của thánh viện Mary làm tiền cuộc, nhưng với hắn thì chính là đánh cuộc bằng lợi ích kinh người mà cô không thể tưởng tượng nổi.

Đó cũng không phải là mấy triệu, mấy chục triệu, mà là vài tỷ!

Cắn môi không lên tiếng, Đường Hiểu Ân nghiêm túc suy tính.

Không biết chuyện gì xảy ra, cô chính là cảm thấy trong đó có bẫy rập.

"Tôi nói trước, khoản tiền này cô phải tự mình nghĩ biện pháp kiếm, thậm chí quyên góp cũng cũng không được, cũng đừng nghĩ vay mượn, nếu không giao dịch của chúng ta không thành lập, như vậy cô hiểu chưa?" Giọng nói chưa dứt, ánh mắt Ôn Mỹ Phách vô tình hoặc cố ý liếc về hướng Lương Cảnh Thư, ý vị cảnh cáo rõ ràng.

Thêm Bình Luận