"Dĩ nhiên" Ôn Ngọc Viễn kiên định nói, "Nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đưa ra hành động thu mua vô nhân tính như vậy."
Nghe câu trả lời chính trực nghiêm nghị của hắn, Đường Hiểu Ân gần như muốn vỗ tay hoan hô. Nên vậy chứ! Xí nghiệp lớn trừ cá lớn nuốt cá bé, cũng nên làm một chút chuyện đáng giá chứ!
Xem ra trong gia tộc Ôn thị cũng có người tốt, cũng không phải tất cả đều là Vampire.
Giương mắt liếc vệ sĩ mới lâm trận đã ‘phản bội’ hắn một cái, Ôn Mỹ Phách chau mày không nhận xét gì. "Đổi lại là anh, anh sẽ làm như thế nào?"
"Cách làm có rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải là tìm người mình xuống tay." Ôn Ngọc Viễn kiêu ngạo trả lời.
Kết quả nói một lúc cũng chỉ là mấy lời nói hoa mĩ! Lý luận suông chẳng lẽ hắn không biết làm sao? Nếu như tổng giám đốc dễ làm như vậy, ai cũng có thể là tổng giám đốc rồi.
Ôn Mỹ Phách mắt cười cong cong, nụ cười lại không đến đáy mắt. "Nếu như có cơ hội, tôi rất mong đợi Ngọc Viễn có thể thi triển sở trường của mình ở Ôn thị."
"Tại sao không nói chuyện?" Nhận lấy văn kiện thư ký trình lên, Ôn Mỹ Phách giương mắt nhìn Đường Hiểu Ân quá yên tĩnh, "Cảm thấy hội nghị gia tộc Ôn thị rất kinh khủng sao?"
Thấy hắn giống như có hưng trí nói chuyện phiếm, Đường Hiểu Ân vốn vẫn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người lấy lại tinh thần, "Bình thường." Cô trả lời rất nhẹ nhàng.
Khủng bố gì chứ, trong mắt cô quả thật giống như một lũ chim ngốc tranh nhau thức ăn.
"Có lời gì muốn nói với tôi sao?" Lẳng lặng nhìn cô một lúc, Ôn Mỹ Phách cười mị mị hỏi.
Con người hắn rất dễ thân cận, ít nhất bản thân hắn cho là thế! Vừa rồi trong phòng hội nghị bộ dáng cô rõ ràng như rất có ý kiến, ngược lại hiện tại lại an tĩnh khác thường.
Nếu Cảnh Thư nói có thể tin cô, hắn đương nhiên sẽ ‘người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp’ cùng cô nói chuyện nhiều.
"Không, tôi không có lời nào muốn nói." Đường Hiểu Ân trả lời phòng bị.
"Có gì cứ nói thẳng, tôi sẽ không thù cô."
". . . . . ."
"Cô chẳng lẽ sợ tôi, cho nên không dám nói?"
". . . . . ." Cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Cô chỉ sợ mình sẽ nhịn không được muốn đập bẹp hắn, lại sợ hắn không chịu nổi một quyền của cô.
"Nói đi!" Ôn Mỹ Phách gập lại công văn, một bộ ‘rửa tai lắng nghe’.
Con gái không tâm cơ như cô cứ nói thẳng là tốt nhất, nếu dùng mềm không được, sẽ dùng kí©h thí©ɧ, bảo đảm lần nào cũng giải quyết đơn giản.
"Tại sao anh rõ ràng rất có quyền thế lại không làm chút việc tốt?" Khẽ cắn răng, Đường Hiểu Ân vẫn nói ra, ai dạy cô trời sinh thẳng tính!
"Câu này của cô là có ý gì?" Ôn Mỹ Phách khẽ nheo lại mắt cười.
"Trong tập đoàn Ôn thị anh nắm quyền lớn, không làm nhiều việc tốt, lại xuống tay với bạn tốt của cha mình, anh không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?"
Nhìn lại ánh mắt trong suốt như nước sáng ngời của cô, Ôn Mỹ Phách thu nụ cười lại, cảm giác trên người cô giống như có luồng khí chính trực thẳng thắn lay động góc tối trong nội tâm hắn.
Chính trực thẳng thắn? Cái ý nghĩ này ngay cả mình cũng thấy buồn cười, nhưng chính Đường Hiểu Ân lại cho hắn loại cảm giác này, có lẽ hôm nào đó hắn sẽ học lại “Bài ca chính trực” của Văn Thiên Tường một chút.
Quả thật Đường Hiểu Ân nói một chút cũng không sai, dự án trung tâm thương mại kia không bắt buộc phải lấy mảnh đất của bác Hạng, nhưng lại là phương pháp thành công nhanh nhất, năm năm trước hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hôm nay hắn lại không chút do dự làm, chẳng lẽ những năm này hắn thật sự thay đổi rất nhiều? Đến mực ngay cả mình cũng thấy xa lạ.
Hay là hắn từ từ trở thành ác ma lúc nào không biết?
"Yêu cầu lợi ích." Sau khi suy tư ngắn ngủi, Ôn Mỹ Phách cười mị mị trả lời.
"Anh có thể lựa chọn khác." Đường Hiểu Ân rất không chấp nhận, nếu hắn muốn hỏi, cô sẽ nói rõ ràng. "Tôi biết rõ anh có thể."
"Thật sự tôi có lựa chọn khác, nhưng phải bỏ ra nguồn vốn cao hơn, nên dĩ nhiên chọn con đường dễ đi hơn." Ngón tay thon dài như ngọc cầm thành ghế, hắn rất có kiên nhẫn trả lời.
"Chẳng lẽ tiền bạc quan trọng hơn bậc trưởng bối yêu thương anh từ nhỏ sao? Hay là đối với anh, phần tình cảm này không đáng nhắc tới?" Ghê tởm, hắn quả nhiên là không tim không phổi, không máu không nước mắt, cả người đầy mùi tiền, khi anh Cảnh Thư làm việc dưới quyền hắn, khó bảo toàn ngày nào đó bị bán cũng không biết.
Tràn đầy hứng thú nhìn cô, Ôn Mỹ Phách dù bận vẫn ung dung dựa vào thành ghế, nở nụ cười nhẹ vô cùng.
Nhìn thử xem! Mới ngày đầu tiên đã nói chuyện thật sắc bén a! Hoàn toàn không để vị Tổng giám đốc như hắn đây vào mắt, một con mèo hoang mang móng vuốt không dễ chọc!
"Cũng là thế hệ thứ hai của Ôn thị, Ôn Ngọc Viễn đôn hậu thiện lương như vậy, anh lại là âm hiểm xảo trá." Thấy hắn không lên tiếng, Đường Hiểu Ân nho nhỏ nói thầm.
Ôn Ngọc Viễn đôn hậu thiện lương?
Nụ cười trên mặt Ôn Mỹ Phách nhất thời tràn đầy ý châm biếm, khiến Đường Hiểu Ân nhìn càng cảm thấy chướng mắt.
"Anh cười cái gì?" Cô lạnh lùng hỏi.
"Cười suy nghĩ của cô thật ngôc nghếch." Còn không biết nhìn người. Hắn bổ sung thêm trong đáy lòng.
Chỉ là không nghĩ đến mới gặp lần đầu, Ôn Ngọc Viễn lại khiến cho vệ sĩ bên người hắn phản bội hắn, xem ra hắn thật sự rất bị ghét rồi!
"Tôi ngây thơ ngu ngốc chỗ nào chứ?" Trong mắt Đường Hiểu Ân nổi lên đám lửa nhỏ, không phục hỏi.
"Thì là thật ngây thơ mà." Ôn Mỹ Phách vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười tức chết người không đền mạng kia.
Giận, cô rất giận, cô cảm thấy mình và Ôn Mỹ Phách quả thật chính là trời sinh bát tự không hợp, nhìn nhau không thuận mắt, từ trước đã không thích nụ cười dối trá của hắn trên ti vi, hôm nay tận mắt chứng kiến càng làm cho cô muốn. . . . . . muốn. . . . . .
Xé nát nó!
"Nếu là ‘vệ sị bên người’ chắc sẽ phải ở bên nhau 24/24" Ôn Mỹ Phách vỗ vỗ tay, phòng vốn đang tối om lập tức sáng lên, hắn cười cong cả khóe mắt quay đầu lại. "Xem ra chúng ta nhất định phải ở chung với nhau rồi."
"Đây chỉ là tùy cơ ứng biến, huống chi tôi là vì bảo vệ anh." Đường Hiểu Ân vẻ mặt không sao cả, cố ép mình coi thường nụ cười đầy ý xấu kia của hắn.
Đây là một tòa biệt thự kính ba tầng, tính ra không lớn lắm, ít nhất theo thân phận ‘chủ tịch tập đoàn Hán hoàng’ của hắn mà nói hình như hơi nhỏ một chút, cách trang trí vô cùng đơn giản, chủ yếu là màu trắng sạch sẽ sáng ngời, lại mơ hồ khiến cho con người ta có cảm giác xa cách, chỉ là cảnh đêm ngoài cửa sổ kính lớn kia thật khiến người khác động lòng.
"Chỉ có anh ở đây?" Giống như nghĩ đến cái gì đấy, Đường Hiểu Ân hỏi.
"Gian phòng này trước mắt không có nữ chủ nhân" Ôn Mỹ Phách rất thoải mái ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng, vắt chéo chân, giống như sự tồn tại của cô chẳng có chút ảnh hưởng gì với hắn cả. "Cô cũng là người phụ nữ duy nhất bước vào căn phòng này." Hắn khẽ thu nụ cười lại, giọng nói đứng đắn.
Nghe giọng điệu nói chuyện của hắn giống như cô nên ‘tạ chủ long ân’ hắn vậy. "Tôi không có hứng thú với lịch sử tình yêu của anh, anh không phải đặc biệt cường điệu, bên cạnh anh có bao nhiêu phụ nữ không liên quan đến tôi, tôi chỉ phụ trách an toàn của anh."
"Tôi thích sạch sẽ, đối với tình yêu cũng vậy, tôi cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc." Đôi mắt như ngọc thạch của hắn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, trong giây lát tim cô đập rộn lên khi bị ánh mắt hắn nhìn chăm chúi.
Thật ra khi hắn không cười nhìn rất đẹp, thiếu một chút bất cần đời, hơn vị đạo đàn ông thành thục.
Vậy không có chuyện gì thì hắn cười khiến cho người ta chán ghét vậy làm gì?
"Ý của tôi là bình thường trong nhà Tổng giám đốc không phải có bác Trần, cô Vương chăm sóc cuộc sống hàng ngày hoặc dọn dẹp nhà cửa sao? Ít nhất trên TV đều diễn như vậy." Giọng nói Đường Hiểu Ân lạnh lùng, cô nhất định là bị hắn làm cho tức đến hồ đồ nên mới có cảm giác động lòng với hắn.