"Có người nói qua với anh chưa. . . . . ." Đường Hiểu Ân bỗng nhiên ngừng lại, sau khi suy nghĩ nhanh cô quyết định nói thật, nói dối không phải tác phong của cô. "Nụ cười của anh không thật, nhìn rất ghét."
Chau chau mày, Ôn Mỹ Phách không để ý lời nói của cô, vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ. "Cô rất ghét tôi?"
"Tôi nghĩ sẽ không có người thích anh đâu! Phong cách làm việc của anh làm người ta không dám gật bừa." Dứt lời, Đường Hiểu Ân đem nụ cười quay về phía hắn, nói rõ"Tôi rất ghét anh".
Xoa xoa gương mặt tuấn tú của mình, Ôn Mỹ Phách lần đầu tiên gặp một người con gái nói rõ chán ghét hắn ngay trước mặt hắn.
Cũng là lần đầu tiên gặp người ghét nụ cười của hắn giống như hắn vậy.
"Tôi có thể hỏi ——" hắn vẫn đang cười, lúc nào cũng mang trên môi nụ cười vô hại là thói quen của hắn. "Cô đã ghét tôi như vậy, tại sao muốn làm vệ sĩ của tôi?" Không phải là muốn đến gần mưu sát hắn chứ? Hắn còn chưa xấu đến độ ai gặp cũng muốn gϊếŧ.
"Tôi đồng ý nhận việc này là vì anh Cảnh Thư", Đường Hiểu Ân vẻ mặt không tự chủ mềm mại hẳn, ngay cả giọng nói nghe cũng êm ái nhiều, "Tôi muốn biết vì sao anh ấy chịu làm việc cho tên gian thương như anh, thậm chí không tiếc cùng chúng tôi trở mặt. . . . . ." Cô bỗng nhiên hung hăng trừng mắt hắn, "Tôi muốn biết rốt cục anh đã làm gì với anh Cảnh Thư?"
". . . . . ." Ôn Mỹ Phách bị ánh mắt trong veo của cô trừng khiến cho tim đập mạnh, có chút mất hồn. Ánh mắt cô gái này giống như lửa, nếu không cẩn thận sẽ bị cháy rụi gần như toàn bộ.
Chỉ là ông trời xem xét a! Hắn không làm gì Cảnh Thư cả! Hắn cũng không cầm đao gác trên cổ hắn, uy hϊếp không cho hắn đi.
"Chỉ là anh yên tâm, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp, nếu tôi đã nhận việc làm vệ sĩ 24h cho anh, tôi nói được sẽ làm được." Đường Hiểu Ân hừ lạnh.
"Vậy sao?" Theo cách nói chuyện nghiến răng nghiến lợi của cô, hắn thật hoài nghi độ tin cậy trong lời nói của cô. "Chỉ là cô ghét tôi cũng tốt, tôi cũng hi vọng cô ghét tôi." Hắn mắt cười cong cong nói.
"Cái gì?" Nghe vậy, Đường Hiểu Ân ngơ ngẩn.
Người đàn ông này bệnh hoạn sao? Lại có thể hi vọng người khác ghét hắn! Mà thôi, mặc kệ hắn nghĩ gì, cô vốn không có hảo cảm với hắn.
Cô đến chỉ là để chứng minh anh Cảnh Thư sai, khiến cho anh Cảnh Thư nhanh rời khỏi bể khổ này, quay đầu lại là bờ.
Cửa thang máy ‘đinh’ một tiếng mở ra, dừng lại đoạn đối thoại vô nghĩa của bọn họ vô, chiếu vào tầm mắt hai người chính là hành lang bố trí xa hoa, cuối hành lang chính là phòng họp, Ôn Mỹ Phách chần chờ một lúc mới bước chân ra, đột nhiên, hắn quay đầu lại.
"Nhớ, mặc kệ lát nữa nghe thấy gì, cô cũng không cần để ý đến." Ôn Mỹ Phách vẫn nở nụ cười sáng lạn, Đường Hiểu Ân lại nghe ra ý tứ nghiêm túc trong lời nói của hắn, "Tôi biết rồi."
"Tôi biết rồi." Đây là lần thứ hai hắn nhắc nhở cô, cô cũng không phải ngốc, cần nhắc lại nhiều lần như vậy sao? Thấy vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc, chẳng lẽ hắn đang lo lắng cho cô?
Lắc lắc đầu, Đường Hiểu Ân lập tức loại bỏ ý niệm buồn cười này, tên gian thương ý xấu đồn xa như hắn sao có thể lo lắng cho người mới gặp lần đầu như nàng chứ!
Đây chính là hội nghị gia tộc sao? Sao lại có cảm giác không giống một gia tộc vậy, ngược lại tương đối giống đại hội phê phán? Đường Hiểu Ân khó nén giật mình trừng mắt nhìn mọi người ăn mặt sang quý trước mắt này, cuối cùng cũng hiểu vì sao Ôn Mỹ Phách nói như vậy.
Loại không khí giương cung bạt kiếm này khác xa so với không khí ấm áp ở nhà cô.
"Nhé! Tổng giám đốc cuối cùng cũng đã đến, tôi còn tưởng rằng phải mang kiệu đến đón anh chứ!" Bác gái hai của Ôn Mỹ Phách —— Thẩm Mỹ Phương vừa nhìn thấy người, lập tức chanh chua mở miệng, "Chỉ là tổng giám đốc nhiều người nhiều việc, chúng ta những người rỗi rãnh này chờ lâu chút cũng là việc nên làm, dù sao cũng là dựa vào người ta ăn cơm."
"Bác hai nói đùa, cháu không phải đã đến sao?" Ôn Mỹ Phách môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói không nóng không lạnh. "Vừa rồi không cẩn thận bị muộn, thật sự là có lỗi."
"Phụ nữ đi theo sau ngươi là ai vậy? Dáng dấp thật xinh đẹp, sẽ không phải là thư kí mới của ngươi chứ?" Đôi mắt Thẩm Mỹ Phương rơi trên người Đường Hiểu Ân, nhíu mày, "Bộ dáng cũng không tệ, không biết trong bụng có ý gì không, dựa vào sắc đẹp để được ngươi coi trọng à?"
"Bà ——" Đôi mày thanh tú của Đường Hiểu Ân khẽ nhếch, đang định nói lại phát hiện Ôn Mỹ Phách đang nhìn mình, cô chần chờ ba giây, cuối cùng cứng rắn nhịn xuống.
Hoàn cảnh mới địa phương mới, mọi việc khiêm tốn một chút thì hơn, không cần rước lấy phiền phức.
"Bác hai, Hiểu Ân là vệ sĩ mới của cháu, đặc biệt đến bảo vệ an toàn của cháu, cô ấy không phải loại đàn bà trong tưởng tượng của bác đâu... , bác đừng dọa cô ấy." Ôn Mỹ Phách nhẹ nhàng giải thích.
"Bộ dáng này của cô ta có thể làm vệ sĩ sao?" Thẩm Mỹ Phương liếc mắt nhìn cô, nụ cười lạnh hiện lên bên môi, "Đổi người khác đi! Đừng lãng phí tiền."
"Đặc biệt bảo vệ an toàn ngươi? Nói như vậy tin đồn ngươi nhận được thư cảnh cáo là thật?" Đột nhiên, bác trai năm của Ôn Mỹ Phách nói xen vào, bộ dạng nhìn có chút hả hê.
"Ít làm chuyện thất đức sẽ không nhận được thư cảnh cáo", ngồi ở cuối bàn dài, đứng thứ sáu trong gia tộc Ôn thị Ôn Nghi Hải lạnh lùng tiếp lời, "Nghe nói ngươi dùng thủ đoạn không đứng đắn mua lại Hạng gia, là thật sao?"
A? Hắn có dùng thủ đoạn không đứng đắn nào sao?
Đối mặt với hết phê phán của người này đến người kia, Ôn Mỹ Phách không nhịn được cau mày, chợt thư triển ra, giọi vào mọi người đáy mắt vừa như thiên sứ một loại vô hại nở nụ cười.
"Đúng, cháu đã mua lại Hạng gia, mấy ngày nữa mô hình trung tâm thương mại sẽ nằm trong tay cháu." Ôn Mỹ Phách dù bận vẫn ung dung ngồi ở vị trí cao nhất, giọng nói nhẹ nhàng tự tại, hoàn toàn không có ý định giải thích.
"Trời ơi! Lòng dạ ngươi rốt cục làm bằng gì vậy?" Thẩm Mỹ Phương phát ra tiếng kêu kinh khủng, bộ dáng khoa trương kia có thể đi diễn phim truyền hình tám giờ tối được luôn. "Lúc trước bác Hạng yêu thương ngươi bao nhiêu cũng không phải ngươi không biết, ngươi lại có thể tàn nhẫn đến mức cướp đi sản nghiệp tổ tiên Hạng gia để lại!"
Nghe Thẩm Mỹ Phương nói như vậy, Hiểu Ân lập tức không đồng ý liếc nhìn Ôn Mỹ Phách một cái.
Đồ gian thương không tim không phổi không nước mắt lại làm thêm một việc ác, cả vị trưởng bối yêu thương hắn từ nhỏ cũng có thể tính toán.
"Nếu như tất cả tiến hành thuận lợi theo kế hoạch, lợi nhuận thu lại từ trung tâm thương mại sẽ vô cùng lớn." Tuấn nhan Ôn Mỹ Phách vẫn như cũ, giọng nói bình tĩnh, nghe không ra ý nghĩ thực sự. "Cháu đây là muốn cho mọi người vui vẻ, tập đoạn Ôn thị một năm chia cổ tức bốn lần không phải là thu nhập sống cho mọi người không phải sao?"
Gia tộc Ôn thị khổng lồ, thật sự làm việc không có mấy người, lại phải phụng dưỡng mấy kẻ ăn bám nhàn rỗi tiêu pha hoang phí.
Đây là tình hình thực tế của Ôn gia, hắn đành phải nhận vậy thôi.
"Lời này nói không sai. . . . . ." Nghe nói có lợi nhuận khổng lồ, thanh âm Thẩm Mỹ Phương rõ ràng nhỏ lại. "Nhưng như vậy hình như lại quá tàn nhẫn với bác Hạng."
"Cho dù như thế, chúng ta cũng không thể không chú ý tình cảm và thể diện” bên trái, giọng nam trầm thấp vang lên, "Bất kể thu lợi kinh người hơn nữa, tôi cũng không đồng ý cách làm của ngươi."
Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi nhìn về phía người nói.
Hắn có khuôn mặt tương tự với Ôn Mỹ Phách, nhưng không có nụ cười không thật của Ôn Mỹ Phách, ánh mắt Ôn Ngọc Viễn nhìn Ôn Mỹ Phách.
"Con trai. . . . . ." Thẩm Mỹ Phương nhẹ gọi.
Thoải mái dựa vào thành ghế, Ôn Mỹ Phách cười như không cười nhìn lại người thừ kế thứ hai của tập đoàn Ôn thị, nhận chiến thư hắn đưa.
"Xem ra Ngọc Viễn có cách nghĩ khác." Hắn mỉm cười.