Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh của tác giả Ni Nam có nội dung xoay quanh một cuộc tình của một cô gái với một người đàn ông vô cùng xảo trá! Dùng vẻ ngoài lịch lãm của mình, hắn đã khiến …
Xem Thêm

“Hả?” Đường Hiểu Ân rất kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, anh đang giúp cô sao? Nhưng anh không nên giúp cô nha! Đây không phải tuyên bố gậy ông đập lưng ông?

Nhưng, anh đơn giản nói một câu làm cô nghĩ thông suốt lời nói của anh Cảnh Thư, thì ra anh Cảnh Thư muốn cô xuống tay với tổng giám đốc, thì ra muốn cô dùng vốn liếng của Ôn gian thương, giống như anh đối phó với mấy công ty nhỏ khác.

Thì ra đây chính là lời anh Cảnh Thư nói, gậy ông đập lưng ông.

“Như thế nào? Cô nghĩ thông chưa?” Anh mỉm cười nhíu mày.

Kinh ngạc nhìn anh nở nụ cười, Đường Hiểu Ân hình như nắm được cái gì, chỉ là còn chưa xác định rõ.

“Đêm đã khuya, tôi đi nghỉ ngơi trước, ngủ ngon.” Thấy cô phản ứng chậm lụt, Ôn Mỹ Phách rất lịch sự cúi người về phía cô nói lời tạm biệt.

Có đôi khi nói rất rõ cũng không đủ, dù sao sư phụ dẫn vào cửa, tu hành một mình thôi.

“Đợi đã!” Thấy anh muốn đi, Đường Hiểu Ân vội vàng tiến lên kéo anh, cho đến khi nhìn trong mắt anh hơi quái lạ, cô mới phát hiện mình cầm chặt tay anh không tha. “Xin lỗi.” Cô lúng túng buông tay.

“Còn có việc gì?” Ôn Mỹ Phách cười hỏi ngược lại.

“Tại sao anh giúp tôi? Tôi nói ——” Đường Hiểu Ân khẩn trương nuốt nước miếng, suy nghĩ rối loạn.

“Anh đâu cần giúp tôi, chẳng lẽ anh không sợ tôi sẽ thắng cuộc giao dịch này sao? Hay là căn bản anh không để tôi vào trong mắt?”

“Tôi có giúp cô sao? Chuyện gì tôi cũng không làm nha!” Anh không để ý cười.

“Anh vốn không phải nói những lời đó, anh có thể để tôi một mình phiền não đến chết, đến cuối cùng cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.” Đường Hiểu Ân nghiêm túc nói.

Trên căn bản, anh thay đổi liên tục, lúc tốt lúc xấu làm cô sắp điên rồi, anh có thể phút trước giọng điệu ôn hoà cùng cô nói việc nhà, phút sau lại châm biếm cô không biết tự lượng sức mình, khiến cô không biết làm thế nào.

Chẳng lẽ anh không thể biểu hiện dễ dàng đơn giản hơn một chút sao?

Ôn Mỹ Phách híp mắt gương mặt cô đỏ ửng, làm cho người ta muốn cắn một cái cái má phấn mềm mại đó, đột nhiên vừa nghĩ đến liền tiến gần cô. “Đường Hiểu Ân, chẳng lẽ cô cảm kích tôi?” Anh dịu dàng hỏi ngược lại.

Không có cách, coi như anh rất thích cô, nhưng vẫn không có thói quen làm người tốt.

“Đường Hiểu Ân, cô không nên cảm ơn tôi, cô phải chán ghét tôi mới đúng,” chẳng biết từ lúc nào Ôn Mỹ Phách đã đứng quá gần cô, cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên người anh. “Cô phải chán ghét tôi mới được.” Câu nói cuối, giọng anh hơi khàn, tựa hồ mang theo sự thương tiếc.

“Ah?” Không hiểu vì sao anh nhất định muốn cô ghét mình? Đường Hiểu Ân không rõ chân tướng ngẩng đầu, lại phát hiện môi mình hình như vừa chạm qua một thứ ấm áp mềm mại, còn có mùi sữa tươi nhàn nhạt.

Mắt cô đột nhiên trợn to, theo trực giác cô lùi lại hai bước, che miệng.

Cô vừa……… có phải hôn cái gì không?

“Không cần hỏi tại sao, dù sao tiếp tục chán ghét tôi là được rồi.” Ôn Mỹ Phách vẫn nở nụ cười như hàng ngày, giống như xúc cảm mềm mại vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

“Anh ——” tim còn đang đập thình thịch, Đường Hiểu Ân kinh ngạc trừng mắt anh, đầu trống rỗng không thể suy nghĩ ý nghĩ trong lời nói của anh.

Môi cô thật sự không chạm qua cái gì sao? Xúc cảm mềm mại vừa rồi rõ ràng là…….. môi của anh!

“Ngủ ngon.” Ưu nhã nói lời chào tạm biệt lần nữa, Ôn Mỹ Phách cầm lấy chai sữa không đi vào nhà, để lại Đường Hiểu Ân đang khϊếp sợ cùng kinh ngạc.

Tâm tình của anh rất tốt đung đưa chai sữa không trong tay, ngón tay nhẹ nhàng lau theo hình cung của đôi môi mỏng của mình, hương vị ngọt ngào ấm áp mơ hồ còn sót lại, trong mắt anh nhất thời có một tia ấm ấp.

Tối nay anh nhất thời có lòng tốt nhận được hồi báo a!

~ Hết chương 4 ~

Đường Hiểu Ân gần đây trở nên rất bận, trừ việc đi sớm về trễ cùng Ôn Mỹ Phách, cùng anh họ là thư kí tổng giám đốc không thể thiếu công việc, cô cực kì nghiêm túc quan sát những người tiếp xúc với anh, chuẩn bị từ nay về sau không lợi dụng Ôn gian thương. Trừ lần đó ra, đáy lòng cô vẫn cất giấu một vấn đề muốn hỏi ——

Đêm hôm đó, môi cô rốt cuộc đã chạm vào cái gì? Nếu thật chạm vào cái gì, đó chính là nụ hôn đầu của cô! Nụ hôn đầu của cô chẳng lẽ mạc danh kì diệu dâng tặng cho Ôn gián thương đáng ghét!

Đáp án này chắc chắn không có cách nào chứng thực, buồn bực trong lòng làm cô sắp hộc máu, làm bộ chuyện này chưa từng xảy ra, đúng tiêu chuẩn làm đà điểu.

Sắp bảy giờ tối, Ôn Mỹ Phách đã đồng ý tám giờ tham gia tiệc party tư nhân trong biệt thự, anh vừa thay quần áo xuống lầu, liền nhìn thấy Đường Hiểu Ân đang làm việc chăm chú mà bỏ bữa tối sắp nguội lạnh.

Anh liếc nhìn cơ hồ còn nguyên thức ăn, mày rậm hơi nhíu lại.

Mấy ngày nay cô cực kì nghiêm túc, thậm chí đối với khıêυ khí©h của anh cũng có thể mắt điếc tai ngơ, cảm thấy hình như cô đã tìm được cách kiếm được ba trăm vạn, ngược lại anh không biết cô muốn làm gì.

Cô quá yên tĩnh, tựa như đứa bé ngoan ngoãn lẳng lặng đi theo sau anh, vô luận anh làm gì, nói gì cũng không thể khiến cô hứng thú, chỉ biết dùng đôi mắt xinh đẹp lành lạnh như nước lại sáng chói như lửa chớp chớp nhìn anh, phản ứng như thế làm anh vừa nghi ngờ vừa mong đợi, giống như trong một đêm cô trưởng thành, không hề bị dễ dàng khıêυ khí©h nữa. Nhưng mà anh không ngại, từ trước đến giờ anh thích khiêu chiến, hơn nữa đối tượng là Đường Hiểu Ân, anh thật tò mò cô ngây thơ với bản chất chính nghĩa có thể thay đổi bao nhiêu.

“Đường Hiểu Ân, gần đây cô giảm cân sao?” Chậm rãi bước xuống lầu, âm lượng Ôn Mỹ Phách không lớn, trong giọng nói mang theo sự khıêυ khí©h.

“Không có.” Vẫn chăm chú nhìn bản ghi chép trong tay, Đường Hiểu Ân cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

“Cô không thấy mình ăn quá ít sao? Chẳng lẽ không ai nói cho cô biết, cô gầy đi rất nhiều sao?”

Kinh ngạc giương con mắt liếc anh một cái, Đường Hiểu Ân không hiểu tại sao anh đột nhiên quan tâm tới cô, bất quá nếu gần đây cô thật sự gầy đi nhiều, bảo đảm không liên quan đến sức ăn của cô, mà là ngày đêm theo anh vất vả.

Cô phát hiện lượng công việc của người đàn ông này nhiều đến kinh người, cơ hồ biến mình thành người máy rồi, lấy tình trạng một ngày ngủ không tới năm tiếng của anh để nhìn, tập đoàn Hán Hoàng có thể trong vài năm nhanh chóng phát triển, không phải may mắn, mà là anh cố gắng đổi lấy.

“Cô không trả lời tôi.” Ôn Mỹ Phách chau mày.

“Được rồi! Cho dù tôi gầy, việc này cũng không đại biểu cho cái gì.” Trả lời qua loa, giống như hiểu rõ nếu cô không lên tiếng đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Cô đang đợi, chờ một cơ hội tốt, trong lúc thích hợp để kiếm ba trăm vạn.

Mày rậm nhăn chặt, Ôn Mỹ Phách đối với sự phớt lờ của cô rất không vui, giống như sức quyến rũ của anh không bằng bản ghi chép kia.

“Đường Hiểu Ân, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tôi hỏi cô lần cuối,” Ôn Mỹ Phách thong thả ung dung ngồi bên cạnh cô, biết rõ cô đã có ý tưởng còn cố ý hỏi, muốn cô chú ý đến mình. “Cô có nguyện ý nhận thua không? Nếu hiện tại cô chịu nhận thua, chuyện cũ tôi có thể bỏ qua.” Mắt cười nhìn về phía laptop, không ngờ cô nhanh tay lẹ mắt đóng lại.

“Đừng nghĩ nhìn lén.” Đường Hiểu Ân híp mắt.

“Tôi chỉ muốn cho cô cơ hội.” Ôn Mỹ Phách nhún vai, cười rất vô tội.

Rất muốn bình tĩnh nói chuyện với anh, ánh mắt cố tình không tự chủ được chuyển qua đôi môi mỏng đẹp đẽ kia, nghĩ đến tối hôm đó, suy nghĩ của Đường Hiểu Ân nhất thời bay xa rồi.

“Đường Hiểu Ân, cô có nghe tôi nói không?” Phất tay một cái, gọi suy nghĩ cô trở về, gần đây cô luôn mất hồn mất vía.

“Tôi sẽ không nhận thua, bất kể anh có hỏi mấy lần, anh đừng tốn lời nói.” Định thần lại, Đường Hiểu Ân trả lời như đinh chém sắt, ánh mắt miễn cưỡng dời khỏi môi anh.

Thêm Bình Luận