Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

6/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Sự Tỏ Tình Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh của tác giả Ni Nam có nội dung xoay quanh một cuộc tình của một cô gái với một người đàn ông vô cùng xảo trá! Dùng vẻ ngoài lịch lãm của mình, hắn đã khiến …
Xem Thêm

“Cô thật sự cảm thấy mình có thể thắng sao?” Ôn Mỹ Phách ngoái đầu nhìn cô, bên môi nâng lên nụ cười làm người ta hận nghiến răng nghiến lợi. “Nếu bây giờ cô nhận thua, có lẽ tôi sẽ từ bi cho cô cơ hội, coi như giữa chúng ta chưa hề có giao dịch.”

“Thật sự cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi sẽ không chưa đánh mà thua!” Không sợ đón nhận ánh mắt anh, đôi mắt trong trẻo của Đường Hiểu Ân như muốn phun lửa.

“Được rồi! Nếu như cô đã nói vậy…” Vẻ mặt giống như có chút tiếc nuối, Ôn Mỹ Phách đổi tư thế ngồi thoải mái, “Vậy thì tiểu thư Đường Hiểu Ân, tầng hai từ trên xuống trong tủ lạnh có sữa bò, phiền cô lấy cho tôi.”

Cây bút máy trong tay sắp bị cô bẻ gãy, Đường Hiểu Ân hung hăng lườm nguýt sau đầu anh, hận không thể chọc thủng hai lỗ trên đó. “Ôn gian —— tổng giám đốc Ôn có thể tự mình lấy chứ? Phòng bếp cũng không xa.” Cô là vệ sĩ chứ không phải người giúp việc, không có lý do mặc anh sao bảo.

“Dĩ nhiên tôi có thể tự mình lấy, nhưng đây là cơ hội để cô luyện tập.” Ôn Mỹ Phách lười biếng lật trang sách.

“Luyện tập cái gì?” Cô cau mày, nghe được trong lời anh có ý.

“Luyện tập làm nô ɭệ nha! Sau khi đánh cược có thể có một ngày cô sẽ phải làm,” Khi cười, má Ôn Mỹ Phách có lúm đồng tiền nhìn như thiên sứ thiện lương vô hại, nhưng lại nói ra những lời làm người ta cắn răng nghiến lợi. “Bởi vì lần giao dịch này cô thua, chắc chắn rồi.”

“Tôi sẽ không thua.” Rắc một tiếng, bút máy bị bẻ gãy, Đường Hiểu Ân mất thật nhiều sức mới có thể khống chế không đập bẹp anh. “Tôi tuyệt đối không thua!”

Ôn Mỹ Phách không nghĩ ra chuyện gì vui vẻ hơn khi dễ người tốt? Nhất là khi dễ Đường Hiểu Ân ngông nghênh, cô không chịu thua làm sự xấu xa của anh hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ, thậm chí có khuynh hướng diễn càng mãnh liệt hơn. Khó trách gian thần ngày xưa sống tương đối lâu, vì mỗi ngày đều hài lòng; trái lại người tốt, chỉ có thể cắn chặt hàm răng kiễn nhẫn làm việc……….

Giống như Đường Hiểu Ân bây giờ đang cắn răng nghiến lợi trừng anh?

Ôn Mỹ Phách ra hiệu cho thư ký tiễn khách xuống lầu, không ngờ anh mới quay đầu lại, lập tức nhìn thấy con ngươi lành lạnh sáng chói, trong đó hiện ra ánh lửa giống như muốn thiêu đốt anh đến một mảnh vụn cũng không còn.

“Người xấu!” Đôi tay nhỏ bé của Đường Hiểu Ân nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt tuyệt mĩ đầy sự khinh bỉ. “Đây rõ ràng là bản hợp đồng không công bằng.” Lại có người vô tội bị lừa.

Nhẹ nhàng à một tiếng, Ôn Mỹ Phách nhíu mày. “Thì ra cô đã xem nó.”

“Tôi chỉ nhìn qua thôi.” Từ đáy lòng Đường Hiểu Ân cảm thấy bất bình thay người đàn ông vừa mới rời đi, nhìn bộ dáng đàng hoàng trung hậu của anh, nhất định không phát hiện bản hợp đồng này đầy cạm bẫy, không tới ba năm, Ôn Mỹ Phách có thể quang minh chính đại nuốt chửng công ty anh.

“Hả? Cô chỉ nhìn qua mà phát hiện ra ảo diệu bên trong?” Anh không dùng hai từ “cạm bẫy” để hình dung, dùng “ảo diệu” có lẽ tốt hơn.

“Xem cô rất có thiên phú, ngay cả cảnh sát phải xem kỹ mới phát hiện ra.”

Giống như không nghe thấy lời khen của anh, Đường Hiểu Ân vội vàng bước một bước đến gần anh. “Chẳng lẽ anh không thấy mình hành động rất ti tiện sao?”

Mày từ từ nhăn lại, biểu tình của Ôn Mỹ Phách có chút quỷ quyệt. Xác thực, anh hi vọng cô ghét mìn, nhưng dùng ti tiện để hình dung anh hình như hơi quá.

“Chẳng lẽ cô chưa từng nghe cá lớn nuốt cá bé, thương trường như chiến trường sao?” Anh chậm rãi hỏi ngược lại.

“Coi như là làm ăn, cũng phải có quy tác với lương tri chứ!” Cô không tuỳ tiện mà nói.

“Vô gian bất thương (không gian trá không phải thương nhân), đây là lời lẽ chí lý từ xưa truyền lưu rồi.”

“Đây chẳng qua là thương nhân vì mình mà biện giải!” Ở cùng anh càng lâu, anh gian ác khiến cô tức giận.

Nhướng mày, Ôn Mỹ Phách nhìn kỹ khuôn mặt tuyệt mĩ của cô, tính tình hư hỏng tiềm ẩn hoàn toàn bị kí©h thí©ɧ. “Cô luôn miệng nói quy tắc cùng lương tri, cô có thể chứng minh cho tôi xem không?” Anh bình thản nói.

“Cái gì?” Đường Hiểu Ân liền giật mình, cô phát hiện chỉ cần nói chuyện cùng Ôn Mỹ Phách, rất dễ dàng bị anh dắt mũi.

“Cô chứng minh cho tôi xem nha! Sử dụng quy tắc cùng lương tri như cô nói,” Ôn Mỹ Phách khẽ cúi người, gương mặt anh tuấn quá gần cô, làm cho cô nhìn rõ trong con ngươi của anh không hề che giấu sự mỉa mai. “Nếu như cô bất mãn với hành động của tôi, hãy dùng cách như cô nói trong một tháng kiếm được ba trăm vạn để chứng minh tôi sai, nếu cô không làm được, như vậy về sau tôi không muốn nghe những lời nhảm nhí này nữa.” Giọng điệu của anh rất nhẹ, nhưng có khả năng dao động lòng người.

Đúng vậy! Mau chứng minh cho anh thấy, anh cực kỳ mong đợi cùng cô giao đấu!

Ngực kịch liệt phập phồng, Đường Hiểu Ân không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt nhìn như vô hại thật ra rất sắc bén của anh.

“Tôi biết rồi, đến hôm đó tôi muốn anh rút lại lời hôm nay.” Cô lạnh lùng đáp lại.

“Chậc chậc, hình như cô chưa bao giờ biết sợ.” Lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, Ôn Mỹ Phách cười tràn đầy ý vị sâu xa.

Muốn anh rút lại lời nói? Thật là khẩu khí rất lớn, cô là người duy nhất dám nói chuyện với anh như vậy, làm anh vừa hưng phấn vừa mong đợi, hi vọng cô sẽ không thua quá thảm.

“Trong từ điển của Đường Hiểu Ân tôi không có hai chữ “Thất bại”.” Cô bướng bỉnh kiêu ngạo trả lời.

Đáy lòng cơ hồ nên vì cô âm thầm hoan hô rồi, nhưng anh vẫn giữ nguyện khuôn mặt cười ôn hoà: tâm tình sảng khoái xoay người lách qua.

“Đường Hiểu Ân, tôi mỏi mắt mong chờ.”

“…….. Anh Cảnh Thư, anh nghe Ôn gian thương nói như vậy, có phải tức chết không!” Giống như cái đuôi bám theo sau Lương Cảnh Thư, Đường Hiểu Ân tức giận oán trách. “Em nhất định phải thắng, em không nuốt trôi giọng điệu đó.”

“Hiểu Ân, em không nên chọc giận tổng giám đốc.” Lương Cảnh Thư loay hoay như con quay cuối cùng cũng ngừng tay, thở dài thật sâu. “Chọc giận ngài ấy không tốt cho em, sẽ chỉ làm ngài ấy càng tuyệt hơn.”

“Anh Cảnh Thư, anh nhất định có cách phải không? Anh nhất định có cách giúp em chiến thắng Ôn gian thương.”

Nhíu chặt lông mày, Lương Cảnh Thư khó xử nhìn cô, lời cảnh cáo của Ôn Mỹ Phách vang lên bên tai anh. “Anh không thể giúp em.” Anh tuyệt đối trung thành với tổng giám đốc.

“Em không có muốn anh giúp một tay, em chỉ bảo anh chỉ em một phương hướng thôi.” Cá tính của cô từ trước đến giờ quật cường, hơn nữa lần này, cô tuyệt đối nuốt không trôi giọng điệu đó.

“Phương hướng?”

“Vâng, anh chỉ cho em một phương hướng chính, ít nhất em còn biết bắt tay từ đâu.” Đường Hiểu Ân cắn cắn môi, thật ra từ đáy lòng cô cũng có chút gấp gáp, dù sao thời gian không đợi người, đã qua một tuần lễ rồi.

Nếu thật sự cô thua, cô bảo đảm sẽ nôn đến hộc máu.

“Hiểu Ân…….” Lông mày Lương Cảnh Thư nhíu càng chặt hơn.

“Anh Cảnh Thư, chỉ có anh mới có thể giúp em, anh nhẫn tâm mặc kệ em sao?” Cô dùng sức thuyết phục, “Chuyện này không chỉ liên quan đến em, còn liên quan đến tất cả số mạng của bọn trẻ ở cô nhiên viện Mary a!”

Nghe vậy, Lương Cảnh Thư để cây bút trong tay xuống, xoa bóp mi tâm, trong đầu không ngừng tự hỏi nên làm như thế nào mới không phản bội tổng giám đốc, mà có thể giúp Hiểu Ân anh thương yêu nhất.

“Anh Cảnh Thư?” Thấy anh không nói lời nào, Đường Hiểu Ân khó hiểu kêu.

“Anh chỉ có thể nói…….” Suy nghĩ lại, Lương Cảnh Thư trả lời rất hàm súc. “Muốn trong vòng một tháng kiếm đủ ba trăm vạn, cách duy nhất chính là xuống tay với tổng giám đốc.”

“Ah?” Suy luận của cô có vấn đề sao? Tại sao anh Cảnh Thư nói, một chút cô nghe cũng không hiểu?

Xuống tay với Ôn gian thương? Cướp bóc anh ta sao?

“Ba trăm vạn không phải con số nhỏ, do số lẻ đã quá khó khăn, dùng tiền đẻ ra tiền đơn giản nhất, như vậy em hiểu chưa?” Lương Cảnh Thư kiên nhẫn giải thích.

“Không hiểu.” Đường Hiểu Ân lắc đầu một cái. Vốn là nghe không hiểu, bây giờ nghe càng mơ hồ hơn.

Thêm Bình Luận