Chương 5

Sở Nguyệt hoàn toàn mất tập trung trong suốt buổi hội nghị, mềm nhũn nằm trên bàn một chữ không nói. Nhớ tới vị bạn cùng phòng hỗ trợ đưa thư kia trở về cùng mình nói: ” Khi anh cho y thì y nói ‘ tôi có thể hay không không muốn ’.” Sở Nguyệt dắt lừa thuê trong lòng mình giống như trong lòng có con mèo cào vậy rất khó chịu, còn có chuyện gì so với người mình yêu không thích mình càng khổ đây!

Vốn là mỗi tuần tám giờ tối có hội nghị thường kì, Sở Nguyệt ở trước bảy giờ rưỡi dùng bút máy thư pháp lưu loát viết mấy ngàn chữ, đem tình hình năm lần mình nhìn thấy nam thần như tiểu thuyết mà tả, trong đó chen lẫn tâm lý của chính mình cùng đối với hành vi hèn mọn nhổ nước bọt... Cuối cùng Sở Nguyệt cẩn thận từng li từng tí một lưu lại QQ của chính mình, còn đặc biệt thanh minh: “Nếu như anh có người thích xin mời không nhìn em... phong thư này! Đồng thời tiêu huỷ đi nó để tránh khỏi cho anh tạo thành quấy nhiễu! Thế nhưng xin mời thêm QQ của em tự mình nói cho em được không?” Tuy rằng Sở Nguyệt cảm giác mình ở trong thư tả sót mất thứ gì đó rất trọng yếu nhưng cậu đem thư của mình nhìn mấy lần vẫn không phát hiện ra mình thiếu ở chỗ nào a.

Thời điểm tan họp đã hơn chín giờ, Sở Nguyệt kéo thân thể vô lực trở lại ký túc xá, các bạn cùng phòng cũng đều không ở, nghĩ đến đêm nay còn phải làm một phần bản thảo, Sở Nguyệt khịt khịt mũi mở ra máy vi tính.

Ôm một tia hi vọng, Sở Nguyệt đăng QQ, hai con ngươi tận lực không hướng về cái kí hiệu chim cánh cụt ngốc manh trên người phiêu, nhưng là dư quang liếc đến chỗ sau chim cánh cụt đặt chân lên đã biến thành cái kèn đồng nhỏ màu vàng liên tục nhấp nháy, Sở Nguyệt tay run run mở ra, lại... Lại là thỉnh cầu kết bạn, tin tức chú thích là: thật không tiện nên thêm em chậm, vừa đi tắm rửa. Lại xem thời gian là tám giờ hai mươi.

Trong nháy mắt Sở Nguyệt lại như hít thuốc lắc, ở trong kí túc xá xoay chuyển hai vòng, sau đó bấm đồng ý, nhìn đối phương là trạng thái vẫn còn đang online, Sở Nguyệt lập tức phát ra tin tức: “Xin lỗi xin lỗi, vừa mới đi họp, hiện tại mới trở về QAQ.”

“Em cũng là động họa học viện* à?” (*:thiết kế đồ họa chuyển động thì phải T_T)

“Em là học hệ thông tin cùng tin tức công trình QAQ ách, cái kia...”

“Em tả bộ dáng của anh, thật sự giật nảy cả mình a.”

“QAQ không biết... Có chỗ nào mạo phạm chứ?”

“Kỳ thực anh cũng là cận thị, bình thường không thích đeo kính, bước đi đều không chú ý xem người, vì lẽ đó anh căn bản không biết những thứ kia.”

Cũng là cận thị? Gào, Sở Nguyệt lúc này mới nhớ tới mình ở bên trong thư tả như vậy một đoạn văn: con mắt cận tám trăm độ của em chỉ đeo một bộ kính mắt sáu trăm độ, nhưng chính là ngày đó buổi sáng tan học, em đi ở phía trước quay đầu lại tìm bạn cùng phòng của em, kết quả trong biển người mênh mông em liếc mắt liền thấy anh! Liền em ở phía sau anh đi cùng nhau một đoạn đường, dáng dấp đi bộ của anh thật là đẹp, giống như người mẫu vậy, trong lòng em quá kích động liền hướng về phía bóng lưng của anh kêu lên, không biết tại sao ngược lại em vừa dứt lời anh quay đầu nhìn em một chút! Chúng ta đối mặt nhau rồi!

“QAQ cho nên nói quả nhiên là ta mong muốn đơn phương chính mình đem những sự tình hèn mọn lộ ra ngoài sao, cứu mạng... (>_