Chương 35
Những ngày dưỡng thương của Naaru cứ như vậy trôi qua trong bầu không khí ấm áp bình thản, Tôn Chí Tân và hắn luôn cố định mỗi buổi chiều đều ngồi trên khối đá lớn kia câu cá, cùng nhau hoan hô thu hoạch, cùng nhau mắng mấy con cá giảo hoạt. Naaru cảm thấy đây đúng là những ngày sung sướиɠ nhất trong cuộc đời hắn, không có trọng trách của tộc trưởng, mỗi ngày đều có thu hoạch, có thể ăn thịt cá ngon, càng có thể không kiêng nể gì cất tiếng cười to, hưởng thụ ánh mặt trời, bãi sông, gió nhẹ, còn có Tôn Chí Tân ở bên, nhân sinh như thế, coi như không cầu gì hơn nữa.
Dưỡng thương mấy ngày nay, Naaru quá thật sự rất sung sướиɠ, bởi vì có vũ khí mới ống thổi tên, đặc biệt tinh chế lần thứ hai bôi độc, thu hoạch săn thú thẳng tắp tăng lên, mỗi ngày phân phối thức ăn luôn dư ra, nghĩa là thu hoạch vượt qua mức tiêu hao, có lợi cũng có thể giữ lại, làm cho người ta thực sự cao hứng. Vì thế hắn mới nán lại một hai ngày không đi lãnh đạo đám thợ săn săn thú.
Trí giả Esuike luôn đứng ở lều của mình mỉm cười nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, hắn kỳ thật rất muốn đi nhắc nhở Naaru trách nhiệm của tộc trưởng. Những thấy Naaru cười đến vô câu vô thúc như vậy, trong lòng liền luôn không đành lòng, tự lừa gạt an ủi nghĩ thương thế của hắn chưa tốt, thương thế của hắn chưa tốt, để cho hắn thoải mái vài ngày, sau đó chờ miệng vết thương của hắn hoàn toàn lành lại sẽ một lần nữa tiếp tục đứng lên chi huy bộ tộc. Đứa nhỏ này là hắn nhìn lớn lên, cực kỳ biết rõ lưng đeo trọng trách tộc trưởng có bao nhiêu mệt nhọc. May mắn, ông trời phái xuống tất đạt lạp sát a tô, cho hắn một đoạn thời gian khoái hoạt tốt đẹp. Nếu có thể, hắn sẽ chúc hai người cứ thế sinh hoạt, vĩnh viễn cũng không thay đổi. Nhưng…… Esuike thở dài, mùa đông sắp đến, ai còn cười được ?
Kỳ thật miệng vết thương của Naaru bốn ngày trước đã được Tôn Chí Tân cắt chỉ, Naaru thể chất hơn người, qua bốn ngày miệng vết thương sớm đã khôi phục thất thất bát bát, ngược xuôi hoàn toàn không là vấn đề. Nhưng không biết là tâm tình gì quấy phá, Tôn Chí Tân lại giấu diếm tin tức này. nói thật, hắn thật sự thích này tám ngày này, như vậy khoái hoạt, như vậy thoải mái, nửa điểm cũng làm cho người ta không muốn lưu luyến thời không hiện đại. Trong tám ngày, hắn đã bước đầu nhận thức Naaru là một nam tử vĩ đại cỡ nào, hắn mặt ngoài thô lỗ nội tâm ôn nhu, làm cho Tôn Chí Tân đau đầu phát hiện chính mình hình như thật sự đối với hắn có một chút động tâm. động tâm với một gã nam tử…… Tôn Chí Tân có chút bị dọa, lại có chút cảm thấy đương nhiên, mâu thuẫn lại chần chờ , luôn kìm lòng không đậu cho phép Naaru tới gần, lại luôn hết hồn cự tuyệt hắn ở ngoài cánh cửa trong lòng.
Có một bài hát như thế? yêu ngươi, cũng không phải là một chuyện thực dễ dàng. Huống chi đối phương với mình có cấu tạo sinh lý giống nhau, vô luận thế nào cũng cảm thấy thực kinh tủng. Đặc biệt là về chuyện đó, mỗi lần đều như trình diễn Hoa Sơn luận ‘kiếm’, kiếm đến súng đi làm cho Tôn Chí Tân càng 囧.
Lúc này Tôn Chí Tân còn chưa nhìn ra, kỳ thật hắn đối với Naaru đã có hảo cảm bất thường, chỉ là còn muốn tiến thêm một bước…… đối với một người có tâm tính triệt triệt để để là thẳng nam như Tôn Chí Tân, vẫn có chút khó khăn.