Chương 29
Những người khác vốn định ngăn cản, lại thấy trong nhóm có Tôn Chí Tân, còn có một Thợ săn trưởng thành, càng biết địa phụ cận doanh thú lớn đã bị săn hết, chỉ cho là một đám người trẻ tuổi có tâm tình vui chơi làm ầm ĩ, liền cũng không cản trở nữa.
Chín người theo ánh trăng vụиɠ ŧяộʍ vượt sông, trong đó thợ săn trưởng thành duy nhất trong nhóm có cái tên rất kỳ quái, chỉ một âm tiết, tên là khang, dù sao Tôn Chí Tân nghe vào trong tai chính là phát âm như thế. con trai Khang kêu Litong, là bạn tốt của Shade. Litong lại gọi một người bạn của mình, so với Auge và Shade lớn tuổi hơn một chút, Robert.
Đoàn người qua sông, nhanh chóng xâm nhập vào rừng cây. Lúc này trên trời có sáu mặt trăng, ánh sáng chúng phát ra so với ban đêm trên địa cầu sáng ngời hơn một chút. đường bên ngoài bìa rừng nhìn rất rõ ràng, đi vào trong rừng lại trở nên u ám.
Tôn Chí Tân nắm lấy Buku, cao một cước ải một cước tiêu sái lộ. chân bước cao bước thấp đi đường, thấy một hàng năm thợ săn lấy Khang dẫn đầu căn bản không có phiền não nhìn đêm không rõ như mình. Mắt bọn họ trong đêm nhè nhẹ tản ra một loại tia sáng nhàn nhạt yếu ớt, nhìn qua có chút dọa người.
Trong lòng Tôn Chí Tân nhảy dựng, chẳng lẽ thời không này thợ săn đều rèn luyện ra năng lực nhìn trong bóng đêm hay sao?
“Auge, ngươi nhìn được không ?”
“Có thể.” Auge nói:“Nhỏ giọng chút.”
Tôn Chí Tân nghẹn, mụ nội nó chứ, quả thực là hoàn cảnh thúc đẩy phương hướng tiến hóa của nhân loại, loại năng lực này bản thân hắn chính là không có được…… Trong lòng hâm mộ , đối với người tiền sử lại đánh giá cao vài phần. Đồng thời lại hiếu kì, thời không hoàn toàn không giống địa cầu mà mình xuyên qua này sẽ thúc đẩy con người nơi đây tiến hóa ra những dạng năng lực mới mẻ gì nữa?
Trong rừng mặc dù không phải vươn tay không thấy năm ngón, ánh sáng rất mỏng manh. Tôn Chí Tân cố gắng mở to hai mắt, cũng phải sau một hồi thích ứng mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy Khang đang dùng một loại động tác kỳ quái dẫn đầu.
Hắn khom lưng gập gối, cả người thấp đi hơn một nửa, thân thể nghiêng nghiêng tận lực giảm bớt tiếng vang khi ma sát với các nhánh cây bụi cỏ, dùng một loại trạng thái tiềm hành giống như con cua đi ngang bước về phía trước. bốn thợ săn trẻ tuổi Còn lại cũng vậy, hai gối chìa ra ngoài thành hình chữ bát, sử dụng một loại động tác hơi hơi giống chân vòng kiềng yên tĩnh im lặng hành tẩu. So với bọn họ, động tĩnh Tôn Chí Tân phát ra, còn có động tĩnh của ba tiểu quỷ thực đúng là nhức lỗ tai. Trong rừng cây yên tĩnh, bất luận thanh âm nào nghe lên cũng đều như bị phóng đại thêm rất nhiều lần.
Tôn Chí Tân dừng một chút, để ba thiếu niên ở lại bên cạnh rừng cây, còn mình thì học theo động tác của các thợ săn phía trước kín đáo đi tiếp. Khi động tác thân thể đã giống đám thợ săn, Tôn Chí Tân mới cảm giác được sự cường đại của họ, bọn họ thông qua vô số lần thực tiễn tổng kết ra động tác di chuyển phi thường hữu hiệu, không những có thể hạ thấp tỷ lệ bị phát hiện trên diện rộng mà còn có thể đề cao rất nhiều tốc độ đi không tiếng động khi dùng loại động tác này qua lại trong một hoàn cảnh phức tạp.
Cường ! tuyệt không thể xem thường trí tuệ của họ. Tôn Chí Tân trong lòng dâng lên loại cảm giác này.
Khang quay đầu không thấy Tôn Chí Tân, đang định quay đầu đi đóng, đã thấy Tôn Chí Tân dùng động tác thợ săn chạy tới. Hắn mới đầu còn lạ, nhưng rất nhanh dần dần trở nên thuần thục, trừ bỏ vì có chút thấy không rõ hoàn cảnh xung quanh mà có vẻ đi thực cẩn thận ra, toàn bộ động tác và bản lĩnh ẩn nấp hơi thở đã giống một thợ săn chân chính. Khang lắp bắp kinh hãi, có chút ngạc nhiên vì năng lực học tập cường đại của Tôn Chí Tân. Hắn vẫn nghĩ ‘người da trắng’ ‘mềm yếu’ này là dựa vào diện mạo bất đồng và khí chất đạt được ưu ái của Naaru, hiện tại xem ra hiển nhiên không phải, tất đạt lạp sát a tô mới không phải cái loại người mà hắn khinh thường đó, trên người hắn cũng có một lực lượng làm cho người ta phải khâm phục. Cường giả thích cường giả, càng thưởng thức cường giả, khi nhìn Tôn Chí Tân ánh mắt khang đã trở nên khác trước rất nhiều.
Tôn Chí Tân im lặng dò đường đi qua, không đủ khả năng nhìn trong đêm, hắn chỉ có thể dùng xúc cảm dưới chân cùng với cảm giác của thân thể để phán đoán, nương một chút ánh trăng ít đến đáng thương rơi rớt xuyên qua tán lá mà đi.
Auge cùng mấy thợ săn đồng dạng lấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn Tôn Chí Tân, Biểu hiện của Tôn Chí Tân không thể nghi ngờ là vĩ đại ngoài ý liệu của bọn họ.
Khang liếc nhìn Tôn Chí Tân một cái, ánh sáng nhạt từ đồng tử lóe ra , cũng không nói gì, phất tay một cái làm động tác đuổi theo , lập tức lấy tốc độ càng nhanh hơn hướng chỗ sâu trong rừng cây mà đi.
Muốn đuổi kịp bọn họ có chút khó khăn, nhưng Tôn Chí Tân chính là kẻ có tính cách không chịu thua, chỉ cúi đầu không rên một tiếng đuổi theo mọi người không để tụt lại phía sau, tất cả những kinh nghiệm dã ngoại học được trong sinh hoạt ở thời hiện đại trước đây đều bị ép phải phát huy lên một trình độ vượt mức bình thường mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp đoàn thợ săn phía trước.
Đột nhiên, phía trước khang đột nhiên dừng lại, giơ một nắm tay lên bên đầu làm một động tác. Người theo sau cũng lập tức dừng lại, Tôn Chí Tân hơi lảo đảo một chút mới không ngã vào Litong.
một bước sai nhỏ bé làm cho Tôn Chí Tân ảo não, khuôn mặt tuấn tú ở trong bóng tối túng quẫn đỏ bừng. Hắn lại không biết mấy người phía trước, bao gồm đứa trẻ không được tự nhiên Auge đều nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Ở đây đều là thợ săn lành nghề, ai đều có thể nhận ra Tôn Chí Tân là tay mơ vừa luyện lần đầu, nhưng hắn từ đầu tới đuôi đều có thể đuổi kịp, im lặng không sảy ra sai lầm lớn kinh động đến sinh vật trong rừng, những người ở đây lúc mới học thế nhưng còn làm không được đâu. Tất đạt lạp sát a tô tuyệt đối có tiềm lực trở thành một thợ săn vĩ đại! khang hiện tại trong lòng một mảnh lửa nóng, rất là bất mãn Naaru quá độ bảo hộ. Hắn thấy rất rõ ràng, Tôn Chí Tân trên người có tố chất cường giả vĩ đại, Zimmer của hắn nếu gia nhập đội ngũ thợ săn, chỉ cần rèn luyện một đoạn thời gian, khẳng định có thể trở thành ngôi sao sáng trong đội! chỉ tiếc…… Nếu thật sự để Tôn Chí Tân gia nhập đội ngũ thợ săn, người đầu tiên nhảy ra liều mạng phản đối khẳng định sẽ là tộc trưởng đại nhân nhà mình.
Khang khe khẽ thở dài, vì Tôn Chí Tân tiếc hận. Rõ ràng là cường giả, cố tình gặp phải tên đầu trâu Naaru.
Nghe được khang ở thở dài, Tôn Chí Tân càng thêm xấu hổ, còn tưởng rằng mình phạm vào một sai lầm rất lớn. Lập tức câm miệng không phát ra nửa điểm thanh âm, sợ phá hủy tình thế ẩn nấp của tiểu đội săn đêm.
Tôn Chí Tân nghĩ rằng nửa điểm thanh âm cũng không thể phát ra, kết quả bên tai lại nghe thấy Liken dùng một giọng cực nhẹ gọi: “Cha?”
Litong là gọi khang, khang giơ lên một tay kia chỉ chỉ ngọn cây phía trước. Tôn Chí Tân híp mắt cố gắng tăng thị lực của mình dùng sức nhìn xem, chỉ thấy ngọn cây cách hai mươi mấy thước, có một con chim đang đậu, chỉ có thể nhìn thấy đường viền quanh thân nó nhờ ánh trắng hắt qua vẽ lại.
“Là cò đầu bạc.” Auge nhẹ giọng nói. Lập tức cùng Shade giơ lên ống thổi tên trong tay nhắm bắn. Khang ánh mắt liền ngưng, vội vàng lưu tâm theo dõi.
lúc xuất phát con trai Litong nói với hắn muốn cùng Shade đi thử nghiệm vũ khí mới, khang lúc ấy cũng không có lưu ý. Nguyên nhân rất đơn giản, vũ khí mới là xuất hiện liền xuất hiện sao ? chỉ cho là một đám thanh thiếu niên trẻ tuổi hiếu động hông chịu an phận suy nghĩ lung tung thiên mã hành không tưởng tượng ra được mà thôi. Trong lòng muốn con trai an toàn, cảm thấy có một thợ săn trưởng thành đồng hành mới đi theo. Khang lúc đầu còn có chút buồn bực, cảm thấy mình không biết là tật xấu nào phát tác mới có thể không nghỉ ngơi cho tốt mà lại cùng một đám nhóc con lông tóc còn chưa dài này đi ra hồ nháo. Cũng may Biểu hiện của Tôn Chí Tân rất tốt làm cho người ta cực độ vừa lòng, như là phát hiện một cái tân thợ săn hảo mầm, như là phát hiện được một mầm thợ săn rất tốt, mới làm cho Khang cao hứng lên.
Một đường an tĩnh, phát hiện đám thanh niên thiếu niên không giống như đang hồ nháo, mà là thật giống như dự mưu cái gì, khang cũng trở nên có chút nghiêm túc. Lúc này thấy Auge và Shade hành động kỳ quái giơ một thứ mình chưa từng thấy qua trong tay lên nhắm ngay con cò đầu bạc trên ngọn cây, Khang theo bản năng bắt đầu nghiêm túc quan sát.
Tôn Chí Tân bước lên một bước vỗ vỗ Auge, hạ giọng nói:“Ta đến. Thứ này các ngươi không có thuần thục như ta, ta tới làm mẫu cho các ngươi bắn chết con mồi như thế nào.”
Khang rong lòng kinh ngạc, cái ống kỳ quái này là tất đạt a sát lạp tô làm ra ?
Đã thấy Tôn Chí Tân lấy ống thổi tên trong tay Auge, cũng không lập tức bắn tên, mà là vươn ngón cái ở giữa chừng, làm cho mắt, ngón tay, cò đầu bạc ba vật hình thành đường thẳng tham chiếu, hiện lên dấu ba điểm một đường, xác nhận khoảng cách, góc độ, còn có đường bắn. Sau đó đổi ngón tay thành ống thổi, lại một lần nữa tiến hành xác nhận theo các bước như vậy, quyết đoán mà nhanh chóng thổi khí kích phát mũi tên.
Lần này Tôn Chí Tân chuẩn bị cũng đủ đầy đủ, dòng khí từ phổi thông qua miệng phun ra ngoài ngay một tiếng phốc cũng không phát ra, mà toàn bộ dòng khí cùng một lúc tràn vào ống thổi nhỏ hẹp, làm cho ống kích chấn cộng hưởng, phát ra một tiếng vang thanh âm không lớn, nhưng bén nhọn khϊếp người.
Tiếng vang qua đi, cò đầu bạc ở trên ngọn cây nghiêng một cái, sau đó liền thẳng tắp ngã xuống mặt đất. Chết ngay tắp lự! Nó ngay cả một tiếng kêu cũng chưa thể phát ra đã bị trực tiếp bắn chết!
Trận đầu thắng lợi, một phát thành công !
Auge và Shade hai người sớm đã nhiều lần thấy uy lực của ống thổi tên, lúc này vẫn bị cả kinh vẻ mặt mừng như điên. Litong và Robert sớm đã ngây người, khó có thể tin trừng mắt cò đầu bạc cứ thế mất mạng. Mà khang, tuy rằng không rên một tiếng, trong mắt sớm đã thần quang đại thịnh, một đôi đồng tử có thể nhìn ban đêm đột nhiên tỏa sáng trong bóng tối, giống như hai cái đèn pin nhỏ đang phát ra tia tử ngoại vậy!