Chương 24
Đồng thời bởi vì ống thổi tên nhỏ nhắn dễ thao tác, nó còn có thêm những cách sử dụng khác. thiếu niên Trong tộc không cần phải đi đối mặt Dã thú hung ác, ở trong rừng cây sử dụng nó, cũng có thể săn bắt thú nhỏ như chim chóc, thỏ hoang gì đó. vừa lượm củi vừa dùng ống tiễn, vừa thu thập đồ lại có lạc thú thêm vào, Con mồi nhỏ cũng là thịt, còn có chút mĩ vị đương nhiên là có thể cải thiện áp lực thức ăn ở một trình độ nhất định. Tiếp tục mở rộng thêm một bước, chẳng lẽ phụ nữ lại không thể dùng nó để phòng thân hoặc là săn thú sao?
ống thổi tên, quả thực là thích hợp tình trạng trước mắt!
Nghĩ đến đây, Tôn Chí Tân đã ngồi không được nữa, giương giọng kêu to người hầu nhỏ chuyên chúc của mình, Buku.
“Buku !” Kích động như sấm mùa xuân, thanh âm to gấp ba lần ngày thường, Naaru cũng bị hắn dọa sợ.
“Đến đây !” Tiểu hắc khuyển nhanh chóng xuất hiện từ bên kia sông, băng qua sông chạy vội tới Trước mặt Tôn Chí Tân, trên mặt biểu tình có chút kinh hoảng:“Cha làm sao vậy ? ta đã nói không đi hái nấm, nhưng Lugaoren nói tộc trưởng khôi phục rất khá, ta đi không có việc gì, ta mới đi . Zimmer, ba ba không có việc gì đi ?”
Đứa trẻ hiểu chuyện . Tôn Chí Tân vỗ vỗ đầu của nó, nói:“Hắn không có việc gì.”
Đương nhiên không có việc gì, vẫn dùng ánh mắt quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© mình cơ mà…… Làm sao mà có việc được ?
“Nga. Vậy là tốt rồi.” Buku nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi:“Zimmer, tìm ta chuyện gì ?”
“Lần trước ta nói loài trúc kia mọc ở đâu còn nhớ rõ không?”
Buku gật đầu:“Nhớ rõ, ta vừa rồi còn cùng Lugaoren, còn có Bone ở đó tìm nấm. Hì hì, ta nhớ ngươi nói đốt trúc chơi rất hay. Bone còn tìm được trùng trúc, ta nhớ rõ ngươi đã nói có thể ăn, Lugaoren đào một đống, dùng lá gói hết lại.”
“Tốt lắm, đem trùng trúc mang về, buổi tối ta làm đồ ăn vặt cho các ngươi ăn. Nấm không cần hái, các ngươi ba người cùng đi giúp ta chắt trúc về đây. Lớn nhỏ đều cần, càng lớn càng tốt, nhỏ nhất là thế này” Tôn Chí Tân vươn tay chỉ, ý bảo to bằng bắp tay.“Đi nhanh về nhanh, ta chờ dùng.”
Buku ứng thanh, xoay đầu nhìn Naaru, thấy hắn quả nhiên thanh tỉnh mỉm cười nhìn mình, thần sắc so với ngày hôm qua tốt hơn nhiều, mới buông tâm, lại giống như chú chó nhỏ bay qua sông mà đi.
Naaru nhìn xem kỳ quái, hỏi Tôn Chí Tân:“Tiểu tân, ngươi muốn làm gì ? Trúc lại là cái gì vậy ?”
Tôn Chí Tân rất là đắc ý, hắc hắc cười hai tiếng, muốn nói, đến bên miệng lại đổi thành :“Không nói cho ngươi !” Trong giọng nói mang chút hương vị thân cận chính mình cũng chưa cảm giác được.
Naaru nhưng thật ra cảm giác được, chỉ là cười, dung túng nhìn hắn.
Bị hắn dùng loại này ánh mắt nhìn, Tôn Chí Tân lại thấy có chút xấu hổ. Cũng may cũng không xấu hổ bao lâu, ba thiếu niên liền chạy vội trở về, Bone cùng Lugaoren hai người ôm một cây trúc lớn, Buku hì trong tay giơ lên loại trúc có kích cỡ mà Tôn Chí Tân tính dùng để làm ống thổi tên.
Ba thiếu niên chạy tới thả trúc xuống, Lugaoren học Buku cũng gọi Tôn Chí Tân là Zimmer, nói:“Zimmer, cái này dùng như thế nào ? nó không thể ăn, cũng không thể làm vũ khí giống như mộc côn , đập một cái là vỡ.”
Tôn Chí Tân mỉm cười lắc đầu, không muốn sửa lại lời của Lugaoren. Phải biết rằng trong lịch sử trung quốc cổ đại, cận đại dùng trúc làm vũ khí không ít, cái thứ kia một đầu tước nhọn dùng để chọc người thật sự sắc bén, thậm chí từng có trận pháp chuyên vì nó mà diễn luyện ra. Còn nếu vì quá dài mà bị người dùng đao chém gãy một khúc, phần còn lại vẫn có thể tiếp tục đâm chọc, quả là thứ làm người ta sợ hãi, từng có rất nhiều giặc Oa ngã gục dưới mũi nhọn của trúc. Bất quá, hắn hôm nay muốn làm cũng không phải thứ này.
Lấy loại Buku cầm về dùng đá mài lấy một đoạn mình cảm thấy thích hợp, khoảng 80 cm. Lại tìm que củi khô cứng, chọc chọc trong ống trúc để thông các đốt. Chẳng qua cũng không dễ, cần dùng sức đoản, bình, mau, tập trung, bộc phát. Tôn Chí Tân thử mấy lần, dùng sức nhỏ thống không được đốt, dùng sức lớn lại đem trúc đánh vỡ, là một bước cần có cả lực lượng và kỹ xảo..
Naaru nhìn một hồi đã hiểu được Tôn Chí Tân muốn làm gì, hắn lại không muốn trước mặt người ngoài kêu nhũ danh tiểu tân của Tôn Chí Tân, nhân tiện nói:“Zimmer. Lấy đến ta thử xem.”
Tôn Chí Tân nghiêng đầu nhìn Naaru trong chốc lát, một lần nữa bẻ một ống trúc và cành khô đưa qua.
Naaru một tay cầm ống trúc, một tay cầm que gỗ, ánh mắt nhắm một lát tích lũy khí lực, rồi sau đó mở choàng mắt ra, thấp giọng quát một tiếng, tay phải nhanh như chớp đâm thẳng về phía trước Tốc độ trên tay nhanh đến nỗi nhìn chỉ thấy một ảnh mơ hồ. Đoản, bình, mau, tập trung, công kích trong chớp mắt, Naaru đều không cần chỉ dùng khí lực lớn mà thôi, đối với vận dụng sức lực đã đạt tới một trình độ tinh diệu. Chỉ nghe ba ba vài tiếng, đốt trúc cuối cùng cũng thông, mà ống trúc hoàn hảo không tổn hao gì !
Lại gần ! Tôn Chí Tân nhìn xem hoa mắt thần mê, một khắc vừa rồi, quay chung quanh Naaru nhưng là cao thủ khí công ? soái ! thật là con mẹ nó đỉnh cao ! quả nhiên là dũng sĩ có thể một mình săn hạ con Jacka, trải qua khảo nghiệm sinh tử, nhãn lực, lực lượng, tốc độ, kỹ xảo cùng một đóa hoa nhà ấm như mình khác biệt quá lớn, khó trách luôn đánh không lại rồi bị áp, chênh lệch a…… Chênh lệch a……
Tôn Chí Tân hậm hực , lại xám xịt tiếp nhận ống trúc đã thông, một viên tâm linh còn nhỏ mà thuần khiết chịu đủ đả kích.
ánh mắt sùng bái của bạn lữ có thể làm cho một người nam nhân cảm giác được tự hào, Naaru nhìn Tôn Chí Tân bội phục mà ngạc nhiên ánh mắt, trong lòng đại thị vui vẻ, ngực đều phồng lên. Lại nhìn Tôn Chí Tân chịu đả kích, ủ rũ lỗ tai đều rũ xuống, không khỏi thấy buồn cười, lúc này nhe răng mừng rỡ. Tiểu tân, Lommar của ngươi vẫn là vô cùng lợi hại , đúng không ?
Hắn cười toét hết miệng hệt như một đứa bé to xác, môi trên vén về phía trước, Tôn Chí Tân mới càng thêm ngạc nhiên phát hiện miệng Naaru cư nhiên còn có hai chiếc răng khểnh, thật sự khả ái.
Trong lòng run lên, nhịn không được dưới đáy lòng oán giận, đã là nam nhân, còn có răng khểnh, thật sự là chọc người…… Rõ ràng là dã nam nhân thô lỗ, mọc cái loại răng khểnh đáng yêu như thế làm gì ? không biết hắn thích nhất đại hình khuyển khoa động vật, thứ hai là răng khểnh sao ? thật là……