Chương 43

Còn trẻ nhất thời khờ dại, hết sức lông bông, sau một đêm ân ái, hai người cùng nhau hứa hẹn.

"Nhược Mai, nàng có bằng lòng cùng ta đi khắp nơi tế thế thiên hạ không?"

"Nàng muốn ta cùng nàng trốn?"

"Không phải trốn, mà là đi đến chân trời góc bể, ta và nàng, chúng ta cùng nhau đi chu du, cùng nhau giúp người trị bệnh."

"Ta..."

"Nhược Mai, hiện tại ta không ép nàng quyết định, sáng mai ta rời đi, cách ba ngày, giờ tý, ta sẽ chờ nàng ở cổng phía nam Lâm Hoài thành, nếu nàng nghĩ xong, chúng ta liền cùng nhau đi, giang hồ lớn như vậy, chắc chắn sẽ có nơi cho chúng ta dung thân."

Lan cô nương chân thành nói, nàng miêu tả cảnh đẹp giang hồ, là thứ mà Hứa Nhược Mai vẫn hướng đến.

"Ân." Hứa Nhược Mai dựa vào lòng ngực của Lan cô nương, khóe miệng gợi lên một nụ cười ngọt ngào, nàng bình yên khép đôi mắt lại, giống như đã nhìn thấy tương lai mỗi ngày được tiêu dao khoái hoạt, chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói, "Lan, ta sẽ không để nàng chờ ta lâu..."

Lan cô nương cười nhẹ, ôm chặt người trong lòng, nàng nhìn trên giường một đôi hoa sen mới nở, cong mi cười, "Nhược Mai, mặc kệ bao lâu, ta đều chờ nàng."

Một câu chờ này, Lan cô nương trăm triệu lần không nghĩ tới lại đợi được tin Hứa Nhược Mai đính hôn cùng Thiếu chủ Linh Xu Viện Thương Đông Nho.

Màn đêm buông xuống, muốn đi hỏi một câu vì sao? Lan cô nương lặng yên rời khỏi cổ y cốc.

"Lan sư t, ngươi muốn đi đâu?" A Trúc ở cửa cốc gọi Lan cô nương, "Tối nay nếu ngươi bước ra khỏi cổ y cốc, sư phụ nhất định cho ngươi là phản bội sư môn, ngươi có biết sư phụ có bao nhiêu loại thủ đoạn thanh lý môn hộ!"

Lan cô nương lắc đầu gấp giọng nói: "Ngươi tránh ra! Tối nay ta nhất định phải đi hỏi Nhược Mai, vì sao đính hôn cùng Thương Đông Nho?!"

"Nhược Mai? Là Hứa gia, Hứa Nhược Mai?" A Trúc dang hai tay ra, ngăn lối đi phía trước, "Không, ta sẽ không cho ngươi đi gặp hồ ly tinh kia, ta không muốn ngươi bị sư phụ..."

"Nếu đã không có nàng, ta sống không bằng chết!" Lan cô nương cắn răng nói xong, chỉ cảm thấy sau lưng bay đến một trận gió lạnh lẽo, nàng bối rối quay đầu lại thì phát hiện sư phụ quỷ mị đã đứng ở sau lưng nàng từ lâu.

"Sống không bằng chết? Ha hả, A Lan, là ai làm cho ngươi sống không bằng chết? Thế nhưng cho ngươi có lá gan lớn như vậy, ngay cả sư phụ đều có thể từ bỏ!" Sư phụ quỷ mị tức giận quát.

Lan cô nương bỗng dưng quỳ xuống, rơi lệ dập đầu, "Sư phụ, cầu ngươi thành toàn Lan nhi, ta chỉ muốn đi hỏi một lần rõ ràng! Van cầu ngươi, thả ta đi đi! Van cầu ngươi! Van cầu ngươi!"

Sư phụ lạnh lùng nhìn Lan cô nương vừa dập đầu vừa van xin, nguyên bản trên gương mặt không biểu lộ gì dần dần tối sầm âm trầm, hắn nắm chặt mộc trượng, tay không khỏi run rẩy, đột nhiên quát chói tai một tiếng, "Đủ rồi!"

"Sư phụ, cầu ngươi buông tha Lan sư t đi!" A Trúc kinh hãi vội quỳ rạp xuống bên cạnh Lan cô nương, "Sư phụ, cầu ngươi!"

Sư phụ nặng nề thở dài, trầm giọng nói: "A Lan, ngươi là nhân tài mười năm hiếm thấy của cổ y vu thuật, sư phụ cho ngươi một cơ hội."

Lan cô nương vui mừng, gật đầu nói: "Cảm ơn sư phụ!"

"Trước ngươi đừng vội cảm tạ ta, sư phụ muốn cùng ngươi đánh cược." Giọng nói sư phụ trước sau lạnh lẽo, "Miêu Cương chúng ta đều là người thẳng tính, cũng không có nhiều tâm tư quanh co, ngoằn ngoèo, nhưng mà người Lâm Hoài thì không giống như vậy. Sư phụ tin tưởng, ngươi chỉ là nhất thời bị qu mê tâm hồn, nếu ngươi nọ căn bản không đáng để ngươi phó thác chân tình, ta muốn ngươi cả đời ở lại trong cốc, nghiên cứu cổ y thuật, đem tinh thâm cổ y của ta truyền thừa đi."

"Nếu là nàng đáng giá thì sao?" Lan cô nương nhịn không được hỏi.

"Nếu nàng đáng giá, ngươi có thể đi, ta coi như không có đệ tử như ngươi." Sư phụ nặng nề nói xong, nhìn về phía A Trúc, "A Trúc, ngươi làm chứng, sư phụ không phải ác nhân không nói đạo lý."

"Ân!" A Trúc mãnh liệt gật đầu, thiên hạ này, không có ai có thể đau lòng sư tỷ hơn so với nàng.

Lan cô nương vội vàng đứng lên, cảm kích nói: "Vậy... Sư phụ, ta đi đây!"

"Đi thôi." Sư phụ bình tĩnh nói xong, nhìn A Trúc liếc mắt một cái, "Ngươi ở lại đây."

"Sư phụ, ta muốn cùng sư t..."

"Ngay cả ngươi cũng không nghe lời sư phụ nói sao?"

"Ta... Không dám..."

"A Lan, đi thôi!"

"Ân!"

Nhìn thấy Lan cô nương đi xa cũng không quay đầu lại, trái tim A Trúc như bị kiến cắn, nàng không cam lòng quay đầu lại nhìn nhìn sư phụ, "Sư phụ, ngươi cứ như vậy cho sư t đi sao? Ta sợ nàng sẽ không trở lại nữa..."

"Sự ở con người, ta đã tìm ra truyền nhân cổ y của mình, sao lại có thể để nàng cứ như vậy rời đi?" Sư phụ đột nhiên thanh lãnh nở nụ cười, "A Trúc, ngươi tới, giúp vi sư làm vài việc đi..."

"Vâng!"

Lan cô nương trực tiếp đi tới Hứa phủ, nàng kinh ngạc nhìn thấy khắp nơi Hứa phủ treo đèn l*иg đỏ thẫm, trong lòng tràn đầy cảm giác chua xót.

Hiện giờ hạ nhân Hứa phủ trong ngoài đều rất bận rộn, nàng như vậy tùy tiện đến quấy rầy, thật sự là liều lĩnh.

Cho nên Lan cô nương lựa chọn tin tưởng giao hẹn với Hứa Nhược Mai. Vì thế nàng lẳng lặng đi tới cửa phía Nam thành, mỗi đêm chờ đợi, mỗi đêm đều như là thiêu đốt tâm can.

Một đêm lại một đêm, đêm này rồi tới đêm kia, thẳng đến hai tháng sau, trước đêm Hứa Nhược Mai xuất giá, Lan cô nương nghĩ một đêm này, nếu đợi Hứa Nhược Mai không đến, như vậy, cho dù ngày mai có cướp dâu, nàng cũng phải vọt tới trước mặt Hứa Nhược Mai, chính mình hỏi một câu, vì sao thất hứa?

May mà, cuối cùng cũng đợi được Hứa Nhược Mai.

Bất hạnh là, người vẫn là người kia, nhưng trái tim kia đã không còn như cũ.

"Lan." Vẫn là tiếng gọi ôn nhu như vậy, Hứa Nhược Mai cầm một cái đèn l*иg, một mình đi tới cửa thành.

Gió đêm phảng phất, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, mọi âm thanh đều tĩnh lặng, cửa thành to như vậy chỉ có Lan cô nương và Hứa Nhược Mai.

"Nàng rốt cục đã đến, ta biết, nàng sẽ không gạt ta!" Lan cô nương vừa mừng vừa sợ, trái tim treo lơ lửng nhiều ngày rốt cục cũng yên ổn trở lại. Lan cô nương cầm tay Hứa Nhược Mai, ôm Hứa Nhược Mai vào lòng ngực, tinh tế ngửi hương vị hoa mai quen thuộc, "Cái gì cũng không cần nói, ta mang nàng đi, Nhược Mai!"

"Ta... Không thể đi theo ngươi..." Hứa Nhược Mai đột nhiên đẩy hai vai Lan cô nương ra, lạnh run bước lùi từng bước, không dám nhìn Lan cô nương nhiều hơn một lần, "Ta... Ta... Ta... Phải phải gả cho Đông Nho..."

"Nàng gọi hắn là cái gì?"

"Đông..."

Hứa Nhược Mai gắt gao cắn môi dưới, chung quy không dám đem tên này gọi thêm một lần nữa, nàng xoay người đi, hít một hơi thật sâu, nói, "Ngươi là cổ y, là tà đạo, mà ta học chính là chính đạo, ta và ngươi vốn là thù địch, cho nên... Ngươi quên... Quên ta đi..."

"Nhược Mai!" Lan cô nương bắt lấy tay Hứa Nhược Mai, không dám buông ra, là sợ sẽ hoàn toàn mất đi nàng, không dám khinh suất, là sợ khống chế không được hận ý tổn thương nàng, "Chớ đi, cầu ngươi..." Giọng Lan cô nương khàn khàn, ngữ khí run run bất lực và tuyệt vọng, "Chúng ta không phải nói rồi sao? Chúng ta phải... Cùng nhau tế thế giang hồ... Tiêu dao..."

"Đó... Là ngươi vốn là người giang hồ.... Ta... Không đi vào..." Hứa Nhược Mai nghẹn ngào rút tay ra, "Ngươi có con đường phải đi của ngươi... Buông... tay đi thôi."

"Nhược..."

"Lan..."

Hứa Nhược Mai cuối cùng nhịn câu nói kia, cũng không quay đầu lại, cầm đèn l*иg bước nhanh đi xa, biến mất trong tầm mắt của Lan cô nương.

"Vì sao lại như vậy? Vì sao... Vì sao... Nhược Mai... Nhược Mai... Nhược Mai..." Lan cô nương đột nhiên ngồi xuống tấm ván gỗ ở bến đò, không ngừng gõ đầu chính mình, "Vì sao phải đối đãi như vậy? Vì sao phải đối đãi... như vậy? Vì sao..." Nàng muốn khóc, nhưng lại khóc không được, hy vọng càng xa vời.

Hàng vạn hàng nghìn đau đớn tê tâm liệt phế, không cam lòng thì như thế nào? Cầu không được thì như thế nào?

Tâm đã biến đổi, trái tim như đã qua đời.

Hận thì như thế nào? Cuối cùng nàng cũng không hạ thủ được tính mệnh của Hứa Nhược Mai? Yêu thì như thế nào? Nàng cũng không thể gắt gao ôm Hứa Nhược Mai vào trong lòng, mang Hứa Nhược Mai cùng nhau đi tiêu dao, tế thế thiên hạ.

"Lan sư t..." A Trúc lặng yên từ góc tối đi ra, ngồi xổm phía sau lưng Lan cô nương, ôn nhu vòng tay ôm lấy thân thể Lan cô nương, thâm tình nói, "Nàng không cần ngươi... Ngươi còn có ta... Còn có ta... Chúng ta quay về cổ y cốc... Được không? Sư phụ còn chờ chúng ta trở về..."

"Đau... Tâm tính thiện lương đau... Đau quá... Giống như có lưỡi đao hung hăng cứa vào... Càng không ngừng xoắn lại..." Lan cô nương nghẹn ngào mở miệng, nước mắt chứa đầy hốc mắt, ương ngạnh nhịn nhưng vẫn là nhịn không được.

"Sẽ tốt thôi... Sẽ tốt thôi... Sư t..."

Sẽ không tốt, hết thảy cũng không thể tốt được.

Chỉ có... Làm bộ như có thể quên hết tất cả... Coi như mọi chuyện chưa bao giờ phát sinh... Hết thảy... Đều là một giấc mộng...

Mười năm với người thường mà nói, có lẽ vội vàng lướt qua, nhưng đối với Lan cô nương mà nói, rốt cuộc lại dài đằng đẳng, chỉ có một mình nàng là người hiểu rõ ràng.

A Trúc sư muội bị người nhà tìm ra, đã bị mang đi rồi, sư phụ cũng sống thọ và chết tại nhà, Lan cô nương mười năm trước nay đã biến thành Lan tiên sinh. Khi sư phụ còn tại thế có kết giao với khách quý ở Bá Lăng thành, nay xe ngựa đến đón một đường hướng về phía Bắc, cảm giác lạnh lẽo càng ngày càng đậm.

"Tuyết rơi..." Lúc phu xe ở bên ngoài nói một câu, "Lan tiên sinh, Bá Lăng chúng ta có thể lạnh hơn Lâm Hoài, nếu xiêm y không mang đủ, phía trước có thôn trấn, có thể mua đồ chống lạnh mới, lão gia có phân phó, không thể ủy khuất tiên sinh."

"Ta đã quen lạnh rồi." Trên mặt đeo mặt nạ trắng bạc, trên người bọc xiêm y màu đen ngồi cạnh cửa sổ xe, nàng nhấc bức màn lên, nhìn ra bên ngoài tuyết rơi.

Tuyết, nguyên lai là mĩ như vậy, cũng là lạnh như vậy.

Thường nghe người ta nói, sau đêm tuyết, sẽ có hương hoa mai xông vào mũi.

Nàng đâu?

Hương hoa mai đã lâu kia, kiếp này còn có thể ngửi thêm một lần?

"Phía Tây thành Bá Lăng, có một chỗ tên là Linh Xu Viện đúng không?"

"Đúng vậy, tiên sinh."

"Đi cùng hướng đến phủ, vậy thì ta muốn ở ngoại viện nhìn nơi đó một chút."

"Vâng, tiên sinh."

Khi xe ngựa ngừng ở giao lộ phía Tây thành Bá Lăng, Lan tiên sinh chậm rãi bước xuống xe ngựa, nàng nhìn tuyết bay đầy trời, hít một hơi thật sâu.

Lạnh... Nhưng đúng là có mùi hương hoa mai thản nhiên của người.

Lan tiên sinh buộc chặt áo khoác, chậm rãi đi dọc sơn đạo.

Phu xe nhắc nhờ một câu, "Tiên sinh tùy tiện đi một chút xuống dưới đi, lão gia còn chờ ngài đấy."

"Ân, ta đi xem hoa mai rồi sẽ trở lại, chỉ liếc nhìn một cái thôi." Lan tiên sinh nhìn con đường mờ mịt tuyết, không khỏi đỏ đôi mắt, trong lòng âm thầm nói: "Mười năm, Nhược Mai, nàng vẫn mạnh khỏe chứ?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này là chuyện cũ mà trong lòng Lan tiên sinh vĩnh viễn đau. Về phần chuyện xưa này không viết rõ được, sẽ kể tiếp ở phiên ngoại.

Đôi lời: tác giả ngược từ đời mẹ ngược tới đời con. T____T