Chương 34

Trời chiều như đổ máu, chiếu lên tuyết đọng ở Bá Lăng thành, tạo nên một phen thê lương.

Đêm đông ở Bá Lăng thành, kia là cấm cung hoàng gia cao ngất mà vô số người luôn hướng tới, cũng như có vô số người muốn trốn khỏi, tựa như chim hoàng yến muốn tung bay.

Hôm nay đối với Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược mà nói, là không muốn đến gần, cũng không đáng để đến gần nhà giam của nhân gian.

Nhưng là, hoàng mệnh khó cãi, nếu bệ hạ đã hạ khẩu dụ, hôm nay dự yến, ai cũng không thể từ chối.

Thâm cung, u tĩnh.

Vạn Thọ Cung là tẩm cung của đương kim Thái hậu.

Thái hậu Bạch thị là muội muội của Thừa tướng Bạch Lãng, cũng là Hoàng hậu của Tiên đế. Trước kia Bạch thị từng có một đứa con, từ sớm đã được cưng chiều nhưng do không may chết yểu. Cho nên Tiên đế đã đem đứa con của Trần quý phi quá cố, chính là đương kim Tống Vương Yến Vân Thâm làm con thừa tự của Bạch thị, lại lập đứa con Yến Vân Hoa của Lí mỹ nhân làm Thái tử, sau đó lại lén lút gϊếŧ Lí mỹ nhân bằng thuốc độc bằng một lần ngoài ý muốn.

Năm đó hoàng quyền thay đổi, bề ngoài thì sóng yên biển lặng, nhưng thực ra bên trong thì vết máu đã loang lổ.

Yến Vân Hoa biết mẹ đẻ của mình chết, có lẽ Thái hậu cũng không có tham dự vào vụ mưu hại Lí mỹ nhân, tính tình lại dịu dàng, trừ bỏ ngẫu nhiên cố chấp bắt hắn tuân theo tổ chế, cũng không có can thiệp quân quyền, cho nên Yến Vân Hoa đối với Thái Hậu coi như là hiếu thuận.

Nhưng là nữ nhân trong cung từ trước đến nay cũng không phải là người đơn thuần, cho nên, ngay khi Yến Vấn Hoa ở đại điện thiết đãi cung yến, đồng thời, Thừa tướng Bạch Lãng đã lặng yên vào cung, đi tới Vạn Thọ Cung.

Bạch Thái hậu sai ngươi dâng trà cho Bạch Lãng, sau đó cho lui nhóm cung nữ nội thị.

"Nhiều ngày qua, bệ hạ cùng hai t muội Tề gia của Thái Y Viện gần gũi, dường như có chút hiệu quả." Bạch Thái hậu chờ Bạch Lãng ngồi vào chỗ của mình, liền mở miệng, "Năm nay tháng tám tuyển tú, chỉ sợ là đã muộn chút."

Bạch Lãng nói: "Muội muội có thể yên tâm, mỹ nhân trong cung này đều là người của ta, chỉ chờ đến tháng tám tuyển tú như thường, như vậy hôm nay chắc chắn thay đổi."

"Tiểu tử này có lẽ sinh nghi, từ lúc hắn yên vị tới nay, nữ tử hậu cung không có một cái thai nào, thân thể ngươi cứng cỏi cũng có khi nhàn rỗi cảm giác được không khỏe, việc này có phải làm quá rõ ràng hay không?" Bạch Thái hậu ưu phiền nhíu mày, "Ai gia cũng không muốn tiểu tử này lông cánh thêm mạnh, khiến long càng ngồi ổn."

"Ai, năm đó ngàn phòng vạn phòng, nhưng lại không phòng được Lí mỹ nhân, không biết ở đâu lại chui vào phòng tiên đế, tiên đế liền đem vị trí Thái tử cho con của nàng." Mỗi khi nhắc tới việc này, Bạch Lãng đều cảm thấy hối hận, ngay lúc đó dân tâm, thần tử đều hướng về Yến Vân Thâm, sao Tiên đế đột nhiên lại thay đổi như vậy?

"Có lẽ Tiên đế cảm thấy Thâm nhi quá mức nhân từ, không giống đế vương đi. Bình tĩnh mà xem xét, tiểu tử Vân Hoa kia sát phạt quyết đoán, rất có phong phạm bá chủ, chỉ tiếc, cái khó là tên nhãi con này rất khó khống chế, giữ ở bên người quá mức nguy hiểm." Bạch Thái hậu nói xong, nặng nề thở dài, "Nhưng là đáng tiếc đứa nhỏ Như Thường kia."

Bạch Lãng lắc đầu nói: "Chỉ có thời thế thay đổi, Bạch gia mới có thể tiếp tục hiển hách ở Đại Yến, từ nhỏ nàng đã hiểu đạo lý này."

Bạch Thái hậu vui mừng gật đầu, "Mấy tháng này, ai gia sẽ trông chừng hậu cung, để tránh tên tiểu tử kia ở đâu để lại long chủng trên người cung nữ."

Bạch Lãng gật đầu, uống một ngụm trà nóng, "Kỳ thật ta lo lắng nhất chính là Linh Xu Viện."

"Như thế nào?"

"Gần đây bệ hạ tán thưởng Thương Thanh Đại, rất muốn đem người này tuyển vào cung làm phi tử." Nói xong, Bạch Lãng lại hít một tiếng, "Người này y thuật cao thâm, nếu nàng vào cung, chỉ sợ chính là chuyện xấu a!"

"Hậu cung hiện giờ ngoài Hậu vị còn trống, thì hắn muốn triệu phi tử vào cung, còn phải qua cửa ải của ai gia, cho nên đại ca không cần lo lắng." Bạch Thái hậu khí định thần nhàn nói xong, nhàn nhã uống một ngụm trà, "Bất quá ai gia đã cẩn thận ngẫm lại, Thương Thanh Đại ở ngoài cung cũng là chuyện xấu, lấy thế lực Linh Xu Viện, giấu một nữ nhân mang thai là chuyện dễ dàng."

Ngay khi Bạch Thái hậu đưa qua ánh mắt, trong lòng Bạch Lãng hiểu rõ gật đầu, "Việc này đại ca biết nên làm như thế nào, muội muội có thể yên tâm, hôm nay hắn không phải thiết yến chiêu đãi bọn họ sao, thật đúng là cơ hội tốt để xuống tay."

"Thiên tử có hành vi không đứng đắn, hãm hại dân nữ Thương Thanh Đại đập đầu tự sát, a, nếu có chút lời đồn nhảm nào, vì đại cục mà nói, là không thể tốt hơn." Bạch Thái hậu lại nêu lên một câu cho Bạch Lãng.

Bạch Lãng hiểu ý cười, cung kính cúi đầu với Bạch Thái hậu, "Cựu thần cáo lui."

Gió lạnh chầm chậm, không bằng lòng người lạnh lẽo.

Mặc dù hoàng cung nguy nga, lại lạnh đến không có một tia ấm áp, cho dù lúc này đèn cung đình lờ mờ, ngọn đèn dầu gầy còm cũng không che dấu được khí tức rập khuôn nghiêm ngặt ở hoàng cung.

Hoàng đế Đại Yến tự mình thiết yến khen ngợi đại phu dân gian, đây là một hồi đại yến. Người sáng suốt đã sớm nhìn ra, tâm tư thiên tử không đơn giản là lấy dân tâm, mà là hai vị nữ đại phu như hoa như ngọc.

Hiện tại Đỗ Nhược đang mặc xiêm y đệ tử Linh Xu Viện, áo choàng màu thủy lam trong đêm gió phất phơi hơi hơi đong đưa, thân hình nhỏ gầy trang nghiêm đi trên cung đường, ngẫu nhiên thân thiết quay đầu lại nhìn phu tử tập tễnh đi ở phía sau.

Hôm nay sau khi bọn họ trị liệu cho kỹ nữ xong, trong cung liền có xe ngựa đến, đưa bọn bọ cùng nhau tiến vào hoàng cung.

Tự nhiên, đối với người trước mặt, phu tử vẫn còn tức giận Đỗ Nhược, cho nên Thương Thanh Đại muốn Trần Thủy Tô giúp đỡ nàng, đi ở cuối cùng.

Từ xưa không có buổi dạ yến nào là tốt, hôm nay nếu thiên tử mở miệng lệnh các nàng lưu lại, các nàng phải làm như thế nào cho phải?

Mặt Thương Thanh Đại bình tĩnh, tâm lại là một mảnh hỗn loạn.

"Thương tiểu thư, xin dừng bước."

Đột nhiên, giọng nói Tống Vương vang lên phía sau, chỉ thấy hắn cười nhẹ đi tới, phát tay cho lui cung nữ dẫn đường, "Bổn vương tự mình dẫn bọn họ đi đại điện, các ngươi đều lui ra đi."

"Vâng" cung nữ hành lễ, lại chần chờ nhìn thoáng qua đèn cung đình dẫn đường trong tay.

Yến Vân Thâm thuận tay nhận lấy, cung nữ liền lui xuống.

"Điện hạ như thế nào lại đến đây?" Thương Thanh Đại có chút kinh ngạc.

Yến Vân Thâm để đèn chiếu vào trước người Thương Thanh Đại, cười nói: "Bổn vương đến dẫn đường, mọi người cũng yên tâm một ít."

"Ân?" Thương Thanh Đại biết hắn còn lời muốn nói, liền nói với Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, các người đi tới phía trước chờ ta một lát."

Yến Vân Thâm hiểu ý cười, thấp giọng nói: "Hôm nay ta xin mẫu hậu đến bữa tiệc nhìn xem các ngươi, hoàng huynh sẽ không thể lưu các ngươi lại, cho nên Thương tiểu thư có thể yên tâm."

Thương Thanh Đại kinh ngạc nhìn hắn: "Vì sao phải giúp chúng ta?"

Yến Vân Thâm nhẹ nhàng cười, nói: "Các ngươi không phải loại người thuộc về nơi này, ngươi và tiểu Nhược là một thân y thuật, nên dùng ở trên người dân chúng ở dân gian, huống hồ, bổn vương là thật tâm xem ngươi là bằng hữu."

"Cảm ơn, ân tình hôm nay, ngày sau..."

"Hư, ngươi biết, Thường nhi thân mình quá yếu, ngày sau bổn vương còn cần các ngươi tới điều dưỡng thân mình cho Thường nhi." Nói xong, Yến Vân Thâm ý cười càng sâu thêm vài phần, nói, "Kỳ thật bổn vương coi như là tự giúp chính mình a."

Thương Thanh Đại im lặng gật đầu, tảng đá lớn trong lòng xem như buông ra được một chút.

Đã sớm nghe nói vị Bạch Thái hậu này luôn tuân theo tổ chế, nếu hôm nay nàng có thể đến, Yến Vân Hoa quả thật không dám cường ngạnh lưu các nàng.

Quả nhiên như Tống Vương nói, hôm nay dạ yến, tuy rằng bị thiên tử mượn cớ ban thưởng không thể khước từ, khích lệ nhiều đến mấy chén rượu, bởi vì có Thái Hậu ở đây, Yến Vân Hoa cũng không có lý do lưu các nàng ở lại.

Vì thế, rượu quá ba vòng, Thái Hậu đã hạ lệnh trục khách, sai người tiễn bọn họ ra khỏi cung.

Ngoài cửa cung, xe ngựa Linh Xu Viện đã chờ từ lâu, Tề Tương Nương lên xe trước, Thương Đông Nho nhìn thấy ánh mắt Thương Thanh Đại không có ý lên cùng, "Thanh Đại, chúng ta cần phải trở về."

"Không đội trời chung, như thế nào ngồi cùng xe ngựa?" Thương Thanh Đại lạnh lùng nói một câu, "A Mãn, tách một con ngựa ra cho ta, tự ta sẽ cưỡi ngựa về."

"Đại tiểu thư, chân của ngươi..." A Mãn khó xử nhìn Thương Đông Nho.

"Tách ngựa ra." Thương Thanh Đại lặp lại một lần, sắc mặt càng lạnh hơn.

"A Mãn, ngươi làm theo lời nàng nói đi, ai." Thương Đông Nho thật sự là đau đầu, nghĩ đến Hứa thị trước kia, lại nghĩ đến đứa con hiện tại, cũng không hối hận, thiên hạ nam tử có người nào có thể dễ dàng tha thứ cho việc thê tử phản bội? Hắn càng không thể nhịn, đó là hắn thua một nữ tử.

A Mãn nhanh nhẹn đem dây cột một con ngựa cởi ra, đưa dây cương tới tay Thương Thanh Đại, "Đại tiểu thư, ngươi còn bị thương, cẩn thận chút."

Thương Thanh Đại lạnh lùng nhận lấy, nhịn đau đạp lên bàn đạp, xoay người lên ngựa, ghìm ngựa xoay đi, không thèm liếc mắt nhìn thêm người phụ thân có trái tim băng giá kia.

"Giá!" Cuối cùng A Mãn điều khiển xe ngựa dần dần đi xa, trong lòng Thương Thanh Đại cảm thấy có cái gì đó vỡ nát.

Theo sau đi ra là vợ chồng Đỗ Như Phong, lo sợ bất an trong lòng xem như bình tĩnh một chút, Trần Trung quyến luyến đứng ở ngoài cửa cung, cảm khái nói: "Năm đó nếu cố gắng thêm một chút, nói không chừng ta cũng có thể lưu lại nơi này." Nói xong, hắn nghiêm túc nhìn Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, ngươi cần phải cố gắng học tập a."

"Hôm nay vì đồ ăn ngon, tương lai ta nhất định cố gắng!" Trần Thủy Tô gật đầu thật mạnh, "Tiểu Nhược, về sau ngươi phải giúp ta ôn bài nhiều nhiều... Tiểu..."

Đỗ Nhược đi đến bên ngựa của phu tử, "Phu tử, ta tiễn ngươi một đoạn, được không?"

Thương Thanh Đại muốn cự tuyệt nhưng lời nói đến miệng, lại phát hiện đối diện với Đỗ Nhược, đã không có biện pháp lạnh băng như trước mà từ chối, càng là luyến tiếc từ chối.

Mạc thị nói lời thấm thía: "Thương phu tử, Nhược nhi dù sao cũng còn nhỏ, có đôi khi làm việc lỗ mãng, thỉnh ngươi thứ lỗi nhiều hơn."

"Hôm nay ta cũng không phải thật sự giận nàng..." Thương Thanh Đại giải thích một câu, lại nhẹ nhàng thở dài, ngừng nói chuyện.

Làm gì phải giải thích đây?

Mạc thị gật đầu cười, "Thương phu tử dụng tâm, vợ chồng chúng ta đều hiểu được, nha đầu nhà ta không hiểu chuyện, nếu nàng có phần tâm này, ngươi cho Nhược nhi tiễn ngươi một đoạn đi."

"Thôi." Thương Thanh Đại đưa dây cương về phía Đỗ Nhược, "A Nhược, ngươi đưa ta đi hết khu phố này đi."

"Ân!" Đỗ Nhược gật gật đầu, quay đầu lại cảm kích cười với Mạc thị, "Cảm ơn nương!"

Mạc thị ôn nhu cười nói: "Đứa ngốc, phải cảm ơn Thương phu tử, hôm nay ít nhiều gì nàng cũng giúp ngươi cản vài chén rượu."

"Ân!" Đỗ Nhược lại gật gật đầu.

Mạc thị cười nói: "Đông thành bên này nương yên tâm, ta liền cùng phụ thân ngươi chờ ngươi ở cửa Tây thành, cùng nhau về nhà."

"Được!"

Nhìn theo cha mẹ bọn họ đi xa, Đỗ Nhược mỉm cười ngửa đầu, ôn nhu hỏi: "Phu tử, hiện tại có cảm thấy choáng váng đầu không?"

Thương Thanh Đại ngạc nhiên một chút, "Ân?"

Đỗ Nhược lấy từ trong lòng ra một bao nhỏ, đưa qua cho Thương Thanh Đại, "Phu tử, ngươi dùng một cái?"

Đôi lời: choy oy, không ngờ trong cung còn có thế lực thứ ba nữa. Mệt mỏi ghê, làm gì làm, để hai nữ chính của tôi bớt chịu khổ một chút được không?