Chỉ cần có loại cảm giác đói khát này tồn tại, Phương Vũ phải ăn uống, nếu không sẽ rất khó chịu.
Buổi tối, Phương Vũ ngồi trên giường của mình, xem từng trang từng trang những phương thuốc mà Hạ Tu Chi phải mất gần 20 năm để viết ra.
Những phương thuốc này chính là nghiên cứu cả đời của Hạ Tu Chi, là tâm huyết của ông ấy.
Bất cứ phương thuốc nào đó cũng là báu vật có giá trị liên thành, nếu để lộ ra ngoài chắc chắn sẽ dẫn đến việc chấn động cả giới y học.
“Tên nhóc này, vậy mà ngay cả những phương thuốc tráng dương bổ thận tăng cường sinh lực cũng đều nghiên cứu tất, thật là hậu sinh khả ủy mà.” Phương Vũ tự nói một mình.
“Rầm rầm rầm...”
Lúc Phương Vũ đang xem phương thuốc, dưới lầu vọng lên những tiếng gõ của kịch liệt.
“Con chó già họ Vu kia, ra đây cho tao! Mẹ mày, mày vẫn còn thiếu bọn tao 5 vạn (*) tiền cờ bạc, mày tưởng mày trốn là không cần trả tiền nữa sao?” Một giọng nói thô lỗ vang lên.
Với khả năng thính giác của Phương Vũ, cũng có thể đủ nghe thấy tiếng khóc của Vu Nguyệt Nguyệt bên trong căn phòng ở tầng 1.
Nha đầu này hình như đã từng nói là mẹ của con bé đã về quê rồi, mấy ngày này con bé ở nhà một mình.
“Mau mở cửa ra! Không mở cửa thì bọn tao dỡ nhà mày ra luôn đó! Đợi chút nữa ông đây bắt được mày, tao sẽ bóp nát các tên khốn kiếp nhà mày!” Một giọng nói khác gào lên.
“Rầm!”
Trong lúc nói, bọn họ đã bắt đầu đập cửa.
“Vu, Vu Thành Nghiệp đã ly hôn với mẹ của tôi rồi, không có quan hệ gì với chúng tôi cả, ông ta cũng không sống ở đây..." Vũ Nguyệt Nguyệt khóc nức nở nói.
“Mày nói không có ở đây thì không ở đây sao? Mày là con gái của hắn ta, mày có thể thấy chết không cứu sao?" Hai người đàn ông tiếp tục đập cửa.
“Các người còn đập nữa, tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!” Vu Nguyệt Nguyệt khóc thét.
“Mày dám báo cảnh sát? Đợi lát nữa đập banh của rồi tao sẽ xử mày trước!” Một tên đàn ông trong số đó uy hϊếp.
“Rầm, rầm, đùng!”
Cửa bị đập mở ra.
Hai tên đàn ông hung hãn ác nghiệt đến đòi nợ bước vào trong căn phòng, nhìn thấy Vu Nguyệt Nguyệt đang ngồi co chân một bên, đôi chân mềm nhũn ra vì sợ hãi.
Hai tên đàn ông nhìn xung quanh, phát hiện trong nhà không có người nào khác, mà chỉ có một mình Vu Nguyệt Nguyệt.
“Aiyo, con chó già họ Vũ lại có thể sinh ra đứa con gái xinh đẹp thế này sao?” Một tên đàn ông nhìn thấy Vu Nguyệt Nguyệt đang ngồi trên đất, ánh mát rạo rực.
“Vậy tao có cách rồi, nếu đã không tìm được con chó già họ Vu kia, vậy thì đem con nhỏ này đi bán, tiền kiếm được làm thành tiền trả nợ cho con chó già họ Vu vậy.” Một tên đàn ông khác nói.
“Đừng sốt ruột, trước lúc đó, chúng ta có thể... trước he he." Tên đàn ông quỳ người xuống, nhìn Vu Nguyệt Nguyệt toàn thân run rẩy, chìa tay ra nở một nụ cười xấu xa.
Thế nhưng tay của hắn ta còn chưa đυ.ng được Vu Nguyệt Nguyệt, thì đã cảm thấy có một lực rất lớn nhấc cả người hắn lên.
“Mày là ai?" Một tên đàn ông khác gào lớn, cùng lúc đó muốn động tay với Phương Vũ.
“Rầm!”
Một giây tiếp theo, tên đàn ông kêu lên thảm thiết bị Phương Vũ một chân đá bay ra ngoài, ngã xuống trong sân.
Tên đàn ông đang bị Phương Vũ nhấc lên trong tay, càng không có cơ hội để mở miệng, thì đã bị Phương Vũ liên tục quạt cho mấy bạt tay, sau đó quăng ra trong sân trước nhà.
“Ai nợ tiền bọn mày, thì bọn mày đi tìm người đó. Ba giây, lập tức biến khỏi đây cho tao.” Phương Vũ lạnh lùng nói.
Hai tên đàn ông này bị đánh hai ba lần đến nỗi hoa mắt chóng mặt, biết sự đáng sợ của Phương Vũ, tự nhiên không dám nán lại nữa, thậm chí ngay cả lời cay độc cũng không dám buông ra, sợ chết khϊếp mà chạy đi.
Nhìn thấy Vu Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang run rẩy ngồi khóc nức nở trên đất, Phương Vũ quỳ thân người xuống, nói: “Không sao rồi, anh đã đuổi bọn chúng đi rồi."
Vu Nguyệt Nguyệt ôm Phương Vũ, “oa" tiếng khóc càng phát ra lớn hơn.
An ủi Vu Nguyệt Nguyệt được một lúc, rồi sửa lại của cho nhà của cô bé Xong xuôi, Phương Vũ mới quay lên tầng 2.
Nói thật lòng, người sống gần năm nghìn năm như Phương Vũ, bất kể là chuyện gì thì cũng đều gặp qua quá nhiều rồi, tính khi cũng trở nên tương đối yếu ớt mỏng manh.
Đối với bất hạnh của rất nhiều người, ví dụ như là Đường lão gia, cậu đều sẽ lựa chọn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cậu chỉ lựa chọn giúp đỡ một số người có giao tình với cậu, hoặc là người mà cậu cảm thấy thú vị thôi.
Trời đã khuya, Phương Vũ nằm trên giường nhắm nghiền đối mặt lại, đang muốn đi ngủ.
Cũng giống như không ăn vậy, Phương Vũ không ngủ sẽ không chết đi nhưng sẽ có cảm giác buồn ngủ.
Vì vậy, cậu vẫn phải đi ngủ.
Thế nhưng cậu vừa mới nhắm mắt lại chưa đến 2 phút, thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ra mở cửa, cậu phát hiện thì ra là Vu Nguyệt Nguyệt mặc bộ đồ ngủ phong phanh.
“Anh Phương Vũ, em, em không dám ngủ một mình ở nhà. Anh có thể cho em ngủ ở nhà anh được không?" Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Vu Nguyệt Nguyệt khóc đến nỗi đỏ ửng, chiếc mũi thanh tú cũng đo đỏ, trong điềm đạm đáng yêu chết được.
Ngoài mẹ của cô bé ra, người mà cô bé tin tưởng nhất là Phương Vũ.
Phương Vũ sững sờ, trong nhà cậu chỉ có một chiếc giường thôi.
Nhưng thấy người của Vu Nguyệt Nguyệt vẫn đang run rẩy, Phương Vũ cũng không từ chối, đồng ý với thỉnh cầu của cô bé.
“Tối này em ngủ giường của anh đi." Phương Vũ nói.
“Em, em ngủ dưới sàn là được rồi, anh ngủ giường đi.” Vu Nguyệt Nguyệt nói.
“Không sao, hôm nay anh ngủ trên tàu hỏa rất lâu rồi, không có buồn ngủ." Phương Vũ nói.