Thành phố Giang Hải, vùng Giang Nam.
Bước ra từ trạm tàu hỏa đúng lúc trời đã chập tối, lúc đi ngang qua chợ rau củ, Phương Vũ mua một con gà đã được làm sẵn, còn có thêm hai lon bia, chậm rãi trở về nhà.
Nhà của cậu nằm ở trong một thôn nghèo đổ nát trong thành phố, căn nhỏ có một cái sân nhỏ, tổng cộng hai tầng, Phương Vũ sống ở tầng hai, ngoài ra còn có hai mẹ con sống ở tầng một.
Tiền thuê nhà ở đây rất rẻ, một tháng chỉ có 500 đồng. (500 đồng NDT-1.750.000 VNĐ)
Về đến nhà, Phương Vũ dựng lên một cái lò nướng, đặt con gà lên lò rồi nướng lên.
Khi Phương Vũ bôi nước sốt và gia vị lên con gà, một bé gái vác chiếc cặp sách chạy vào trong sân.
“Thơm quá đi, anh Phương Vũ, từ rất xa là em đã ngửi thấy rồi." Bé gái bước đến trước mặt Phương Vũ, nhìn thấy gà trên lò nướng, đôi mắt to tròn trực tiếp phát quang.
“Đừng gấp, chắc chắn sẽ có phần của em." Phương Vũ nói.
“Anh Phương Vũ đối với em tốt nhất." Bé gái vui mừng nói, sau đó bước vào nhà của cô bé.
Cô bé này chính là hộ gia đình sống ở tầng 1, Vu Nguyệt Nguyệt, đang học lớp 10,
Chốc lát sau, Vu Nguyệt Nguyệt lại bước ra ngoài, chuyển một cái ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Phương Vũ.
“Anh Phương Vũ, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Mẹ của em dạo này về quê rồi, một mình em sống đây, chán lắm luôn." Đôi tay Vu Nguyệt Nguyệt chống cằm nói.
“Một người bạn cũ qua đời rồi, anh đi thăm ông ấy." Phương Vũ thành thật nói.
"...Xin lỗi, mong anh vượt qua nỗi đau này." Vu Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng nói giống như đã làm ra việc gì sai trái vậy.
Người bạn này của Phương Vũ chắc chắn tuổi cũng tương đương với Phương Vũ, mối quan hệ rất tốt, trẻ tuổi như vậy đã qua đời, thật quá thảm rồi.
Thế nhưng Vu Nguyệt Nguyệt phát hiện trên gương mặt của Phương Vũ căn bản không hề có chút gì đau buồn nào, mà chỉ nhìn chằm chằm vào con gà nướng béo ngậy mà nuốt nước bọt.
“Được rồi!”
Mấy phút trôi qua, Phương Vũ cầm lên con gà đã nướng xong, cầm như vậy trong tay như thể không hề sợ nóng một chút nào.
Phương Vũ xé một chiếc đùi gà đưa cho Vu Nguyệt Nguyệt, sau đó tự mình gặm lấy phần gà nướng còn lại.
Thật là thơm quá đi!
Nói ra, một người tu tiên gần năm nghìn năm, vậy mà lại không cách nào làm được việc nhịn ăn, vẫn cần phải dựa vào hoa quả ngũ cốc ăn cho no bụng, thật là trò đùa thiên hạ.
Nhung Phương Vũ không có cách nào khác. Cậu có thể không ăn, nhưng sẽ đói.
Rất lâu trước đó, có một khoảng thời gian cậu vô cùng chán đời, muốn tuyệt thực tự sát.
Kết quả là không ăn không uống hai tháng, nhưng vẫn sống rất tốt. Chỉ có điều, tuy là chức năng cơ thể không có vấn đề gì, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng đói và khát.