"Dương tiểu thư, tên này không phải người thường, có phải phái Bạch đại ca... A!" Tên áo đen bên cạnh hét lớn, nhưng chưa nói hết câu, đã bị Phương Vũ đạp một cái vào ngực, lập tức tắt thở.
"Tên đầy đủ của cô là gì?" Phương Vũ hỏi vào điện thoại.
Đối phương vẫn giữ im lặng.
"Được thôi, không muốn nói thì thôi vậy, nhớ những gì tôi nói, đừng có lại đυ.ng đến tôi." Nói xong, Phương Vũ cúp điện thoại.
Nhìn máu tươi và xác chết đầy trên mặt đất, Phương Vũ day day thái dương.
Mấy ngày gần đây làm sao vậy? Gặp chuyện phiền phức còn nhiều hơn cả mười năm trước
Dương gia.
Dương m Trúc bỏ điện thoại xuống, bàn tay mảnh khảnh trắng như ngọc, run lên nhè nhẹ.
Cô, còn có Dương gia, chưa từng bị uy hϊếp như vậy!
"Rốt cuộc cậu là ai?" Đôi môi Dương | Trúc đỏ rực, đôi mắt trắng đen rõ ràng, phát ra sát khí ngút trời.
Hôm nay cô đã cử sáu người ưu tú nhất trong gia tộc, vậy mà đã bị xóa sổ toàn bộ.
Đây là việc mà cô nằm mơ cũng không thể ngờ tới.
Hai ngày nay, cô đã liên tiếp mất
tám thành viên tinh nhuệ.
Nghĩ đến câu cuối cùng của người thuộc hạ kia nói trong điện thoại, Dương m Trúc lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Kêu Bạch Chiến đến tìm tôi."
Bệnh viện trung tâm thành phố Giang Hải, trong phòng bệnh VIP.
Cơ Như Mi tỉnh dậy sau cơn hôn mê, nhìn thấy cha mẹ đang ngồi bên giường bệnh.
Cơ Đông Sơn thấy Cơ Như Mi tỉnh dậy, gánh nặng trong tim cũng được đặt xuống: "Như Mi, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"
Mẹ cô - Vi Linh ở bên cạnh vẻ mặt cũng đầy sự lo lắng.
"Cha, mẹ, con không sao." Cơ Như Mi trả lời.
Sau khi xác nhận cơ thể Cơ Như Mi không có gì trở ngại, sắc mặt Cơ Đông Sơn liền u ám lại, nói: "Như Mi, chuyện đó, con chắc chắn là Dương gia làm phải không?" u
"Con chắc chắn. Lúc đó, hai tên sát thủ kia tưởng rằng con sắp chết, đã để lộ ra Dương m Trúc." Cặp lông mày thanh tú của Cơ Như Mi cau lại, nói.
"Dương gia! Đáng chết! Trước kia đều chỉ gây hấn trong tối, bây giờ lại cảm trực tiếp ra tay, còn muốn lấy mạng con gái yêu quý của tôi! Thù này không báo, Cơ Đông Sơn tôi không xứng đáng làm cha!" Cơ Đông Sơn phẫn nộ nói.
Lại qua một lúc, tâm trạng Cơ Đông Sơn mới dịu lại một chút, hỏi: "Như Mi, con có nhớ ai đã cứu con không? Đây là ân nhân lớn của Cơ gia chúng ta, chúng ta phải bảo đáp cậu ấy."
Nhớ lại thân thủ của Phương Vũ, Cơ Như Mi vẫn còn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
"Con....con không biết tên của cậu ấy, nhưng trông cậu ấy còn rất trẻ, mà thân thủ đã rất mạnh. Trong tay hai tên sát thủ có súng, nhưng sau đó cơ hội để dùng súng cũng không có... "Cơ Như Mi nói.
"Còn có người phi phàm vậy sao? Không lẽ còn mạnh hơn chủ Vụ của con?" Cơ Đông Sơn nói.
Vu Minh là anh em kết nghĩa của Cơ Đông Sơn, một võ giả Tiên Sinh Cửu Đoạn, sức mạnh siêu phàm.
Cơ Như Mi lắc đầu, nói: "Con không biết, nhưng người đó thật sự vô cùng lợi hại."
"Ừm... dù thế nào đi nữa, cậu ấy cũng là ân nhân của chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm ra cậu ấy, để trả ơn cứu mạng." Cơ Đông Sơn nói.
Ngày hôm sau lên lớp, Phương Vũ ngồi vào chỗ của mình, nhìn Đường Tiểu Nhu bên cạnh.
"Này, cô nên thực hiện lời hứa của mình đi chứ?"
"Đợi tan học rồi đi, gấp cái gì!" Đường Tiểu Nhu bất mãn nói.
Cô cũng có tự tôn của mình, bị một nam sinh ghét bỏ thế này, cô thấy rất đau lòng.
Sau khi tan học, Đường Tiểu Vũ thở phì phì rời khỏi chỗ ngồi, đi đến văn phòng.
Cuối cùng cũng có thể cách xa trung tâm bán tán, không bị người khác chú ý nữa.
Phương Vũ hít một một hơi.
Năm phút sau, Đường Tiểu Nhu quay lại, ngồi xuống bên Phương Vũ với vẻ mặt không vui.
"Thầy chủ nhiệm không cho đổi, còn phê bình tôi một trận kìa!"