Trái đất đến hiện tại, cho dù Phương Vũ có thể đột phá cảnh giới, cậu cũng không thể nào độ kiếp thành tiên.
Nhưng Phương Vũ chưa từng nghĩ rằng phải độ kiếp thành tiên, cậy ấy chỉ muốn phá bỏ Luyện Khí Kỳ đáng chết này thôi!
Đây chính là chấp niệm của cậu ấy.
Đến hôm nay, cậu ấy cũng tu luyện đến tầng thứ 9832 của Luyện Khí Kỳ, những tu sĩ bình thường chỉ cần tu luyện đến tầng 12 thì đã đủ để có thể đột phá đến Trúc Cơ Kỳ rồi.
Nghĩ đến chuyện tu luyện, tâm trạng Phương Vũ có chút buồn bực không vui.
Cậu hít thở một hơi thật sâu, đứng dậy nhìn những tờ giấy bổi viết đầy các phương thuốc.
“Sớm biết ông sẽ trở thành một kẻ nghiện thuốc như vậy, năm đó tôi không nên dạy cho ông y thuật!” Phương Vũ nhẹ lắc đầu, bất lực nói.
Theo di nguyện của Tiểu Hạ, cậu phải sắp xếp, xử lý lại những phương thuốc này rồi mang đi.
Cậu vừa mới bắt đầu sắp xếp lại chưa được bao lâu, thì nghe thấy một số tiếng bước chân ồn ào, liền ngẩng đầu lên nhìn về một hướng bên ngoài của sổ nhà tranh.
Tiểu Hạ đã dựng nhà tranh ở cái nơi như vậy rồi, vậy mà lại vẫn bị người khác tìm thấy?
Phương Vũ khẽ chau mày.
Qua 10 phút sau, một hàng người đi tới trước ngôi nhà tranh.
Tổng cộng có 7 người trong đó có hai người nam nữ trẻ tuổi, một ông lão ngồi lên xe lăn, còn có bốn người đàn ông mặc vest mang giày da, thân hình cường tráng, trông giống như là vệ sĩ.
Nhìn thấy ông lão tỏa ra vẻ vô hồn ngồi trên xe lăn, Phương Vũ biết ngày đám người này chắc chắn là đến để xin chữa bệnh.
“Hạ Dược Thần, xin chào, tôi tên là Đường Phong, chúng tôi đến từ Đường gia ở Giang Nam, chúng tôi muốn xin ngài giúp tôi. " Người con trai trẻ tuổi khôi khô tuần tủ đó bước lên, lớn tiếng nói.
Phương Vũ đẩy mở cửa, ngắt ngang lời của cậu ta.
“Các người đến trễ rồi, Hạ Tu Chi vừa mới qua đời không lâu.”
“Cái gì?”
Sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều thay đổi.
Thần dược Hạ Tu Chi mà bọn họ khổ cực tìm kiếm...vậy mà lại qua đời rồi?
“Sao, sao có thể... Sắc mặt Đường Phong tái nhợt, ngây người nhìn Phương Vũ.
Chỉ vì căn bệnh nặng trên người Đường lão gia, mà bọn họ phải dùng cả gia tài của gia tộc, tiêu tốn rất nhiều nhân lực vật lực mới nghe ngóng được chỗ của Dược Thần Hạ Tu Chi đã ở ẩn gần 20 năm.
Trải qua trăm đắng nghìn cay, cuối cùng bọn họ cũng tìm được ngôi nhà tranh nơi mà Hạ Tu Chi cư trú, nhưng không thể ngờ rằng thứ mà họ nhận được lại chính là tin tức này!
“Sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Chúng tôi vừa mới tìm được...Không đúng, Hạ Dược Thần chắc chắn chưa qua đời, ông ấy chỉ là lẩn trốn, không muốn gặp chúng tôi mà thôi!" Cô gái trẻ tướng mạo thanh tú, đôi mắt xinh đẹp ủng đỏ, kích động nói.
“Đúng! Chắc chắn Dược Thần vẫn đang ở trong nhà tranh!" Đường Phong trực tiếp đi thẳng vào ngôi nhà tranh, trong ánh mắt hiện lên một tia hy vọng.
Sau đó, cậu ta nhìn thấy Hạ Tu Chi đang nhắm nghiền đôi mắt nằm trên giường.
Đường Phong nghiêm túc quan sát, phát hiện ông lão trên giường quả nhiên đã không còn hít thở nữa rồi.
“Sao, sao có thể như thế...” Đường Phong chỉ cảm thấy hy vọng bị sụp đổ tan tành, toàn thân đã mất đi sức lực.
“Tôi nói rồi, Hạ Tu Chi đã qua đời rồi, các người có thể đi về rồi." Phương Vũ khẽ chau mày, có chút không hài lòng với hành động xông vào nhà tranh của Đường Phong.
Đường Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay đầu nhìn về hướng Phương Vũ, hỏi: “Cậu là đồ đệ của Dược Thần đúng chứ? Nhất định cậu cũng được truyền lại y thuật của Dược Thần, cậu chữa bệnh cho ông chúng у tôi đi, chỉ cần có thể chữa khỏi, bất luận trả bao nhiêu tiền chúng tôi cũng bằng lòng!”
Phương Vũ lắc đầu, nói: “Tôi không phải đồ đệ của ông ấy. Tôi chỉ là một người bạn già của ông ấy mà thôi."
Thật sự nghiêm khắc mà nói, Phương Vũ tính ra cũng là sư phụ của Hạ Tu Chi,
Năm đó Hạ Tu Chi chỉ mới 15 tuổi, chính là dưới sự hướng dẫn của Phương Vũ mới bước trên con đường y học. Đương nhiên, những lời nói này chẳng cần thiết phải nói ra, vì nói ra cũng sẽ không có người nào tin cả.
Thế nhưng, lúc này cũng không có người nào nghiền ngẫm lại điều này cả, cả đám người đều bị chôn vùi trong nỗi tuyệt vọng khi niềm hy vọng bị vỡ tan tành.
Sau khi nghe được tin Hạ Tu Chi đã qua đời, Đường lão gia ngồi trên chiếc xe lăn hoàn toàn tiêu biến mất đi sự tức giận, đôi mắt ông ấy xám xịt.