Ở Trung Quốc cổ đại, sau khi nhà Tùy phế quận thành châu phủ, không có chức quan Thái Thú.
Chức Tổng Đốc, đến hai đời Minh Thanh mới có. Lúc trước các loại quan lớn là Tuyên Phủ Sứ, Tiết Độ Sứ, Châu Mục v.v....
Mà ở thế giới này, Thành Chủ, quận Thái Thú cùng hành tỉnh Tổng đốc ba chức quan lớn cùng tồn tại, cùng quan chế Trung Quốc cổ đại có khác biệt rất nhiều.
Chỉ có thể nói vương triều Đại Viêm cũng có tình hình tương tức.
Nhưng mà Thẩm Lãng cũng đại khái có thể hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Thứ nhất, tiêu chuẩn vũ lực thế giới này vượt xa Trung Quốc cổ đại, cho nên vậy những nhân tài xuất sắc nhất thường thường văn võ song toàn, cho nên khó tách riêng hai loại chức quan văn võ.
Thứ hai, các nước đều tồn tại rất nhiều quý tộc có đất phong lớn, lấy tư cách trưởng quan muốn áp chế những quý tộc lâu đời, trong tay không có binh quyền không được, cho nên quân chính cùng dân chính quyền lực cũng rất khó hoàn toàn phân cách.
...
Ban đêm, phủ Bá Tước Huyền Vũ nghênh đón hai đại nhân vật.
Sứ giả phủ Tổng đốc tỉnh Thiên Nam, phụ tá Ngôn Vô Kỵ của Tổng đốc Chúc Nhung.
Thái thú quận Nộ Giang tỉnh Thiên Nam, Trương Xung!
Dàn nhân viên hộ tống có thành chủ Huyền Vũ Liễu Vô Nham, cựu thành chủ Huyền Vũ Trương Bá Ngôn, thủ lĩnh quân phòng thủ của thành Huyền Vũ Trương Tấn.
Để tỏ lòng với hai vị đại nhân vật đến thăm hoan nghênh, thế tử Kim Mộc Thông, phủ Bá Tước tiểu thư Kim Mộc Lan, tự mình dẫn đầu hai trăm kỵ binh ra nghênh đón hai mươi dặm.
Tiếp đó Bá Tước đại nhân bảo đám phu nhân, Thẩm Lãng cùng nhau nghênh tiếp từ cổng phủ Bá Tước.
Đây cũng là Thẩm Lãng lần đầu tiên lấy tư cách cô gia phủ Bá Tước đứng trước cửa chờ quan lớn.
Trước đó, Thẩm Lãng cũng có điều tra công khóa của Ngôn Vô Kỵ cùng Trương Xung.
Ngôn Vô Kỵ, giới tính nam, năm mươi ba tuổi.
Thám Hoa kỳ thi Đình tại Việt quốc!
Trâu bò hay không trâu bò? Lợi hại hay không lợi hại?
Việt quốc cũng là có gần giống nhau gần hai chục triệu dân cư đại quốc, hắn có thể thi trong đó toàn quốc tên thứ ba.
Lợi hại như vậy nên phải làm đại quan, vì sao lại biến thành phụ tá của Tổng đốc Chúc Nhung vậy?
Bởi vì gia tộc của ông ta phạm tội, Ngôn Vô Kỵ bị dính dáng vào, rồi bị ép rời khỏi quan trường sau đó ông ta xây dựng thư viện, dạy học mười năm, tiếng tăm lan sang toàn bộ Việt quốc.
Sau, ông ta được Chúc Nhung đại nhân nhìn trúng, ba lần tới cửa, cuối cùng trở thành phụ tá phủ Tổng Đốc.
Người này rất được Tổng đốc đại nhân tin cậy, mỗi tiếng nói cử động bên ngoài đều có thể đại biểu ý chí của Chúc Nhung đại nhân.
Thậm chí rất nhiều người nói, thà đắc tội con của Tổng đốc, không thể đắc tội Ngôn Vô Kỵ.
Cũng tỷ như nói thà đắc tội Mã Anh Cửu (*cựu tổng thống Đài Loan), không thể đắc tội Kim Phổ Thông.
Còn có người nói Ngôn Vô Kỵ là tay áo của đại nhân Chúc Nhung, đây là ý gì, một mỹ nam tử thuần khiết như Thẩm Lãng sao mà biết được.
...
Còn vị Thái Thú Trương Xung này, cũng tuyệt đối là một nhân vật lợi hại, siêu cấp trâu bò.
Phụ thân ông ta là quan võ nên ông ta quan võ toàn tài, lên ngựa có thể suất binh chiến tranh, xuống ngựa có thể thống trị dân chúng một phương.
Cách đây hai mươi năm, ông ta đi khắp nơi, đảm nhiệm năm lần thành chủ.
Mỗi một lần đảm nhiệm chức vụ, thành tích ông ta đều hiển hách, nhưng luôn luôn phí thời gian, vận làm quan chẳng hề suôn sẻ.
Không có cách nào, quả phụ ngủ, sau lưng không có ai đây.
Mà ba năm trước đây đánh một trận, để danh tiếng ông ta chấn động toàn bộ Việt quốc, từ nay về sau được quốc quân cùng gia tộc họ Chúc nhìn trúng, một bước lên mây.
Lúc đó ông ta đảm nhiệm chính là thành chủ Vọng Nhai quận Đông Giang.
Suốt cả trăm năm, Thái Thú quận Đông Giang là ai? Chả ai biết.
Nhưng nói đến phủ Bá Tước Đông Giang, nghe tiếng đồn đãi xa gần, mỗi người kính sợ.
Gần như tất cả mọi người cho rằng, Đông Giang phủ Bá Tước mới là bầu trời của quận Đông Giang quận trời, thổ hoàng đế mấy trăm năm.
So với Bá Tước Huyền Vũ, Đông Giang Bá Tước thật sự tàn ác lợi hại hơn nhiều, hơn nữa bản lĩnh khác cực kịch liệt, hoàn toàn đem quận Thái Thú ép tới không thở nổi.
Phủ Bá Tước Đông Giang ở thành Vọng Nhai còn gọi là khu vực chết của chốn quan trường.
Tân chính của Việt quốc hoàn toàn không đi được nửa bước ở quận Đông Giang.
Vị Trương Xung này dùng năm năm, ép phủ Bá Tước Đông Giang cho đến bước đường cùng, vị Bá Tước Đông Giang tàn ác nọ dẫn binh tiến đánh phủ Thành Chủ.
Trương Xung dùng ít địch nhiều, dẫn binh công phá thắng thật lớn.
Đến tận đây phủ Bá Tước Đông Giang mất đi tất cả binh quyền cùng đất phong, Đông Giang Bá Tước tự sát thân vong.
Cuối cùng quốc quân khai ân, không có đại khai sát giới, thậm chí không có cướp đoạt tước vị gia tộc họ Hải, nhưng Đông Giang phủ Bá Tước hoàn toàn trở thành cái xác rỗng.
Sau khi Trương Xung đánh một trận thành danh, được triệu hồi về kinh, giấu tài ba năm.
Năm ngoái, ông ta được phái đến quận Nộ Giang đảm nhiệm Thái Thú phổ biến hành chính.
Thổ hoàng đế của quận Nộ Giang là ai? Phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Cho nên, kiếm của vị Trương Xung đại nhân kiếm chỉ phương nào, kết quả cũng rõ.
Năm đó lúc ông ta còn chỉ là một thành chủ, liền tiêu diệt Đông Giang Bá Tước, hôm nay đảm nhiệm Thái Thú, nắm quyền quân chính, thảo nào Bá Tước Huyền Vũ như là đứng ngồi không yên, thời khắc cẩn thận chặt chẽ.
Nhưng mà sau khi vị Trương Xung đại nhân đến đảm nhiệm, cũng không như trong tưởng tượng của mọi người, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cũng không có cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ đối chọi gay gắt, ngược lại có vẻ càng khiêm tốn.
...
Nhìn thấy hai vị đại nhân vật này, hình tượng khá giống như trong tưởng tượng của Thẩm Lãng
Ngôn Vô Kỵ là một người đàn ông đẹp trai trung niên, nhìn như thân thiện, kì thực thanh cao ngạo mạn, hơn nữa quần áo lại hun hương liệu, còn vẽ lông mày một chút, đừng tưởng rằng Thẩm Lãng không phát hiện.
Quả nhiên, tiếng đồn cũng không phải là cũng là không có lửa thì sao có khói, mặc dù ông ta không có tử huyệt.
Da Trương Xung rất đen, khuôn mặt lúc đầu xem như là anh tuấn, nhưng vô cùng gầy còm, đao chém búa bổ vậy, có vẻ hoàn toàn âm trầm.
Hơn nữa, người này cực kỳ trầm lặng ít nói, chỉ có một đôi mắt, sắc bén giống như chim ưng.
Ngôn Vô Kỵ chẳng cố kỵ mà mặc hoa phục đẹp đẽ, mà Trương Xung thì một thân áo vải, trên người không có bất kỳ vật phẩm trang sức quý trọng.
Đơn thuần mặt hóa trang, thoạt nhìn cũng tưởng vị Thái Thú đại nhân đúng là xuất thân văn tiến sĩ.
Sau khi gặp mặt, Ngôn Vô Kỵ cùng Bá Tước Huyền Vũ hàn huyên tâm sự, lại cùng Bá Tước phu nhân bàn luận truyền thống hữu nghị gia tộc đôi bên.
Không sai, vị Ngôn Vô Kỵ đại nhân này cũng xuất thân quý tộc, chẳng qua là cái loại quý tộc không có đất phong.
Mà Trương Xung từ đầu tới đuôi cũng chỉ là cùng Bá Tước đại nhân nói một câu:
- Xung, bái kiến Huyền Vũ Bá.
Sau đó vị Thái Thú văn võ song toàn này liền đứng sang một bên, không có nói câu nào nữa.
- Lãng nhi, qua đây bái kiến Ngôn tiên sinh cùng Trương Thái Thú. - Bá Tước đại nhân hô.
Thẩm Lãng tiến lên, hơi chắp tay hành lễ.
Hai người này là kẻ địch giai cấp, nhạc phụ đại nhân cần chu đáo, mà Thẩm Lãng lúc này còn là tiểu nhân vật, có thái độ gì đó không trọng yếu, chỉ cần làm qua loa là được.
Lẽ nào đối phương phải bởi vì thái độ cung kính mà đối tốt với ngươi một chút? Không có khả năng!
Thẩm Lãng lấy tư cách người ở rể, hai đại nhân vật chắc là sẽ không chuyên ân cần thăm hỏi ngươi.
Ngôn Vô Kỵ rụt rè cười cười, Trương Xung gật đầu, tiếp đó liền bỏ quên Thẩm Lãng.
Đây mới là thái độ bình thường.
Kế tiếp, Bá Tước Huyền Vũ mời mấy vị đại nhân vật vào phủ Bá Tước, mở đại tiệc..
Lúc này Thẩm Lãng cũng chỉ là vùi đầu ăn, nhiều lắm uống một chút rượu gạo ngọt ngào.
Vừa ăn, vừa nhìn vòng mông mê người của Mộc Lan.
Bất tri bất giác ăn càng nhiều.
Mộc Lan đối với phu quân lưu manh của mình bó tay, chỉ có thể làm giả vờ ngó lơ.
Cái gì?
Bảo Thẩm Lãng thi đấu thơ à? Ra vẻ khoe tài làm mất mặt sao?
Hoàn toàn không tồn tại.
Người ta hai đại nhân vật, một thám hoa, một nhất giáp tiến sĩ, phải đặc biệt tới kiểm tra học vấn một tên ở rể?
Suy nghĩ nhiều quá.
...
- Huyền Vũ Bá, hai mươi năm lại đến. - Ngôn Vô Kỵ nói.
Nghe những lời này, tất cả mọi người buông đũa xuống.
Bởi vì, đã đến chuyện chính.
Ngôn Vô Kỵ nói:
- Tổng đốc đại nhân lần này phái ta đến đây, liền là muốn để ta hỏi một câu, đối với chuyện tranh chấp đảo Kim Sơn, Huyền Vũ Bá suy nghĩ thế nào? Có cần phủ Tổng Đốc điều giải hòa bình không?
Đây mới là mục đích hai vị đại nhân đến thăm.
Tranh chấp đất phong đảo Kim Sơn, cái này quan hệ đến âm mưu rất nhiều năm trước của quốc quân.
Không cần nói chi tiết lịch sử, tóm lại Tấn Hải Bá Tước phía bắc cho rằng đảo Kim Sơn này là thuộc về ông ta, mà phủ Bá Tước Huyền Vũ thì cho rằng đảo Kim Sơn là thuộc về gia tộc họ Kim.
Hai nhà vì thế gần như huy động vắt óc tranh chấp, cãi hơn một trăm năm, kiện cáo này cuối cùng cũng chẳng rõ.
Gia tộc đôi bên cũng có thể liệt kê ra một trăm chứng cứ chứng minh bản thân có quyền bất khả xâm phạm trên đảo Kim Sơn.
Cuối cùng do đời trước quốc quân hạ chỉ, trong vòng thời hạn hai mươi năm đảo Kim Sơn sẽ tiến hành tỷ thí văn võ, người nào thắng thì đất phong sẽ thuộc về người nấy.
Nếu như đó là một hòn đảo nhỏ nhoi thì tính làm gì.
Mấu chốt là trên đảo Kim Sơn có hàm lượng quặng sắt rất cao, còn kèm theo khoáng sản khác, người nào lấy được quyền khai thác đảo này, thu nhập kinh tế hàng năm ít nhất đề cao 30%.
Hai mươi năm trước, phủ Bá Tước Huyền Vũ thua, tổn thất một lượng tài nguyên, thật là có chút thương gân động cốt.
Hôm nay phủ Bá Tước khủng hoảng tài chính, trừ bởi vì có con sâu mọt Hứa Văn Chiêu đào ra, mất đi đảo Kim Sơn cũng là nguyên nhân trực tiếp hơn.
Có thể nói, sau khi mất đi đảo Kim Sơn, cột sống phủ Bá Tước Huyền Vũ bị người ta làm gãy nửa đoạn.
Bá Tước Huyền Vũ nói:
- Vậy ý Tổng đốc đại nhân như thế nào?
Ngôn Vô Kỵ nói:
- Tổng đốc đại nhân nói, mọi người dĩ hòa vi quý, đem đảo Kim Sơn phân thành hai, phía bắc về phủ Bá Tước Tấn Hải, phía nam về phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Nghe những lời này, Bá Tước Huyền Vũ tức khắc nổi giận.
Xem ta quá thành thật nên ăn hϊếp sao?
Ai cũng biết, khoáng sản toàn bộ đảo Kim Sơn chính đều ở phía Bắc, phía Nam chỉ có dải đất nhiễm phèn và bãi cát, rừng cây mà thôi.
Nhưng mà mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng Bá Tước đại nhân sẽ không cự tuyệt ngay mặt, chẳng qua là bưng ly rượu lên nói:
- Uống rượu, uống rượu.
Ngôn Vô Kỵ đương nhiên biết là kết quả này, nên không lên tiếng nữa.
Ông ta đại biểu Tổng đốc đại nhân bày tỏ ý một chút, đại biểu ta đã tới điều giải qua là được.
Còn lại hai nhà phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng phủ Bá Tước Tấn Hải có đánh nhau vãi c*t thế nào ta cũng không có ý kiến, hơn nữa đánh cho càng ác càng tốt.
Kế tiếp, bữa tiệc liền tiến vào thời gian rác rưởi.
Mọi người cũng không quá quen thuộc, vẫn là kẻ thù giai cấp, cũng không nhất định phải cố mà chuyện trò.
Bá Tước Huyền Vũ cũng không phải cái loại này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, người khéo léo. Bá Tước phu nhân tuy rằng nhạy bén, nhưng ghét ác như thù, không thích ẩn dấu.
Còn thế tử Kim Mộc Thông thì sao?
A?! Xin lỗi, không phát hiện ngươi cũng ở đây.
Thẩm Lãng mặc dù là người ở rể, địa vị thấp, nhưng tốt xấu cũng có ngoại hình đẹp trai, người khác cuối cùng nhịn không được phải ngó vài lần, sau khi xem xong còn muốn liếc lại một chút, yên lặng tính toán xem đẹp trai thế này nên là hạng nhất hay hạng nhì?
Rõ ràng soái vô đệ nhất, mỹ vô đệ nhị.
Còn tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông này hoàn toàn là nhân vật làm nền.
Tất cả mọi người ở đây không nói lời nào, toàn bộ tiệc có vẻ càng yên lặng.
Ngay khi cái không khí này đặc biệt lúng túng.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng động lớn xôn xao.
Mơ hồ còn có thể nghe vô số người hô to.
- Giao ra Thẩm Lãng, gϊếŧ người đền mạng!
- Giao ra Thẩm Lãng, gϊếŧ người đền mạng!
Thẩm Lãng không khỏi thở hắt ra, cả người đều nhẹ nhõm.
Ôi chao!
Trò hay rốt cuộc đã tới, con mẹ nó nãy giờ mình chờ đến buồn ngủ ríu cả mắt.
...
Chú thích của Bánh: Nói thật, chương này viết khó lắm.