Chương 37: Thẩm Lãng huyết tẩy sòng bạc, Điền Hoành kinh hãi!

Điền Thập Cửu xác định, bộ bài Cửu này không có bất kỳ ký hiệu nào, tuyệt đối không thể có thể ăn gian.

Nhưng Thẩm Lãng mỗi một lần đều thắng, đây... đây là thứ may mắn kiểu gì?

Hắn vừa ở rể phủ Bá Tước, cứ khí thế tận trời như vậy à?

Mấu chốt là, tên tiểu bạch kiểm này mỗi lần ngay cả bài cũng không nhìn, trực tiếp đặt số thẻ một nghìn lượng vàng, thỉnh thoảng có đôi khi tùy hứng, trực tiếp đặt hai nghìn.

Ai cho ngươi lá gan lớn như vậy a?

Ai cho ngươi bạo gan như vậy?

Ở đây rõ ràng là sòng bạc của Điền Thập Cửu ta, vì sao ngươi lại giống như chim về nhà vậy, nhắm mắt quăng tiền ra?

Thẩm Lãng đương nhiên sẽ thắng, bởi vì mỗi một bài tẩy hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.

Thắng được không cần tốn nhiều sức.

Còn đám con bạc bên cạnh hoàn toàn thấy như mê như say!

Lợi hại thật, chưa từng có gặp qua trường hợp nào đỉnh như vậy.

Đương nhiên, thắng liên tục mấy ván thì bọn họ gặp nhiều, thậm chí thắng liền tù tì mười mấy ván cũng có.

Bởi vì chuyện phát sinh trên chiếu bạc thì cái quái gì cũng có.

Thế nhưng loại chiến thắng tám ván mà nhẹ nhàng bâng quơ như Thẩm Lãng, hơn nữa ước chừng thắng hơn một vạn lượng vàng, chưa từng nhìn thấy, mới nghe lần đầu.

Thực sự quá ghê gớm!

Cuối cùng, khi Thẩm Lãng thắng đến ván thứ chín, Điền Thập Cửu gần như muốn đột quỵ, mồ hôi lạnh toàn thân tuôn ra, hai tay hoàn toàn cứng ngắc.

Tại sao có thể như vậy? Mình rõ ràng là đệ nhất đổ thần thành Huyền Vũ, mình làm sao có thể thất bại?

- Mình chết chắc rồi, mình chết chắc rồi...

Trong miệng gã không ngừng lẩm bẩm, bởi vì Thẩm Lãng đã thắng một vạn ba nghìn lượng vàng, cộng thêm lúc trước thắng, khấu trừ mượn một nghìn lượng vàng, Thẩm Lãng ước chừng thắng một vạn sáu.

Thẩm Lãng nhà ngươi khinh người quá đáng a!

Một đồng đều không mang, còn thắng được từ ta một vạn sáu!

Đó là một con số khổng lồ, nghĩa phụ nhất định sẽ lột da gã.

- A, bỗng nhiên đầu của ta hơi choáng, cái này xin lỗi không tiếp được... - Điền Thập Cửu run giọng nói.

Gã thực sự không thể thua nữa.

Vốn là gã cũng không thể bị thua nhiều như vậy, thế nhưng không cam lòng.

Thua một liền muốn thắng, muốn gỡ vốn, muốn bẫy chết Thẩm Lãng.

Bất tri bất giác, liền thua một vạn sáu lượng vàng, đây cơ hồ là một năm lãi ròng của sòng bạc này.

Thua tiếp nữa, sẽ chết người!

Điền Thập Cửu sau khi đứng dậy, cả người lảo đảo, gần như phải bất tỉnh đi. Tiếp đó gã trực tiếp rời khỏi chiếu bạc, chạy như bay về phía nhà họ Từ.

Gã nhất định phải lập tức đi bẩm báo nghĩa phụ đại nhân.

Cục diện mất khống chế, sắp tiêu rồi!

Nhưng mà, Điền Thập Cửu vừa ra đi, mới là bắt đầu thảm họa đánh bạc.

Kế tiếp, Thẩm Lãng quét ngang mỗi một chiếu bạc.

Thắng mỗi tên tiểu nhị, ông chủ, nhà cái đến mặt mày xanh xao vàng vọt, toàn thân run rẩy.

Mà những con bạc ở đây thực sự muốn phát điên rồi.

Chưa từng có gặp qua cảnh hoành tráng như vậy, quá điên cuồng kí©h thí©ɧ!

Thẩm Lãng nhìn bọn họ nói:

- Đều đứng ngơ ngác ở đó làm gì? Theo ta đặt đi!

Mấy trăm con bạc đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp đó hoàn toàn điên rồi.

Mấy trăm con bạc đều theo Thẩm Lãng cùng nhau đặt.

Thẩm Lãng đặt cái gì, bọn họ cũng đặt theo đó.

Ngày tận thế của Phú Quý phường đến rồi!

Mới vừa rồi là mỗi một mình Thẩm Lãng thắng, bây giờ là toàn bộ khách sòng bạc cùng nhau thắng.

Chỉ có sòng bạc Phú Quý phường Điền Hoành thua thôi.

- A...

Lại một nhà cái chiếu bạc không chịu nổi áp lực này, ôm ngực trực tiếp bất tỉnh đi, miệng sùi bọt mép, toàn thân co giật.

- Đổ thần, đổ thần, đổ thần...

- Thẩm gia vạn tuế, vạn tuế...

Toàn bộ sòng bạc hoàn toàn sôi sục, Thẩm Lãng trở thành anh hùng của mấy trăm con bạc.

Ban đầu, dù là Điền Thập Cửu hay ông chủ của sòng bạc còn ở đó, có thể trực tiếp ngừng tất cả chiếu bạc, thậm chí tạm thời đóng cửa sòng bạc.

Thế nhưng Điền Thập Cửu đã sợ đến hồn phi phách tán, liền chạy như bay đi thông báo cho Điền Hoành, không kịp đóng cửa sòng bạc.

Cho nên, Thẩm Lãng mang theo mấy trăm con bạc, huyết tẩy toàn bộ sòng bạc Phú Quý phường.

...

Bên trong trạch viện nhà họ Từ, Điền Hoành cất tiếng cười to:

- Ha ha ha... - Điền Hoành nói:

- Mấy người có biết không? Hôm qua Thẩm Lãng ở ngay trước mặt ta nói, muốn cho ta tự chặt cánh tay, đánh gãy chân Thập Tam, thậm chí còn lập lời thề, mấy người có thấy buồn cười hay không?

Từ gia chủ nói:

- Chỉ bằng thằng nhãi đó? Mới làm rể phủ Bá Tước đã không biết trời cao đất rộng.

Điền Hoành nói:

- Sau khi hắn ở rể phủ Bá Tước thì ta quả thực không dám động hắn, thậm chí hắn tới bày trò, ta cũng chỉ có thể cắt thịt. Nhưng là muốn để ta tự đoạn cánh tay, rõ ràng mơ mộng hão huyền. Cục diện bây giờ cũng không phải rõ lắm à, quốc quân muốn đoạt quyền lực của quý tộc danh tiếng, Bá Tước Huyền Vũ căn bản không thể nhúng tay vào chính vụ. Chỉ cần ta không phạm tội trên lãnh địa phủ Bá Tước, ai có thể làm khó dễ được ta?

Ông ta nói lời này có hơi quá.

Nếu không có phủ Thành Chủ cùng phủ Thái Thú làm chỗ dựa vững chắc, ông ta đã sớm chủ động đi về phía Thẩm Lãng xin tội.

Đêm hôm phát hiện Thẩm Lãng ở rể phủ Bá Tước, Điền Hoành liền cho Trương Tấn ích lợi thật lớn, lúc này mới được nhà họ Trương che chở, mới trở nên không có sợ hãi.

- Nguyên bản cứ để hắn ở rể phủ Bá Tước, chúng ta dù có muốn đập chết cũng không dám động thủ, thậm chí không thể động một cọng lông tơ của hắn. - Điền Hoành nói:

- Lại không có nghĩ đến, cái phế vật này lại chủ động tới cửa chịu chết, lại chạy đến sòng bạc của ta nạp mạng.

Từ gia chủ nói:

- Đắc ý vênh váo, bày đặt làm tiểu nhân.

Điền Hoành nói:

- Sòng bạc là cái gì? Là Hang Ma a! Đừng nói Thẩm Lãng là phế vật, dù cho hắn là cao thủ, cũng thua thất bại thảm hại, lần này không cho hắn thua một hai vạn lượng vàng, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn.

Từ gia chủ nói:

- Một khi hắn thua trận hơn một vạn lượng vàng, không cần chúng ta động thủ, Bá Tước Huyền Vũ liền chủ động đưa hắn trục xuất khỏi gia môn, cắt đứt quan hệ.

Điền Hoành nói:

- Hoặc cũng có thể đánh chết hắn luôn! Tóm lại mặc kệ thế nào, Thẩm Lãng lần này là chết chắc, rõ ràng tự tìm đường chết, không cần tốn nhiều sức!

Từ gia chủ nói:

- Phế vật chính là phế vật, vĩnh viễn lên không được mặt bàn! Chúng ta sẽ chờ Bá Tước đại nhân quân pháp bất vị thân, sau đó đánh chết tươi nghiệt súc này đi!

Mà ngay tại lúc này.

Điền Thập Cửu của Phú Quý phường lao vào thật nhanh, toàn thân tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.

Gã chợt quỳ gối Điền Hoành trước mặt, lạc giọng run rẩy nói:

- Nghĩa phụ, nghĩa phụ, có đại sự, xảy ra chuyện lớn!

Thế nhưng phát hiện gã lại kêu không ra tiếng, toàn bộ cuống họng giống như đều ngăn chặn vậy.

Điền Hoành không tính là thích Điền Thập Cửu, bởi vì võ công của gã không cao, thủ đoạn cũng không sâu, còn kém xa Điền Thập Tam, đó mới là nghĩa tử gã yêu thích nhất.

Chẳng qua Điền Thập Cửu am hiểu đổ thuật, đặc biệt hữu dụng, có thể vì Điền Hoành trấn thủ sòng bạc, lúc này mới trở thành nghĩa tử của ông ta.

Lúc này thấy Điền Thập Cửu thở hổn hển, Điền Hoành giận run người, lớn tiếng quát lên:

- Hấp tấp bộp chộp, còn thể thống gì. Ngươi mỗi ngày chỉ biết làm nhục đàn bà, thân thể thảm hại đến mức nào? Chạy mấy dặm mà lên cơn suyễn như thế, nói cũng chẳng rõ, mất mặt!

Điền Thập Cửu nghe xong, bay thẳng đến chỗ Điền Hoành dập đầu lia lịa.

Từ gia chủ cười nói:

- Điền Hoành huynh, nghĩa tử này của huynh thật là hiếu thuận.

Điền Hoành nói:

- Ra sức diễn ở đây cho ai nhìn? Tên nghiệt súc Thẩm Lãng đâu? Xử lý hết chưa, hắn thua bao nhiêu? Nếu như ít hơn một vạn lượng vàng, cẩn thận mà lột da con ra đấy.

Điền Hoành tính qua, một vạn lượng vàng đại khái là giới hạn cuối cùng của phủ Bá Tước.

Dù sao cũng là gia tộc quyền thế trăm năm, nội tình đặc biệt sâu.

Thế nhưng phủ Bá Tước cũng thiếu tiền, bởi vì đất phong bọn họ đã so với thời điểm cực thịnh thiếu 80%.

Hôm nay, phủ Bá Tước Huyền Vũ cần dùng 20% đất phong đi nuôi một nhánh quân đội gần ba nghìn người, áp lực có thể tưởng tượng được.

Hơn nữa Bá Tước Huyền Vũ yêu quý con dân, với lãnh địa bên trong gần như không có chèn ép gì cả.

Tuy rằng tình hình kinh tế phủ Bá Tước là tuyệt mật, nhưng căn cứ Từ gia chủ cùng Điền Hoành phỏng chừng, hôm nay lợi nhuận của phủ Bá Tước Huyền Vũ đã ở vào trạng thái thiếu hụt, đã phải sống bằng tiền dành dụm.

Một vạn lượng vàng, đối với phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng là một con số không nhỏ.

Thẩm Lãng thua mất số tiền này, hoặc là bị phủ Bá Tước trục xuất, hoặc là bị đánh chết tươi.

Nghe cha nuôi nói những lời đắc ý dào dạt, Điền Thập Cửu lúc này đã hoàn toàn bị sợ hãi che phủ, càng thêm không dám nói ra lời tiếp theo.

Một khi nói Thẩm Lãng thắng một vạn sáu lượng vàng, chỉ sợ nghĩa phụ sẽ một chân đá chết gã.

Từ gia chủ nói:

- Điền Hoành huynh, nếu là phủ Bá Tước không thừa nhận làm sao bây giờ?

Điền Hoành cười lạnh nói:

- Thẩm Lãng là mượn lượng vàng nhà ta tới đánh cuộc, phía trên giấy nợ giấy trắng mực đen rõ ràng. Hơn nữa còn là Thẩm Lãng chủ động tới sòng bạc của ta, cũng không phải ta ép buộc hay dụ dỗ hắn vào, rất nhiều người đều có thể làm chứng. Trận kiện cáo này dù cho đánh tới phủ Thái Thú, ta cũng có lý lẽ.

Từ gia chủ nói:

- Kể từ đó, ngươi xem như là hoàn toàn đắc tội phủ Bá Tước.

Điền Hoành trong lòng một tiếng thở dài, ông ta làm sao đành lòng như thế?

Cuối cùng ông ta chỉ là một đầu lĩnh hắc bang, dù có tấm bảng chức quan thiên hộ dân binh thành Huyền Vũ, cũng là đầu lĩnh hắc bang, trên người không biết có bao nhiêu chỗ bẩn.

Cũng chính là tân chính hiện tại hoành hành, những quý tộc danh tiếng như Bá Tước Huyền Vũ này tiến hành chiến lược co lại, không dám nhúng tay vào chính vụ. Đặt ở trước đây, Điền Hoành nào dám đi nhổ râu cọp phủ Bá Tước đâu.

Dù cho hiện tại, Điền Hoành cũng tuyệt đối không muốn trêu chọc phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Thế nhưng không có cách nào, tên khốn kiếp Thẩm Lãng này làm mất hết mặt mũi, đắc thế thì chẳng buông tha ai, đẩy ông ta đến đường cùng.

Ông ta cũng không thể thực sự đi đánh gãy hai chân nghĩa tử Điền Thập Tam? Như vậy còn mặt mũi nào lăn lộn ở thành Huyền Vũ?

Những tâm lý theo mục đích này, Điền Hoành là tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.

Ông ta ngược lại nói bâng quơ:

- Hiện tại sau lưng ta phủ Thành Chủ, phủ Thái Thú, thậm chí còn đứng phủ Tổng Đốc.

- Cả quốc gia đều phổ biến tân chính, áp chế phủ Bá Tước chính là vì phổ biến tân chính, đây chính là chiều hướng phát triển, đắc tội phủ Bá Tước thì phải làm thế nào đây? Một khi mất đi đất phong cùng binh quyền, trăm năm quý tộc cũng phượng hoàng rơi xuống không bằng gà.

Lời này của Điền Hoành có vẻ chánh nghĩa, một hắc bang cũng ra vẻ yêu nước.

- Nói hay lắm. - Từ gia chủ cười nói:

- Tân chính của thành Huyền Vũ chúng ta vì sao không lan được trên diện rộng? Không phải là có cái chướng ngại vật phủ Bá Tước Huyền Vũ này à? Vừa lúc chúng ta vớ được tên nghiệt súc Thẩm Lãng này để đột phá, tuyển hắn ở rể, coi như là phủ Bá Tước xui xẻo.

Điền Hoành cười theo.

Nhưng chỉ có trong lòng ông ta mới biết được đau cỡ nào.

Bởi vì cùng phủ Bá Tước xé rách da mặt, Điền Hoành vì tự bảo vệ mình nên phải tìm Thái Thú Trương Xung làm chỗ dựa vững chắc, hàng năm bỏ ra năm con số lượng vàng, vượt qua hơn phân nửa thu nhập của ông ta.

Năm sòng bạc, hàng năm lãi ròng 35%, đều thanh toán cho Thái Thú Trương Xung.

Mà người thực hiện đòi khoản tiền vàng, chính là Từ Quang Doãn trước mắt.

Từ gia chủ nói:

- Điền huynh xin yên tâm, Thái Thú Trương Xung đại nhân sẽ đứng về phía huynh, huynh cứ yên tâm cầm giấy nợ của Thẩm Lãng đi về phía phủ Bá Tước đòi tiền đi!

Điền Hoành đương nhiên biết mình trở thành vũ khí đấu tranh của phủ Thái Thú cùng phủ Bá Tước Huyền Vũ, thế nhưng ông ta không có lựa chọn nào khác.

- Hay!- Điền Hoành cười to nói:

- Bản lãnh khác thì ta không có, nhưng vẫn phải có lá gan, buổi chiều ta sẽ lấy giấy nợ của Thẩm Lãng đi phủ Bá Tước đòi tiền, đến lúc đó nhìn sắc mặt của Bá Tước đại nhân đặc sắc đến cỡ nào, nhìn cái tên nghiệt súc Thẩm Lãng này chết thảm bao nhiêu.

- Ha ha ha... - Từ gia chủ cười to nói:

- Nhảy nhót làm trò, không đáng nhắc đến.

Điền Hoành nói:

- Thập Cửu, thở đều lại được chưa? Nói đi, Thẩm Lãng thua bao nhiêu tiền? Thiếu bao nhiêu tiền?

Dừng lại mấy phút, Điền Thập Cửu cuối cùng có thể thở dốc, cũng có thể nói chuyện, nghe được câu hỏi Điền Hoành, không khỏi trực tiếp hồi đáp:

- Một vạn sáu nghìn lượng vàng.

- Ha ha ha ha... - Điền Hoành cười to nói:

- Làm tốt lắm, làm tốt lắm!

Gia chủ nhà họ Từ cũng hùa theo mừng rỡ vô cùng:

- Một vạn sáu nghìn lượng vàng a, thua nhiều như vậy, Thẩm Lãng chết chắc rồi, chết chắc rồi, Bá Tước đại nhân thật đúng là có mắt không tròng a, tìm một thằng con rể phá của thế này, cũng đáng kiếp!

Điền Hoành đứng lên nói:

- Đi, chúng ta đây sẽ cầm giấy nợ sang phủ Bá Tước đòi tiền.

Gia chủ nhà họ Từ nói:

- Huynh yên tâm, phủ Thành Chủ nhất định sẽ phái ba quan viên đi cùng huynh. Nếu phủ Bá Tước gϊếŧ Thẩm Lãng thì thôi, nếu không đánh gϊếŧ, chúng ta cứ liên tục tăng gia, để Trương Xung đại nhân phái người đứng ra áp chế, có lý thì đi khắp thiên hạ, thiếu nợ thì trả tiền, lý lẽ chính đáng.

Điền Hoành nói:

- Thập Cửu, giấy nợ của Thẩm Lãng đâu?

Da đầu Điền Thập Cửu từng đợt tê dại, lúc này đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao.

Gã chợt đập trán lia lịa trên mặt đất, trực tiếp chảy ra máu.

- Nghĩa phụ ơi, không phải Thẩm Lãng thua một vạn sáu nghìn lượng vàng, là... Là chúng ta thua một vạn sáu nghìn lượng vàng.

Sau khi nói xong, cả người Điền Thập Cửu gần như đều mệt lả.

Mà Điền Hoành vẫn đang ngoác mồm ra cười, thế nhưng ánh mắt lại dại ra, cả người đều hóa đá.

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Xin lỗi mọi người, bắt đầu sửa lại phần xưng hô của Điền Hoành. Bởi vì tuổi ông này tuy không lớn nhưng vì Từ gia chủ gọi là "huynh" thì phải đổi vai vế lại rồi. Bọn mình cũng sẽ chỉnh lại mấy chương trước nhé.