Chương 8: Tiến hóa kỳ lạ
oOo
Tuy Diệp Dung nói cái câu “nhân dân Trung Quốc nhất định vùng lên” kia chẳng có tí ti liên quan, nhưng nghĩ đến việc một cô gái ngoại quốc lại dám đến tận đây cướp chồng, đông đảo khách nhân trong tiệm cơm cũng không khỏi lòng đầy căm phẫn, sôi nổi vỗ ngực tỏ vẻ nhất định sẽ đến ủng hộ.
Mà số lượng đông không kém đội ủng hộ là những người nhìn bóng lưng Trần Mặc với vẻ ganh tị trần trụi.
Thật ra phải nói là nếu chỉ có việc Diệp Dung đối với Trần Mặc có cái tâm tư kia thì phàm là khách quen ai cũng có thể ngầm hiểu, nhưng nếu có thêm một mỹ nữ nhà giàu từ Hy Lạp thì đương nhiên chuyện nó khác rồi!
Mặc kệ náo nhiệt ở tiệm cơm, Trần Mặc cũng đã cưỡi xe điện về đến nhà. Xa Xa cùng Oa Oa sớm đã nghe lén được tin hot vừa rồi, giờ thấy Trần Mặc làm ra vẻ như không có chuyện gì, chúng nó càng cảm thấy bất an.
Sống cùng năm sáu năm, hai đứa nó đương nhiên quá hiểu chủ nhân — càng tức giận, hắn càng có vẻ bình tĩnh, cũng tức là gió bão sắp nổi lên.
- Khoan!
Trước khi vào cửa, Trần Mặc lại đột nhiên ngừng lại, chạy ra sân nhặt một viên gạch. Đại khái cảm thấy trọng lượng còn chưa đủ, hắn lại lấy thêm một viên rồi buộc hai viên với nhau, lúc này mới thoả mãn mở cửa phòng.
Xa Xa cùng Oa Oa đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng rùng mình một cái:
- Cái gì kia… Chúng ta nên gọi 113 trước hay 115 trước?
- Đừng thả tay mà, thật sự không liên quan đến em!
Ba phút sau, nhìn hai viên gạch gần trong gang tấc, Nặc Nặc run rẩy cuống quýt nói. Trần Mặc cười híp mắt nhìn nó, chậm rãi nhấp một ngụm trà:
- Ừm, không liên quan đến mày đã biến thành như vậy, thế nếu có liên quan chắc là mày phải cưới hết toàn bộ mỹ nữ liên hợp quốc đúng không… Bản Bản, phát đoạn mày ghi âm đi, tao biết mày có ham mê biếи ŧɦái ấy mà!
Nhìn nhìn Nặc Nặc bên cạnh, Bản Bản rốt cục quyết định bỏ gian tà theo chính nghĩa, ngay lập tức phát hết những đoạn ghi âm được từ mấy tháng nay ra.
Trần Mặc vừa uống trà vừa nghe, chỉ một lúc đã hiểu hết mọi chuyện. Kỳ thật rất đơn giản, Nặc Nặc vụиɠ ŧяộʍ gọi bừa điện thoại, vừa vặn gặp Gia Địch đang trong tình trạng trầm cảm nên tiện mồm ba hoa an ủi vài câu.
Tiếp đến thì chém gió lỡ to thành bão, khi Gia Địch khóc lóc hỏi vì sao không chịu tiếp nhận tình cảm của nàng gặp ngay lúc Nặc Nặc đang xem phim tình cảm sướt mướt Hàn Quốc, nó bèn đem nội dung bộ phim chuyển sang hiện thực.
- Cho nên biến thành tình huống hiện nay sao?
Nghe ghi âm xong, Trần Mặc thật không biết nên nói cái gì cho phải. Chân chính lại nói tiếp, hình như cũng không thể đổ hết tội cho Nặc Nặc, ai biết Gia Địch vừa vặn lại thoát khỏi chứng trầm cảm?
Thấy mặt Trần Mặc dịu xuống, Nặc Nặc không khỏi thở khẽ một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đề nghị nói:
- Lão đại, hay là để em gọi điện tiếp, nói… Nói là Diệp Dung đang mang giọt máu của anh!
- Cút!
Trần Mặc không khách sáo, xoa xoa cằm, thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì chính mình đi đăng ký làm đạo diễn quay phim Hàn được rồi.
- Mình ngu thế nhỉ, cứ để Gia Địch PK* với Dung tỷ là được rồi!
Cau mày nghĩ một lát, hắn đột nhiên vỗ tay đánh bốp một tiếng:
- Chỉ cần tiệm cơm Cát Tường có thể kiên trì hai tháng, hẳn là Gia Địch sẽ uể oải, đến lúc đó chúng ta sẽ tìm tiếp lý do.
(PK: Player killing nghĩa là hành động đi gϊếŧ người trong game, ở đây dùng ý gây cười trong câu nói)
Bốn yêu quái đối mắt nhìn nhau một cái, thầm nghĩ cái này cũng gọi là biện pháp sao, nhìn thế nào cũng thấy Gia Địch có phần thắng rất lớn.
- Tao hiểu chúng mày nghĩ gì, cho nên chúng ta cũng phải làm chút chuyện mới được. Haiz, “nhờ” thế lại sắp được xui vài ngày rồi!
Trần Mặc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, trầm ngâm nói:
- Oa Oa, ngày mai bắt đầu theo tao tới phòng bếp làm việc, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều do mày chưng qua một lần… Đừng mong lười biếng, mày dám bảo chuyện Nặc Nặc gọi điện mày không biết không?
Nói đến đây cái, lại phải nhắc tới năng lực đặc biệt của cái nồi cơm này. Tuy rằng lấy yêu lực hiện tại của nó không làm ra được món gì ngon, nhưng toàn bộ nguyên liệu được nó chưng qua một lần lại trở nên vô cùng mỹ vị.
Cũng chính bởi điều đó, chỉ cần tiệm cơm Cát Tường dùng loại nguyên liệu này để nấu thì nhất định sẽ hấp dẫn không ít thực khách.
Chẳng qua nghe mệnh lệnh này, Oa Oa cũng rất buồn bực lầm bầm:
- Tại sao lại là em? Em vô cùng chán ghét nấu nướng, lý tưởng của em là làm một đạo tặc đẳng cấp quốc tế!
- Đừng nói nhiều, thân là nồi cơm điện phải có giác ngộ của nồi cơm điện!
Trần Mặc trừng mắt nhìn nó một cái, lại quay đầu nhìn ba con yêu quái khác:
- Còn chúng mày cũng đừng có mơ lười biếng! Nhất là Nặc Nặc, tháng này cấm mày gọi điện cho bất kỳ ai, kể cả gọi tổng đài 1080 cũng thế!
Bốn yêu quái đưa mắt nhìn nhau, thực bất đắc dĩ cùng thở dài, xem như tiếp nhận vận mệnh. Chính sự đã bàn xong, Trần Mặc cũng không có ý muốn tiếp tục chất vấn, lập tức như thường lệ nạp cho chúng nó một ít hào quang màu xanh.
Lại nói tiếp, bốn đứa bọn Xa Xa tuy rằng cũng đã có thể tu luyện, nhưng hiệu quả lại không bì được thanh quang (ánh sáng xanh) do Trần Mặc cấp. Dần dà, Trần Mặc cũng dưỡng thành thói quen mỗi ngày nạp cho chúng nó ít thanh quang, có điều thanh quang của hắn không đủ cho tất cả, cho nên thường để bốn con yêu chơi trò đoán số trúng thưởng.
Nhưng mà hôm nay có chút khác biệt, khi Trần Mặc bắt đầu nạp thanh quang cho Xa Xa thì đột nhiên phát hiện thanh quang đã cường thịnh hơn rất nhiều.
Trên thực tế, Xa Xa cũng đã cảm nhận được loại biến hóa này, nhịn không được rêи ɾỉ nói:
- Thật kỳ quái, sao em cảm giác thoải mái thế nhỉ… Ưm ưm, nhiều tí nữa đi lão đại!
Gần như cùng lúc nói những lời này, Xa Xa đột nhiên bộc phát ra hào quang mãnh liệt, trong nháy mắt đã chiếu sáng cả gian phòng.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng thu tay về, mà Xa Xa thì bắt đầu từ từ lớn thêm lên, nương theo thanh quang mà không ngừng biến hóa… Vài giây sau, một chiếc xe máy cực kỳ phong cách đã xuất hiện giữa gian phòng!
Vỏ ngoài bằng kim loại màu bạc sáng loáng, đường nét tinh tế mà tràn ngập sức mạnh cùng với tạo hình cuồng dã như con mãnh thú… Thêm nữa nó hoàn toàn khác những loại xe máy thông thường đó là trước sau đều là đôi bánh xe, như vậy khi dừng cũng không cần đến chân chống.
- Ca tiến hóa sao?
Sợ run vài giây, trong ánh mắt hâm mộ của ba con yêu quái khác, Xa Xa giọng không thể tin thì thào.
Nặc Nặc bên cạnh điên cuồng nhấp nháy màn hình, nhịn không được huýt sáo:
- Khốc chết mất! Lão đại, mãnh liệt đề nghị lão đại cưỡi Xa Xa ra ngoài dạo một vòng! Em đánh cuộc chỉ cần anh đeo thêm cặp kính đen thì mỹ nữ sẽ như điên lên nhào tới!
- Sau đó tao sẽ bị bọn chuyên trộm xe theo dõi?
Nói thực ra, Trần Mặc cũng hơi có chút động tâm, nhưng lo lắng hậu quả khi thử, rốt cuộc cũng chỉ khe khẽ thở dài.
Cơ hồ đồng thời, Bản Bản đã nhanh chóng lên mạng tra số liệu:
- Dodge Tomahawk, được vinh danh là xe máy có tốc độ nhanh nhất trên thế giới, dùng động cơ Viper V10 cùng bộ giảm xóc của xe thể thao, tốc độ vượt qua 600 km/giờ, giá 550 ngàn Đôla, do công ty ô tô Chrysler của Mỹ chế tạo năm 2003.
(Ảnh:
https://photo.netcarshow.com/Dodge-To...3_photo_01.jpg)
- Ặc, mày vừa bảo tốc độ bao nhiêu cơ?
Nghe đến cuối Trần Mặc không khỏi ngẩn ra — tốc độ 600 km/giờ, chỉ sợ phi phóng đến tối đa nhìn từ ngoài chỉ có thể trông thấy tàn ảnh, thứ này rốt cuộc là phi cơ hay là xe máy?
Trên thực tế, chính một tay đua nổi tiếng sau khi thử xe này đã nói:
- Khi bạn rồ ga hết cỡ mà chạy Dodge, bạn sẽ cảm giác cả người đều bị dòng khí kéo hướng về phía trước, thật giống như là có một bàn tay Thượng Đế đang nâng bạn bay lượn…
Giờ khắc này, cả gian phòng đều lặng ngắt như tờ, chỉ có Xa Xa quay đầu đánh giá tạo hình mới của mình, hai chiếc đèn xe gần như điên cuồng lóe lên.
Vài giây sau, ba con yêu quái khác không hẹn là cùng lớn tiếng hét về phía Trần Mặc:
- Lão đại, không công bằng, sao chỉ có Xa Xa được thoải mái! Quá thiên vị rồi, bọn em cũng muốn nạp thanh quang!
Coi như ngu ngốc cũng biết, lấy tốc độ tu hành của Xa Xa thì có 100 năm nữa cũng không biến thành Dodge được. Cho nên nguyên nhân thực sự làm nó tiến hóa hiển nhiên là thanh quang Trần Mặc nạp cho lúc nãy.
Chẳng qua bản thân Trần Mặc cũng không hiểu nổi tại sao thanh quang trong dĩ vãng yếu ớt là thế, lại đột nhiên đại bạo phát. Chẳng lẽ mấu chốt của vấn đề là…
Trong lòng hơi động, Trần Mặc vội thò tay vào túi muốn móc ra mảnh ngọc vụn kia, nhưng hắn đột nhiên ngẩn ra, lộ vẻ ngạc nhiên.
Mấy yêu quái đưa mắt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì. Mà Trần Mặc cũng nhìn phía nồi cơm điện, đập tay lên đùi đét một cái:
- Oa Oa, nhanh đưa mảnh ngọc vụn kia ra đây, thứ này rất quan trọng với chúng ta!
- Em không lấy mà!
Oa Oa biểu tình vô tội nói, nhìn qua thuần khiết đến độ có thể diễn vai Thiên Sứ.
- Em thật sự không lấy mà!
Chứng kiến ánh mắt không tin tưởng của Trần Mặc và đồng bọn, nó thực ấm ức lăn qua lăn lại, thuận miệng thề độc:
- Nếu em mà lấy thì tất cả đống đồ lót em sưu tập được đều sẽ biến thành đồ lót bà lão dùng qua!
Không phải không thừa nhận, lời thề này so với thạch tín còn độc hơn, cho nên Trần Mặc cùng đám Nặc Nặc đưa mắt nhìn nhau, đã tin sáu bảy phần.
Trần Mặc nhíu màu, trầm ngâm nói:
- Quái thật, tao nhớ rõ là đã bỏ mảnh ngọc đấy vào túi, hơn nữa lúc trở lại tiệm vẫn còn… Chết tiệt, chúng ta đến tiệm, lập tức đến tiệm!