Chương 7: Câu chuyện tình yêu
oOo
Di động của tôi sẽ tự động gọi điện thoại — nếu có người nói như vậy với bạn, thì nên đề nghị hắn đi khám não đi thôi!
Cho nên hiện Trần Mặc hồn nhiên phun câu đấy ra khiến tất cả mọi người nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã. Lừa được ai gọi hắn bằng cụ, làm như thời phong kiến trị ngu dân.
- Cho nên, điện thoại di động của anh tự gọi đi 1028 lần?
Diệp Dung thần tình kỳ quái, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn:
- Tiểu Mặc Mặc, tôi rất nghiêm túc nói cho anh biết, tháng này một đồng lương anh cũng không có!
- Hả, tiệm chúng ta có quy định nói nếu có người yêu sẽ bị khấu trừ tiền lương sao?
Trần Mặc trợn mắt nhìn chằm chằm, thẳng đến khi Diệp Dung đỏ bừng mặt mới thôi.
Bất quá rất nhanh, Diệp Dung đã khôi phục tư thế hung tợn, phẫn nộ vén tay áo lên:
- Không có thì sao, gái này hận nhất là loại bán nước cầu vinh!
- Có sao?
Nghe câu chỉ trích lạ tai, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ yêu đương cùng bán nước cầu vinh có quan hệ gì?
- Có gì khó hiểu? Tôi nói này tiểu Mặc Mặc, nước chúng ta thiếu gì mỹ nữ, anh cần gì phải đi tìm tít ở nước ngoài?
Dưới ánh nhìn quỷ dị của mọi người, Diệp Dung cường thế tuôn một tràng đạo lý:
- Coi rẻ mỹ nữ quốc gia, chính là coi rẻ Tổ quốc, coi rẻ Tổ quốc, chính là coi rẻ...
- Sợ cô rồi!
Trần Mặc nghe đến choáng váng, thầm nghĩ nghe cô nói một lúc nữa, khả năng bản thân có thể trở thành Uông Tinh Vệ* mất.
(Uông Tinh Vệ: chính trị gia của Trung Quốc, vì tham gia chính phủ thân Nhật nên bị gọi là Hán gian, và cái tên bị sử dụng để ám chỉ kẻ phản bội)
- Xem ra cô chính là Diệp Dung tiểu thư mà Mặc nhắc?
Không đợi hắn thở dài, Gia Địch đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Dung, đã khôi phục vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng nói:
- Quả nhiên, cô không khác lời Mặc nói chút nào, chẳng những giảo hoạt keo kiệt mà còn luôn tùy ý ngược đãi nhân viên!
Lời vừa nói ra, toàn trường nhất thời lặng ngắt như tờ, toàn bộ người không liên quan nhất tề lui về phía sau từng bước, sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi dính.
Một phần ba giây sau, Diệp Dung đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Mặc, gằn từng chữ nói:
- Tốt lắm, phi thường tốt! Tiểu Mặc Mặc thân ái, hóa ra trong mắt anh tôi là hạng đã giảo hoạt lại keo kiệt, hơn nữa còn thường xuyên ngược đãi anh nữa!
- Ặc, chẳng lẽ không phải cô ngược đãi tôi sao?
Bị ánh mắt như muốn gϊếŧ người nhìn đến nhưng Trần Mặc vẫn như không, lại theo thói quen xoa xoa cằm.
- Có điều nói đi thì nói lại, việc xấu trong nhà không thể mang ra ngoài ngõ, cho nên chưa bao giờ tôi đi kể. Đương nhiên vì sao Gia Địch tiểu thư nói như vậy thì... À ừm, tôi thấy là Trung văn bác đại tinh thâm, cho nên người nước ngoài có lý giải sai lầm cũng rất bình thường.
Làm vẻ mặt rất chi là nghiêm túc rồi thở dài một hơi, Trần Mặc như đột nhiên “tiến hóa” thành chuyên gia Hán học, xem bộ dáng như đang muốn đề nghị phụ đạo cho cô nàng ngoại quốc một khóa tiếng Hoa tiêu chuẩn.
Diệp Dung trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đột nhiên cảm giác mình tựa như đã dắt sói vào nhà, nhưng lại chưa thấy chứng cứ.
- Đúng thế, cứ xem biểu hiện của Diệp tiểu thư đây là biết rồi cần gì nghe ai!
Ngay lúc này, Gia Địch đột nhiên khe khẽ thở dài, nói ra một câu kinh động lòng người:
- Lại phải nói, nếu không phải tôi được chính miệng Mặc nói cho, quả thực không thể tin được có loại bà chủ lại ép nhân viên phải làm việc tới năm 35 tuổi mới có thể kết hôn!
- Sặc!
Lúc này đây, toàn trường người xem đều ngã xuống. Ngay cả Trần Mặc cũng không nhịn tròn mắt, miệng há muốn rớt cằm.
- Cái gì... Cô nói là tôi buộc Trần Mặc ký vào hợp đồng ép hắn đến 35 tuổi mới có thể kết hôn?
Diệp Dung ngẩn ra, chỉ ngược tay vào mình:
- Tôi nói này Gia Địch tiểu thư, cô không biết chuyện này quá hoang đường sao, vì sao tôi lại đi làm như vậy chứ?
- Bởi vì cô cũng đã yêu anh ấy!
Không có chút ý cười, Gia Địch lạnh như băng thốt thêm mấy lời khiến mọi người vừa muốn đứng dậy lại té thêm lần nữa.
Trần Mặc xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, thầm nghĩ đời này nhất định không cho Nặc Nặc xem TV nữa, cái lý do rắm chó như thế mà nó cũng biên ra được.
Hiện tại, nếu không phải nghĩ đến Gia Địch từ bé luôn trầm cảm sống trong vỏ ốc, hắn chỉ muốn khuyên nàng đi gặp bác sĩ — một câu chuyện “kịch tính” thế kia cũng tin, chẳng lẽ bên Hy Lạp chưa từng lưu hành loại ngôn tình sến sủa sao?
Nhưng mà nghe được Gia Địch chỉ trích, Diệp Dung lại không có “núi lửa phun trào”, thậm chí đứng hình mấy giây, trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn.
Trầm mặc một lát, Diệp mỹ nữ đột nhiên không giận mà còn cười rộ lên, mấy nhân viên bên cạnh thấy trong lòng run sợ, thầm nghĩ bà chủ sẽ không phải phẫn nộ đến phát điên rồi chứ, hay là muốn gϊếŧ người!
Có điều ngay khi các nàng đang lo lắng không biết có nên hét to cảnh báo thì Diệp Dung lại đột nhiên tiến lên từng bước, rất tự nhiên kéo tay Trần Mặc, nhìn thẳng Gia Địch:
- Đúng vậy, tôi yêu hắn, hơn nữa hợp đồng cũng ký rồi! Giờ cô định sao, có bản lĩnh thì kêu Bin Laden đến đặt bom tiệm cơm của tôi này!
- Cái này... Dung tỷ, hình như Bin Laden không phải ở Hy Lạp!
Tuy rằng cảm giác được mỹ nữ khoác tay thật không tồi, nhưng Trần Mặc vẫn ngứa mồm cải chính.
Lời này hiển nhiên không có tác dụng, Diệp Dung trực tiếp hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn chằm chằm Gia Địch. Hai người sát khí như hóa hình đẩy qua đẩy lại, tựa đang tiến hành trò chơi "Ta dùng ánh mắt gϊếŧ chết ngươi"...
- Thì ra là thế, tôi hiểu được!
Vài giây trầm mặc đi qua, Gia Địch đổi nét mặc, chậm rãi quay đầu phân phó:
- Tang Á, chuyện tôi giao cô làm xong chưa? Nếu đã làm tốt thì phiền cô tới nói cho Diệp Dung tiểu thư cùng nghe!
- Vâng, thưa tiểu thư!
Nữ quản gia cung kính khom mình hành lễ, cầm vài phần tài liệu tiến lên từng bước, mặt không chút thay đổi nhìn phía Diệp Dung.
- Diệp tiểu thư, xin thứ lỗi vì tin xấu mà tôi sắp nói. Nửa giờ trước, tập đoàn của chúng tôi đã thu mua nhà hàng đối diện, hơn nữa quyết định nửa tháng sau chính thức buôn bán!
- Cái gìiiiiiiii! Các người muốn cướp sinh ý sao?
Diệp Dung nao nao, lập tức cười lạnh nói. Tang Á mặt không đổi sắc,chỉ đem một tờ giấy đưa trước mặt nàng:
- Đúng là như thế! Đơn giản mà nói, chúng tôi sẽ đưa vào đầu bếp tốt nhất, phục vụ tốt nhất, thức ăn tốt nhất…
-Tóm lại, chúng tôi sẽ một mực kinh doanh cho tới khi tiệm cơm của cô đóng cửa mới thôi. Tới lúc đó, nếu tiệm của cô phải ngừng buôn bán, như vậy hợp đồng của Trần Mặc tiên sinh cũng tự động mất hiệu lực, sau đó…
Sau đó thế nào, chỉ cần nhìn ánh mắt trong suốt của Gia Địch khi nhìn Trần Mặc là đã có thể đoán được.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy bữa cơm ngày hôm nay ăn rất đáng, được xem trực tiếp một màn hai gái tranh chồng cực kỳ phấn khích.
Lúc này, nét tươi cười trên mặt Diệp Dung tắt ngấm, như phát điên chộp lấy tờ giấy kia rồi quát:
- Mặc Mặc chết tiệt, tôi cho anh ba phút để giải thích rõ chuyện này!
- Không! Không cần giải thích!
Gia Địch cùng lúc đi tới, nhẹ nhàng kéo cổ Trần Mặc rồi hôn lên mặt hắn:
- Mặc, em biết anh có nỗi khổ không thể nói ra! Chờ em, hai tháng sau chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, mà có lẽ ngay cả hai tháng cũng không cần!
Không nói thêm gì nữa, Gia Địch tao nhã xoay người rời đi, năm mươi gã bảo tiêu đồng thời đứng thành hai hàng, ngăn cản tầm mắt của mọi người.
Diệp Dung mặt xanh mét, cả người run lên, liên tiếp dậm chân quát về phía bóng lưng Gia Địch:
- Con bé ngoại quốc chết tiệt, cô cho rằng như vậy là có thể thắng lợi chắc? Chờ xem, tiệm cơm của tôi vĩnh viễn cũng sẽ không đóng cửa, nhân dân Trung Quốc nhất định vùng lên!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ là cướp chồng thôi mà, thế cũng nhảy sang được chủ nghĩa dân tộc với tinh thần yêu nước sao?
Gia Địch không thèm để ý, từ tốn bước ra khỏi cửa rồi leo lên chiếc Lincoln.
Một bụng tức khí không có chỗ phát tiết, Diệp Dung chợt xoay đầu lại, hung dữ nghiến răng nhìn người khởi xướng mọi chuyện.
Trần Mặc vẻ vô tội xách theo mũ bảo hiểm mà chạy ra ngoài:
- Dung tỷ, chiều nay tôi muốn xin nghỉ… À này, cô biết ở đâu thu mua di động cũ không?
Cũng không đợi Diệp Dung trả lời, Trần Mặc đã nhảy lên xe điện, vèo cái phóng tít đằng xa. Chẳng qua trước khi đi, hắn lại nhìn nhìn về phía cửa chiếc xe Lincoln, sau đó thở thật dài.
Gia Địch dựa vào cửa kính xe, thâm tình nhìn về bóng dáng đang dần xa kia, tựa như nhìn ngắm trân bảo của chính mình, khóe miệng bất tri bất giác tràn đầy vẻ tươi cười.
Cứ ngồi im như thế một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng chắp hai bàn tay lại, chân thành mà thầm cầu nguyện”
- Thần linh ở trên cao, xin hãy chỉ cho con một con đường đúng đắn… Cũng xin giúp con có được toàn bộ tình yêu của Mặc!