Chương 8:
Lâm Tiêu mặt mày thanh lãnh, tựa như trăng sáng, đã gặp khó quên. Mà Vân Trung Quân người cũng như tên, tướng mạo phóng khoáng tiêu sái. Hai vị rồng phượng trong loài người tụ lại cùng nhau, dù cộng dồn tất cả các tu sĩ trong Ung Thúy Lâu lại, cũng không thể che lấp đi được họ hào quang của bọn họ.
Bởi vậy, mỹ danh hai người truyền xa cũng không có gì khó hiểu.
Ngược lại là Lâm Tiêu và Vân Trung Quân sau khi nhìn thấy Chu Trường Dung thì có chút thất vọng. Bọn họ nghe tin Tô Nhân Phượng gần đây mê mẩn một tu sĩ ngoại lai.
Đại hội luyện đan ở Xuân Đằng tiểu trấn là sự kiện trọng đại, thường thường sẽ xuất hiện một số nhân sĩ thiên tài từ cương vực khác đến, vì vậy trên căn bản bọn họ đều là đối tượng theo dõi trọng điểm của các tu sĩ phương đông, tránh khỏi lúc mình không biết liền bị người khác cướp tài nguyên.
Vì vậy, khi Sư Vô Cữu và Chu Trường Dung vừa đến, bọn họ đã nhận được tin tức, chỉ là bọn hắn thực sự quá mức kiêu căng, làm cho Lâm Tiêu và Vân Trung Quân không thể quang minh chính đại đi kết giao mà thôi. Vừa lúc này nghe thấy Tô Nhân Phượng và hai người này có quan hệ, liền ám chỉ Tô Nhân Phượng có thể dẫn bọn họ tới.
Không nghĩ tới người bọn họ chân chính muốn gặp thì không thấy, chỉ thấy được một tên sai vặt thân thể ốm yếu tới, dù cho trên mặt không hiện ra, trong lòng cũng có chút không vui.
Lâm Tiêu và Vân Trung Quân tự nhận có chút tinh tướng, liếc mắt một cái đã biết Chu Trường Dung không còn nhiều thời gian, sợ là không thể sống tới lúc đại hội luyện đan kết thúc. Người như vậy, ngay cả thăm dò họ cũng làm biếng. Tốt nhất vẫn nên đặt ánh mắt vào tu sĩ danh tiếng truyền xa ngay cả tên cũng không nói kia còn hơn.
[tinh tướng: nhìn tướng mạo đoán ra số mệnh]
Lâm Tiêu và Vân Trung Quân hai người chỉ qua loa hàn huyên cùng Chu Trường Dung vài câu, ra dáng an ủi một chút, sau đó cũng không muốn tiếp tục tốn nước miếng với Chu Trường Dung nữa.
Với tu vi và địa vị luôn có người vây quanh như bọn họ, cùng Chu Trường Dung thần sắc bệnh hoạn hơn nữa không có chút tiến tăm gì nói nhiều lời như vậy, đã là rất nể tình rồi.
"Sư huynh." Tô Nhân Phượng thấy hai người Lâm Tiêu, Vân Trung Quân không ai tiếp tục phản ứng với Chu Trường Dung nữa, có chút ngượng ngùng. Người là do hắn mang tới, kết quả sư huynh cứ thế lạnh nhạt với người ta, điều này làm cho hắn sau này nên làm người như thế nào?
Tô Nhân Phượng đối với người sư huynh Lâm Tiêu này rất tín phục, bây giờ cũng chỉ có thể gọi một tiếng, tỏ rõ thái độ của mình.
"Ngươi cũng nên tu luyện nhiều hơn." Lâm Tiêu nghiêm mặt, cau mày nhìn Tô Nhân Phượng, "Ngươi lúc thường cà lơ phất phơ ta không quản, nhưng sau đại hội luyện đan không lâu chính là ngày mừng thọ của Thải Vân phu nhân, lẽ nào lúc đó ngươi vẫn giữ dáng vẻ như vầy?"
"Đúng vậy." Vân Trung Quân và Tô Nhân Phượng cũng coi như là họ hàng thân thích, lúc này cũng tiếp lời Lâm Tiêu, "Khi bé ngươi lên cơn bệnh nặng, nếu không phải nhờ Thải Vân phu nhân ra tay, ngươi đã sớm mất mạng. Bây giờ sắp đến đại thọ của lão nhân gia nàng, ngươi chẳng lẽ không nên biểu hiện tốt một chút? Để lão nhân gia biết, nàng cứu không sai người."
Tô Nhân Phượng nghe thấy lời của hai người, mắt sáng lên, vội vàng hướng Chu Trường Dung nói, "Chu huynh, xem, ta lại quên mất. Bệnh của ngươi nói không chừng Thải Vân phu nhân sẽ có biện pháp!"
Thải Vân phu nhân, vốn là tu sĩ ở cương vực phương tây, sau đó bởi vì kết giao với phu quân mới đến cương vực phương đông định cư. Sau khi bạn lữ ra đi, nàng liền một lòng nghiên cứu y thuật. Đem công pháp y tu hai phe cương vực kết hợp lại, dùng tài năng thiên phú của mình sáng tác ra công pháp y tu của bản thân.
Hiện tại, ở trong tu chân giới tầng trời Hồng Trần, trình độ y thuật của nàng đã có thể xưng tụng ba vị trí đầu. Vì thế, việc chuẩn bị tiệc thọ thần của lão nhân gia nàng, không sai biệt lắm là việc trọng đại khắp tứ phương cương vực. Dù sao cũng không ai biết một ngày kia có thể hay không cầu được một y tu đứng đầu cứu giúp?
"Khụ." Lâm Tiêu bên cạnh ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Chu Trường Dung, "Chu huynh, Thải Vân phu nhân từ trước đến giờ yêu thích trị liệu cho các căn bệnh hiếm lạ, nói không chừng có thể đi thử chút vận may."
Mà cũng chỉ là thử vận may mà thôi.
Tứ phương cương vực có biết bao nhiêu tu sĩ, nếu mỗi người đều cần Thải Vân phu nhân ra tay, xem như Thải Vân phu nhân có mười cái mạng cũng không đủ sức. Tô Nhân Phượng có thể thỉnh cầu Thải Vân phu nhân ra tay, cũng là do cha mẹ Tô Nhân Phượng đã từng cứu giúp Thải Vân phu nhân, người ta cũng chỉ là trả lại cái ân tình mà thôi.
"Nếu như ta có thể chống đỡ đến lúc đó, đi xem một chút cũng tốt." Chu Trường Dung vô lực cười cười, "Sống chết có số, cứ kệ nó đi thôi."
Thải Vân phu nhân kia hắn chắc chắn sẽ đi gặp, mà bây giờ trước tiên cần phải điều tra rõ sự tình rồi mới nói tiếp.
Chỉ cần tìm được người có mệnh cách đặc thù để luyện chế Quỷ Tinh Cửu Mệnh, có thể tự thống lĩnh hơn một nghìn quỷ hầu của mình, thì hắn mới có tự tin và sức lực đi vào đạo trường của Thải Vân phu nhân một lần.
Nếu không tin tức mình cầm Sổ Sinh Tử bị tiết lộ, lúc đó sẽ bị các cấp đại năng ép chết.
Cái thời đại này, thánh nhân đạo tổ gì đó đều có, Chu Trường Dung lo lắng lai lịch của hắn cũng sẽ bị người nhìn ra, cẩn thận vẫn hơn.
Sau khi nói xong, Chu Trường Dung liền hóa thành một đóa hoa yên tĩnh, không quấy rầy Lâm Tiêu và Vân Trung Quân trò chuyện. Tô Nhân Phượng và Chu Trường Dung dù sao cũng không thân thiết, ban đầu còn có thể tận lực kéo Chu Trường Dung vào đề tài, dần dần cũng bắt đầu cùng bọn Lâm Tiêu trò chuyện thỏa thích.
Chu Trường Dung ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, trái lại nhìn rõ được mấy phần môn đạo.
Quan hệ giữa Lâm Tiêu và Vân Trung Quân, dù không giống người ngoài suy đoán như nước sôi lửa bỏng, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không thể nào hòa hảo như vậy. Có lúc, Lâm Tiêu và Vân Trung Quân sẽ vì bất đồng quan điểm mà đối chọi gay gắt, nhưng khi mâu thuẫn xuất hiện sẽ không hẹn trước mà cùng nhảy qua đề tài khác.
Thú vị.
Chu Trường Dung bắt đầu cảm thấy có chút tính khiêu chiến.
Một đầu khác, Sư Vô Cữu ở trong phòng buồn bực đã lâu, đột nhiên ý thức được mình không thể bị cái tên lừa đảo kia chơi đùa nữa!
Mình là Sư Vô Cữu, dù là công phu hay tuổi đời đều lớn hơn Chu Trường Dung, cứ hai ba ngày là lại bị hắn chọc cho nổi giận là sao chứ? Cứ tiếp tục như thế, sợ là một chút tôn nghiêm cũng mất luôn.
Sư Vô Cữu quyết định chủ động đánh trả.
Hiện tại chắc tám phần mười Chu Trường Dung vẫn chưa tìm ra được manh mối gì liên quan đến Xuân Đằng tiểu trấn.
Ha ha, công lực Chu Trường Dung tăng lên càng ít, đối với hắn càng có lợi. Dù cho Chu Trường Dung luyện chế thành công Quỷ Tinh Cửu Mệnh, hắn cũng sẽ không sợ. Nhưng chỉ cần Chu Trường Dung không tốt, hắn liền sẽ tốt.
"Sư tiền bối."
Chu Trường Dung ở bên ngoài tùy tiện gói một ít đồ ăn vặt, trực tiếp gõ cửa phòng Sư Vô Cữu.
Đúng là vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến.
Sư Vô Cữu đôi lúc hoài nghi Chu Trường Dung có phải là luyện thuật thân ngoại hóa thân hay không, không vậy thì làm sao mỗi lần đều có thể xuất hiện "đúng lúc" như thế?
Cửa tự động mở.
Chu Trường Dung cũng nhấc chân đi vào.
"Ui, đi lừa người về rồi à?" Sư Vô Cữu nhìn thấy một bộ đắc ý dào dạt của Chu Trường Dung, đã có thể khẳng định hắn lại đi lừa người nữa rồi.
Người thông minh cơ trí như hắn còn bị Chu Trường Dung lừa, chứ nói chi là mấy tên nhân tộc ngu xuẩn đó.
"Sư tiền bối nói gì vậy, tại hạ chỉ là không thích thẳng thắn kết giao cùng người khác mà thôi. Bên người Lâm Tiêu và Vân Trung Quân có ba tỷ muội coi chừng, ta cũng không cần lo lắng, cách xa một chút thì tốt hơn. Hơn nữa, ta cũng xác định, bọn họ tuyệt đối không phải là người mệnh cách đặc thù ta muốn tìm."
"Không ngờ tốc độ của ngươi lại nhanh như vậy." Sư Vô Cữu không rõ nhìn Chu Trường Dung thần sắc ảm đạm, "Vậy ngươi tìm bản tọa có chuyện gì quan trọng?"
Chu Trường Dung mặt không biến sắc nói, "Lần này đến đây, muốn xin tiền bối giúp ta một chuyện."
"Đừng hòng." Sư Vô Cữu nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp từ chối.
Giúp đỡ?
Đừng đùa.
Nếu giúp Chu Trường Dung chôn xác, ngược lại hắn vô cùng nguyện ý giúp đỡ.
"Sư tiền bối thật sự không muốn?" Chu Trường Dung hỏi lại một lần nữa.
"Không phải các hạ vừa nói 'Liên quan gì tới ngươi?' sao?" Sư Vô Cữu âm trầm quét mắt nhìn Chu Trường Dung một cái, nói chuyện cố ý lộ ra răng nanh, "Bản tọa là yêu tộc, ăn thịt người."
"Không phải tiền bối muốn biết vì sao trên người ba tỷ muội không có quỷ khí hay sao?" Chu Trường Dung dù gấp nhưng vẫn ung dung nói, "Chuyện này kỳ thực cùng công pháp ta chủ tu có liên quan."
Sư Vô Cữu trên mặt xem thường, lỗ tai lại lặng lẽ vểnh lên cao.
Công pháp?
Đúng, công pháp tên nhân tộc lừa đảo này tu là gì?
"Công pháp của ta, cùng với Sổ Sinh Tử là một thể." Chu Trường Dung biết món đồ Sư Vô Cữu thèm thuồng nhất trên người mình là gì. Sổ Sinh Tử đối với Sư Vô Cữu, chính là củ cà rốt treo ở trước mặt hắn, nhất định phải cạp một miếng.
"Là công pháp gì?" Sư Vô Cữu quả nhiên động lòng.
Nếu có thể hiểu rõ công pháp này, nói không chừng bản tọa cũng có thể khởi động Sổ Sinh Tử. Vậy thì lúc mang theo đại đạo thánh binh trở về tầng trời Tiêu Dao, hắn chính là yêu tộc thánh nhân, có thể so với Nữ Oa Phục Hy ngày xưa.
"Ta đương nhiên rất sẵn lòng giải đáp thắc mắc của tiền bối, nhưng đáng tiếc tiền bối lại không muốn giúp đỡ ta." Chu Trường Dung than thở nói, "Con người ta, thích mềm không thích cứng."
Bản tọa nhìn thấy ngươi thật muốn cho ngươi ăn một đao!
"Ngươi muốn bản tọa giúp ngươi chuyện gì?" Sư Vô Cữu đè xuống tâm tình phẫn nộ, trước tiên chỉ có thể nhịn một chút.
Nhẫn một chút vì đại cục.
Bản tọa nhẫn.
Bản tọa nhất định có thể nhẫn!
"Nghe nói Ứng Ngọc Xuân có một linh sủng yêu tộc có thể hóa thành người." Chu Trường Dung nhẹ giọng nói, "Loại yêu tộc cấp thấp này, đối với tiền bối mà nói chắc hẳn cũng là chuyện nhỏ như con thỏ. Kính xin Sư tiền bối mang tại hạ đi gặp nó một lần."
"Được nha--" Sư Vô Cữu lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Chỉ sau một khắc, Sư Vô Cữu tâm thần hơi động, nắm lấy Chu Trường Dung vừa dứt lời trực tiếp vượt qua không gian xuất hiện ở một bí cảnh nào đó không muốn người biết bên trong Xuân Đằng tiểu trấn.
"Khụ khụ khụ."
Chu Trường Dung bị Sư Vô Cữu một tay mang đi ném trên mặt đất, mãnh liệt ho khan vài tiếng, cả người có chút hoa mắt chóng mặt, vô cùng khó chịu.
"Ai nha." Sư Vô Cữu nhìn thấy bộ dáng sống dở chết dở của Chu Trường Dung, giả vờ giả vịt nói, "Bản tọa quên mất thuật súc địa thành thốn này đối người có hơi mạnh mẽ quá đáng, đối với thân thể dễ tạo thành tổn hại, thực sự xin lỗi."
Đây cũng không phải hắn muốn ra tay với Chu Trường Dung, mà là phép thuật này vốn là như vậy.
Xem, Sổ Sinh Tử không phải là không động tĩnh gì sao?
Sư Vô Cữu trong lòng cười lạnh, thật sự cho rằng chỉ vài chữ đơn giản trên Sổ Sinh Tử là đã có thể ràng buộc hắn? Không làm ảnh hưởng đến tính mạng Chu Trường Dung hắn đương nhiên sẽ tuân thủ, nhưng đó chỉ là một phép thuật đơn giản, là do thân thể Chu Trường Dung có vấn đề không chịu đựng được thì không phải lỗi của hắn.
Chu Trường Dung rất nhanh đã khôi phục lại, tựa như mọi ngày, giống như người vừa mới bị chỉnh hồi nãy không phải là hắn vậy.
Sư Vô Cữu người này cũng có chỗ tốt, có thù liền báo, hơn nữa thủ đoạn cũng vô cùng trẻ con. So sánh với thủ đoạn của hắn, quả thực vô cùng nhẹ nhàng có thể đơn giản xem như không có gì.
Theo lý mà nói, Chu Trường Dung còn tưởng rằng Sư Vô Cữu sẽ ra tay độc ác hơn nhiều.
Không nghĩ tới, chỉ ở mức độ này?
Cũng không phải con nít ranh.
Bộ dáng vừa nãy, Chu Trường Dung hơn phân nữa đều là diễn cho có. Có Sổ Sinh Tử bên người, hắn còn phải sợ vượt qua chút không gian này? Cùng lắm chỉ là phối hợp diễn trò một chút mà thôi.
Có thể thấy được năm đó vì sao Sư Vô Cữu bị phong ấn, sợ là do đầu óc không dùng được.
Nghĩ như vậy, Chu Trường Dung cảm thấy có chút đồng tình với tên yêu tu còn đang đắc ý dào dạt tự cho là đã báo thù thành công.
Chủ nhân không gian phát hiện ra linh khí dao động, người không đứng vững trực tiếp rơi xuống đất.
Đó là một lão nhân tóc trắng dung nhan già nua.
"Tiểu... Tiểu nhân bái kiến yêu thần."
Lão nhân tóc trắng này chính là linh sủng hình người lúc trước của Ứng Ngọc Xuân sau khi phi thăng. Chỉ là nhiều năm trôi qua, dù có là yêu thú hoá thành người, cũng sẽ đến lúc tuổi thọ cạn kiệt. Ở mấy thế giới cấp thấp như vậy, cũng không có bao nhiêu yêu thú huyết thống cao quý, hầu hết toàn là hậu duệ đời sau mà thôi.
Lão nhân tuy rằng không thể nhận ra Sư Vô Cữu rốt cuộc là yêu gì, nhưng khí tức toát ra từ trên người Sư Vô Cữu đã vượt qua mọi hiểu biết trong cuộc đời lão nhân. Dù cho là thời điểm chủ nhân phi thăng, cũng không thể mang đến sợ hãi lớn như vậy cho lão.
Sợ rằng đây là đại năng yêu tộc ở tầng trời Tiêu Dao chạy tới tầng trời Hồng Trần chơi đùa!
"Ồ, là một con cá." Sư Vô Cữu quét mắt nhìn ông lão một cái, hơi kinh ngạc.
"Luyện đan sư dùng hỏa, ngươi lại là cá yêu tu vì sao còn đi cùng Ứng Ngọc Xuân?" Chu Trường Dung cảm thấy khó mà tin nổi, chẳng lẽ yêu tu toàn là người có đầu óc như vậy hay sao?
"Ta nghe nói Ứng Ngọc Xuân thu phục được một loại dị hỏa dùng để luyện đan, dị hỏa kia vô cùng hung hãn. Chẳng lẽ ngươi có ham muốn làm cá nướng, mới đi cùng hắn?" Chu Trường Dung lại hỏi.
Lời nói này có chút kém duyên.
Ông lão còn chưa kịp phản bác, đã nghe thấy vị yêu thần đại nhân không biết tên kia bỗng dưng phát ra một tràng cười vô cùng khủng bố.
Toàn bộ bí cảnh bởi vì tiếng cười của hắn mà bắt đầu đất rung núi chuyển.
"Dị hỏa, cá nướng?" Sư Vô Cữu sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, vỗ đùi cười lớn không ngừng, "Ha ha ha ha ha ha ha, sao lại có thể buồn cười như vậy ha ha ha ha ha!"
Lão giả ngư tu: ...
Chu Trường Dung: ... Sư Vô Cữu không chỉ có đầu óc không tốt, mà gu chuyện cười cũng vô cùng tẻ nhạt.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung (gắt gỏng): Buồn cười chỗ nào?
Sư Vô Cữu: Chỗ nào cũng buồn cười, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha.
Tác giả: Yêu tộc không có khái niệm chuyện cười, con trai ngoan cứ từ từ mà hiểu.