- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
- Chương 113
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Chương 113
Khi Văn Xuân Tương nhận lấy chiến lợi phẩm mà Tạ Chinh Hồng đưa, một cây phất trần và một chiếc chuông nhỏ màu đen, vẻ mặt còn hơi ngạc nhiên.
Trước đây tiểu hòa tượng luôn chẳng mấy quan tâm đến ngoại vật, thế mà giờ cũng đi lấy vật vô chủ sao?
Kỹ năng giữ nhà nâng cao lên rồi.
Tốt lắm tốt lắm, đáng khích lệ một phen.
“Khi lấy Ám Lưu Băng, bần tăng có mượn dùng cây phất trần này một chút.” Tạ Chinh Hồng nói, “Sau khi dùng thì phát hiện dường như nó có chút cổ quái, nên liền mang về. Còn chiếc chuông nhỏ màu đen kia, có thể chống đỡ được Cực Địa u hỏa, hẳn tiền bối sẽ thấy hứng thú.”
Văn Xuân Tương nghe vậy thì rất vui sướиɠ, “Tốt lắm tốt lắm, tiểu hòa thượng có tiến bộ đấy.” Rốt cuộc cũng biết hiếu kính y biết làm y vui vẻ.
“Cây phất trần này hình như là làm bằng não của Huyễn Hầu, rất hiếm có.” Văn Xuân Tương cầm phất trần lên xem xét, nói khẳng định, “Hiện tại Huyễn Hầu đã sắp tuyệt chủng rồi, vật này rất quý. Chỉ trong mấy đạo cung kiểu này mới sót lại vài thứ, tiểu hòa thượng, nếu ngươi rảnh rỗi buồn chán, bổn tọa sẽ trừ bỏ ấn ký của đạo cung trên cây phất trần này cho ngươi, ngươi tinh lọc xong thì tế luyện nó.”
“Huyễn Hầu?”
“Là một loài yêu thú, nghe nói bẩm sinh có hình dáng giống khỉ, có bảy bảy bốn mươi chín loại biến hóa, rất khó bắt giữ. Sau khi bắt sống được chúng, dùng bí pháp lấy phần não ra, giam cầm Nguyên Thần của chúng, đưa vào trong pháp bảo, sẽ khiến pháp bảo cũng có khả năng biến hóa. Đạo cô kia hẳn là có địa vị không thấp trong đạo cung, nếu không một bảo bối như vậy sẽ chẳng thể tới phiên ả dùng.” Văn Xuân Tương ném phất trần cho Tạ Chinh Hồng, khinh bỉ nói, “Loại thủ pháp đánh nát Nguyên Thần linh hồn của yêu thú rồi dung nhập vào trong pháp khí để gia tăng uy lực của pháp khí này, vẫn luôn bị luyện khí sư coi là tà ma ngoại đạo. Tuy rằng làm vậy có thể nâng cao cấp bậc của pháp bảo, song chẳng những ảnh hưởng đến sự cân bằng của Thiên Đạo mà pháp bảo còn rất dễ phản phệ chủ nhân.”
Nói tới đây, Văn Xuân Tương sâu xa nói, “Vả lại, nếu có thể dùng Nguyên Thần của yêu thú để luyện khí, vậy Nguyên Thần của tu sĩ cũng có thể dùng được.” Hơn nữa, hiệu quả nhất định còn tốt hơn. Có điều cách đó chẳng phải giống hệt thủ pháp luyện chế ma khí của Ma tu hay sao, thế thì luyện đan sư có khác gì Ma tu đâu chứ?
Vì đặc tính biến hóa này mà Huyễn Hầu luôn bị bắt gϊếŧ, mãi đến khi một vị đại năng trong tộc Huyễn Hầu dùng bí pháp để thúc ép gia tăng tu vi của bản thân, vượt giới đuổi gϊếŧ những tu sĩ sở hữu não tộc nhân của hắn, sau đó tiêu hủy toàn bộ số pháp khí, hắn cũng kiệt sức mà chết. Việc đó khiến tu sĩ Yêu tu đều cảm thấy bất an, quan hệ giữa Nhân tu và Yêu tu trở nên căng thẳng hơn không ít.
“Dấu vết của đạo pháp trên nó rất nặng, có lẽ phải bố trí một ít thuật phong ấn để tránh bị phản phệ.” Tạ Chinh Hồng suy tư một lát rồi nói tiếp.
“Không sai.” Văn Xuân Tương tán thưởng, gật đầu khẳng định, “Huyễn Hầu tộc gần như đã biến mất, pháp khí làm từ não của Huyễn Hầu có khả năng biến hóa, sở hữu một món mà lại dùng được mười mấy món, nếu là pháp bảo cấp bậc cao, làm gì có tu sĩ nào chịu từ bỏ đem tiêu hủy cơ chứ?”
“A Di Đà Phật.” Tạ Chinh Hồng yên lặng một lát, “Xin hỏi tiền bối có cách siêu độ không?”
“Đương nhiên là có.” Văn Xuân Tương cười nói, “Bổn tọa cũng biết trước là ngươi không quen dùng mấy thứ này, ngươi dùng Pháp ấn đánh nát nó rồi niệm kinh văn vài lần là được. Kẻ tế luyện nó đã chết, giải thoát cho nó luân hồi chuyển sinh cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng ngươi nghĩ cho kỹ, đây là pháp bảo cấp cao, nếu dùng tốt thì ngươi muốn nó biến thành cái gì nó sẽ biến thành cái đó, giá trị ngang bằng mấy linh mạch nhị phẩm đấy.”
“Vốn chẳng cần nghĩ.” Tạ Chinh Hồng thản nhiên trả lời, “Lúc trước bần tăng đã mượn sức nó để phá vỡ núi băng, bây giờ trả tự do cho nó cũng là theo lẽ thường tình.” Tu hành vốn phải dựa vào chính bản thân mình, sao có thể ỷ lại vào ngoại vật được? Huống hồ cách luyện khí này quả thực chẳng phải chính đồ!
Văn Xuân Tương mỉm cười, chuyện này cũng nằm trong dự kiến của y, bèn nói, “Ngươi cứ tùy ý đi.”
“Còn chiếc chuông đen này, tên gọi là chuông Tỉnh Thế Hắc Việt, thủ pháp của kẻ luyện chế nó không tồi, hơn nữa cấp bậc lại cao, cũng xem như là chân bảo cấp thấp, dù có đạt kỳ Hợp Thể cũng đủ cho ngươi dùng. Về phần ấn ký ở mặt trên………” Văn Xuân Tương vừa động tâm thần, hai mắt lóe ra ánh sáng đỏ xoay tròn.
Chiếc chuông Tỉnh Thế Hắc Việt kia cũng tỏa ra một luồng thần quang mỏng manh đối chọi lại, tiếc rằng chưa duy trì được bao lâu thì luồng thần quang kia liền âm thầm biến mất, Văn Xuân Tương quyết định cực nhanh, cắt tay Tạ Chinh Hồng, nhỏ một giọt máu ở đầu ngón tay lên trên, tạo thành ấn ký của Tạ Chinh Hồng.
“Xong rồi, ngươi dưỡng nó trong Thức Hải ở Tử Phủ, từ từ nắm chắc đi.” Văn Xuân Tương ném chuông Tỉnh Thế cho Tạ Chinh Hồng, duỗi người nằm lên giường hàn ngọc.
“Tiền bối nghỉ ngơi đi ạ.” Tạ Chinh Hồng nhận lấy hai thứ này rồi lui ra ngoài.
Hắn đặt chuông Tỉnh Thế vào trong Thức Hải, sử dụng Chư Hành Vô Thường ấn đập nát phất trần, ngồi ngay ngắn trước cây phất trần vỡ vụn, lẳng lặng bắt đầu siêu độ.
Một đại thế giới nào đó.
“Phụt!” Một đạo trưởng của Thiên Hành đạo cung đang ngồi đả tọa thì bỗng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Vội vàng bấm đốt tay tính toán, đồ nhi Tân Cô Tử đã thân tử đạo tiêu, pháp bảo của hắn hoặc bị kẻ khác làm hỏng hoặc đã bị xóa mất ấn ký.
Tu vi của hắn đã là kỳ Hợp Thể đỉnh phong nửa bước vào Độ Kiếp, chiếc chuông Tỉnh Thế kia đã được hắn tế luyện nhiều năm, kẻ nào chẳng những có thể lặng yên không một tiếng động xóa bỏ ấn ký của hắn mà còn khiến hắn ở cách xa như vậy là vẫn bị chấn động đến hộc máu?
Xóa đi ấn ký trên pháp bảo cấp bậc chân bảo, há chỉ một sớm một chiều là xong? Nhưng tâm thần hắn bị hao tổn, thậm chí còn phun máu tươi, chứng minh ấn ký thần thức của bản thân đã bị xóa bỏ không thể nghi ngờ. Nói cách khác, kẻ này ít nhất cũng có tu vi kỳ Độ Kiếp!
Nhưng nếu thực sự có người có tu vi như thế, sao lại không nhìn ra ấn ký của Thiên Hành đạo cung bọn họ, sao lại để ý tới một món pháp bảo cấp thấp? Hoặc phải nói, đối phương biết rõ Thiên Hành đạo cung bọn họ rất lợi hại nhưng vẫn xóa bỏ ấn ký chẳng cần nghĩ ngợi.
Là tiễn người hay chỉ đơn thuần là cảnh cáo?
Nếu là lý do thứ hai, vậy chắc chắn càng đáng sợ hơn.
Hay là, trong khi đi tìm Ám lưu Băng, Tân Cô Tử có nói năng lỗ mãng đắc tội vị đại năng nào đó? Với tính tình không biết trời cao đất rộng lại còn được ái mộ đã quen của Tân Cô Tử, quả thực có khả năng làm ra chuyện như vậy!
Đạo trưởng trong lòng chợt lóe lên tạp niệm, một lần nữa ngồi ngay ngắn, tạo tư thế ngũ hoa tụ đỉnh, áp chế linh khí bạo động vì vừa hao tổn tinh huyết. Có điều nỗi bất an trong lòng càng trở nên nghiêm trọng hơn, đã đạt đến tu vi như hắn, chuyện có thể khiến tâm thần xao động là cực ít, mỗi việc đều đủ khiến hắn chú ý.
Về phần Tân Cô Tử thân tử đạo tiêu chỉ là chuyện nhỏ, dù sao hắn sống đến bây giờ, số đồ đệ đã chết đếm đủ cả hai tay, chết thêm một người cũng chẳng là gì. Nhưng hắn nhất thời mềm lòng đồng ý cho nàng mượn bảo vật rồi để kẻ khác chiếm lợi lại là chuyện lớn. Mặc dù hắn ở Thiên Hành đạo cung chẳng thiếu thứ gì, nhưng số lượng pháp bảo cấp bậc chân bảo tổng cộng không quá năm món. Bây giờ chẳng những bỗng dưng mất đi một món, còn có khả năng dẫn tới một kẻ địch không cần thiết, càng phiền muộn ảo não hơn!
Hắn đã nhiều lần căn dặn Tân Cô Tử chớ nên một mình đi tìm Ám Lưu Băng, Cực Địa u hỏa há có thể dễ dàng tiếp cận sao? Hơn nữa, suất đi đến Viêm Hỏa đại thế giới không dễ lấy được, dù sao cũng nên mang theo đại đồ đệ cùng đi, chẳng những có thêm đồng bạn mà tỷ lệ lấy được bảo vật cũng lớn hơn. Đáng tiếc Tân Cô Tử tâm cao khí ngạo không chịu nghe theo, hắn đã làm hết chức trách của mình, duyên thầy trò đến đây là hết, chỉ có thể chấp nhận chuyện này thôi.
Hôm nay đệ tử đích truyền của hắn đã chết mất một người, không những lại phải tuyển thêm đệ tử bù vào chỗ trống, mà Tân Cô Tử còn có không ít kẻ ái mộ trong Thiên Hành đạo cung, e là sau này sẽ gặp một ít phiền toái rồi.
Thôi, đi một bước nhìn một bước (chuyện đến đâu hay đến đó, không có dự định trước), chỉ mong vị đạo hữu đã xóa ấn ký của hắn không phải là kẻ địch.
Trải qua nhiều lần siêu độ kinh văn, cây phất trần vỡ nát dần dần có biến hóa, phất trần luyện chế đã lâu, Nguyên Thần của Huyễn Hầu cũng đã bị phá thành mảnh nhỏ, hồi lâu mới thoát ra khỏi phất trần, trịnh trọng chắp tay hành lễ với Tạ Chinh Hồng, sau đó luân hồi chuyển thế.
“Tiền bối, chỗ bần tăng đã xong rồi.” Tạ Chinh Hồng trong lòng nhẹ bẫng, hít sâu một hơi, đứng dậy nói.
“Vậy chúng ta liền đi thôi.” Nán lại Viêm Hỏa đại thế giới cũng đủ lâu rồi. Y cũng đã rất lâu chưa quay về bản thể để nghỉ ngơi. Văn Xuân Tương nằm trên giường hàn ngọc trở người nói.
Đạo Xuân trung thế giới.
Vân Tiêu tiên tử Tề Vân Miểu trên Thiên Đan bảng phá Đan thành Anh thất bại, hương tiêu ngọc vẫn (hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh), tượng trưng cho thời đại của những cao thủ Thiên Đan bảng đời trước đã hoàn toàn kết thúc.
Cao thủ Thiên Đan bảng đời trước có thể nói là nhân tài đông đúc, tuy nhiên phá Đan kết Anh thành công chỉ có tổng cộng mười một người, Cảnh Dĩ Phong, Lịch Hòa Quang, Kỳ Vĩnh Duyên, Chu Ninh, Tam Tư, Thẩm Phá Thiên, Diêm Bằng Thiên, Đào Hạo Tư, Tả Tâm Song, Thạch Tịch Nhi và Tạ Chinh Hồng đã biến mất thần bí. Một vài tu sĩ kỳ Kim Đan xếp phía sau cũng có mấy người kết Anh thành công, so với tỷ lệ thông thường trăm người chưa có đến mười người kết Anh, có thể nói là một thế hệ cực kỳ huy hoàng, xác suất thành công của tu sĩ kỳ Kim Đan thuộc mười lăm hạng đầu trên Thiên Đan bảng gần đạt tới bảy mươi phần trăm!
Mà những người xếp hạng đầu trên Thiên Đan bảng hấp dẫn ánh mắt của mọi người ngày đó hiện giờ đã là những tu sĩ Nguyên Anh thiên tài, hoặc đã được tông môn ở đại thế giới thu nạp, hoặc đi ra ngoài du lịch, hiểu biết đã sớm vượt qua tầm tưởng tượng của bọn họ, vậy nên những cao thủ Thiên Đan bảng thế hệ này phải chịu dư uy to lớn từ đời trước, chẳng dám phô trương thanh thế gì.
Hiện tại chỉ còn dư mỗi hai người Thạch Tịch Nhi và Đào Hạo Tư vẫn ở Đạo Xuân trung thế giới. Thạch Tịch Nhi giờ đã là trưởng lão của Âm Quỷ tông, còn Đào Hạo Tư cũng được thu nhận vào Vạn Ma cốc, tiền đồ vô lượng. Những sự tích huy hoàng của mấy vị tiền bối này vẫn thường được mọi người nhắc tới để làm động lực khích lệ bản thân không ngừng tiến lên.
Mà nói đến tu sĩ Thiên Đan bảng thế hệ trước, không thể không nói đến một người, Bán Phật chân quân Tạ Chinh Hồng.
“Quan hệ giữa Bán Phật chân quân và mấy người Lịch Hòa Quang, Thẩm Phá Thiên vô cùng tốt, sau khi hắn trốn thoát ngay dưới mắt Hoa Nghiêm tông, những người khác lần lượt đột phá, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thế giới này đi du lịch. Nghe nói khi còn nhỏ hắn đã theo chân trụ trì Nhân Chân tự đi ra ngoài du lịch, hai mươi năm sau quay lại Nhân Chân tự thì tu vi đã là kỳ Kim Đan, vừa lọt vào bảng đã xông thẳng lên hàng ngũ trên hạng ba mươi. Sau đó còn đánh bại U Quỷ ngũ khách, vượt qua những vị chân quân xếp hàng đầu trên Thiên Đan bảng để leo lên vị trí thứ năm. Trong vòng vài năm tiếp đó phá Đan thành Anh, trấn áp những thiên chi kiêu tử khác, thậm chí còn nhận được thϊếp mời đến đại hội Phật đản của Hoa Nghiêm tông. Ôi chao, quả thực là tiền đồ xán lạn. Lúc ấy hầu như tu sĩ nổi danh nào cũng muốn gặp mặt hắn, tiếc là hắn quanh năm thanh tu, rất ít người gặp được.” Một tu sĩ cảm thán nói, “Còn về căn nguyên của ma khí trên người hắn rốt cuộc là sao thì đến giờ vẫn chưa có kết luận.”
“Tu vi của hắn tăng nhanh như vậy, nếu không phải do tu luyện ma công thì chẳng thể nào giải thích nổi.”
“Nói vậy không đúng. Nếu hắn thực sự tu luyện ma công, chẳng lẽ chỉ một kẻ nhìn ra được? Lúc trước Khốn Ách thiền sư còn rất khen ngợi hắn, có thể thấy hắn cũng không phải Ma Phật. Có lẽ là do bị kẻ nào hãm hại. Ân oán giữa Tạ Chinh Hồng và vụ Kỳ Vĩnh Duyên chân nhân gϊếŧ Ngọc Phù Dung thì ai cũng rõ. Có lẽ là do ả ta giở trò gì cũng nên.”
“Lời ngươi nói mới không đạo lý ấy, nếu hắn không chột dạ thì hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng,cần gì phải chạy trốn chứ?”
“Ha ha, nhiều tu sĩ vây quanh ngươi như vậy, đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói sao? Hơn nữa lỡ may mụ nữ ma đầu Ngọc Phù Dung kia có hậu chiêu thì sao, đến lúc đó biết tìm ai mà nói lý? Vất vả lắm mới phá Đan thành Anh, kết quả lại bị hãm hại thân tử đạo tiêu, chẳng ai lại đi ngoan ngoãn nhận mệnh cả!”
“Ngươi nhất định phải đôi co với ta đúng không?”
“Nếu đạo hữu quyết giữ ý mình, vậy chỉ có thể đánh một trận phân cao thấp thôi!”
“Được rồi được rồi, hai vị bớt giận, đã là chuyện bốn mươi mấy năm trước rồi, làm gì phải tranh đấu như thế?” Lại có một vị đạo nhân đứng ra khuyên giải.
“Còn chưa đến năm mươi năm mà, với chúng ta thì có tính là gì?”
Tạ Chinh Hồng không dịch dung, đang ngồi ở một góc hẻo lánh nghe tu sĩ trên sân đàm luận chuyện của mình.
Quán rượu này vẫn giống trước kia, chẳng thay đổi chút nào. Thời gian bốn mươi mấy năm ngắn ngủi đối với tu sĩ, quả nhiên chỉ là trong nháy mắt. Đáng tiếc đối với hắn lại là cảnh còn người mất, những bè bạn năm xưa hầu hết đã rời khỏi Đạo Xuân trung thế giới. Tuy rằng tại Đạo Xuân trung thế giới vẫn sẽ có tu sĩ tranh luận xem trong thế hệ năm đó rốt cuộc là ai mạnh hơn ai, nhưng chân thân của Tạ Chinh Hồng đang ngồi ở ngay trước mặt bọn họ, bọn họ cũng chẳng nhận ra được.
Trong Đạo Xuân trung thế giới, dù Thiên Đan bảng thế hệ này không so được với đời trước, song chung quy vẫn là một thế hệ tu sĩ kỳ Kim Đan trong thiên hạ.
Mà những nhân vật đã quang vinh lên chức tiền bối như bọn họ, đương nhiên cũng phải chuyên chú vào đại sự tu đạo của mình, hơi đâu mà quản những chuyện sóng gió khác?
Giang sơn đại hữu nhân tài xuất, nhất thế tân nhân hoán cựu nhân.
(Nghĩa là giang sơn luôn có người tài, lớp người mới lại thay thế lớp người cũ. Câu thơ đầu “Giang sơn đại hữu nhân tài xuất” là thuộc bài “Ngũ thú” của nhà thơ Triệu Dực thời nhà Thanh.)
Phàm nhân như thế, Tu Chân giới cũng như thế.
Vậy cũng tốt, ít nhất khi cứu viện tiền bối có thể bớt lo nghĩ hơn.
Trong lòng Tạ Chinh Hồng mặc dù có một chút tiếc nuối, song cũng mừng vì các hảo hữu của mình đã đến nơi tốt hơn. Sau khi biết thêm về các tài nguyên truyền thừa của đạo thống ở đại thế giới, hắn càng hiểu bản thân nhỏ bé, một Đạo Xuân trung thế giới nho nhỏ quả thực chẳng tính là gì.
Nếu nơi này không có chân thân của tiền bối, có lẽ thời điểm Tạ Chinh Hồng quay lại đây hẳn phải là mấy trăm năm sau.
Khi Tạ Chinh Hồng rời khỏi Viêm Hỏa đại thế giới, phải đi qua vài đại thế giới nữa mới tìm được trận pháp truyền tống đến Đạo Xuân trung thế giới, dọc đường lại gặp không ít chuyện làm chậm trễ, mấy tháng trước mới thành công trở lại Đạo Xuân trung thế giới. Mấy ngày trước là đêm trăng tròn, lại đến Nhân Chân tự một chuyến, để tiền bối trở về bản thể nghỉ ngơi một lát, bấy giờ mới đi ra.
Mà tu vi của Tạ Chinh Hồng, cũng đã ổn định ở Xuất Khiếu hậu kỳ, thực lực hơn xa ngày xưa.
Tạ Chinh Hồng nghe được tin tức mình muốn, để lại mấy khối linh thạch trên bàn rồi rời đi.
Chẳng ai chú ý tới hắn, ngay cả Thiên Cơ các xưng là có mặt khắp nơi cũng không hề hay biết.
Tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ, ở trong Đạo Xuân trung thế giới đã là cao thủ thượng đẳng.
Quy Nguyên tông.
“Cuộc đời thật là nhàm chán, đến bao giờ ta mới có thể kết Đan đây?” Một đệ tử ngoại môn cầm linh kiếm vẽ loạn trên mặt đất, buồn bực nói.
“Ngoan ngoãn làm việc đi, nếu không lát nữa quản sự mà đến là lại mắng nhiếc chúng ta một trận cho xem. Đến lúc đó linh thạch của đệ bị trừ là ta không cho mượn đâu đấy, ta sắp đột phá Trúc Cơ trung kỳ rồi, thiếu linh thạch lắm.” Một đệ tử khác lớn tuổi hơn khuyên nhủ.
“Thực ra thủ vệ căn bản chẳng có việc gì làm.” Đệ tử trẻ tuổi bĩu môi nói, “Người đến Quy Nguyên tông chúng ta, hoặc là có thiệp mời, hoặc là có sư huynh đệ đồng môn ra đón, vốn không có việc cho chúng ta. Năm đó ta vất vả lắm mới thông qua pháp hội dự thi triệu tập, còn tưởng mình có thể trở thành đại năng tiếu ngạo phong vân cơ, ta đúng là nghĩ nhiều.”
“……….Nói cứ như môn phái khác thì tốt hơn chúng ta ấy.”
“Khụ khụ, tư chất của ta ở môn phái khác còn được xem là thượng đẳng, nhưng trong tông môn chúng ta, còn chưa tới trung đẳng nữa kìa.”
“Thế đệ định rời đi hả?”
“Không, ai lại làm thế, có chết ta cũng muốn chết trong tông môn.”
Đệ tử lớn tuổi bất đắc dĩ trợn mắt, sư đệ chỉ mạnh miệng một chút chứ thực ra chả biết suy nghĩ gì. Nhưng mà nói ra thì dễ bị quản sự khinh thường lắm, làm gì vậy chứ?
“Sư huynh, có người đến.” Đệ tử trẻ tuổi vội vàng cầm kiếm lên, bày ra tư thế của đệ tử thủ vệ.
Phía trước là một nam tử tóc dài mặc tăng bào đang bước tới, khuôn mặt ôn hòa dễ gần, kiến chi vong tục, tỏa ra khí chất thánh khiết hư vô mờ ảo.
(Kiến chi vong tục: dùng để diễn tả người mà chỉ cần gặp sẽ khiến ta lập tức quên hết mọi điều dung tục tầm thường trên đời.)
“Người tới là ai?” Đệ tử lớn tuổi vội giơ ngang kiếm đứng lên, chặn đường hỏi.
Thấy đệ tử lớn tuổi gọi như vậy, đệ tử trẻ bấy giờ mới hoàn hồn, nhanh chóng lấy linh kiếm của mình ra.
“Hai vị tiểu hữu không cần căng thẳng.” Tạ Chinh Hồng cười nói, lấy ra ngọc bội khách khanh mà Lịch Hòa Quang đưa tặng năm xưa, “Tại hạ ra ngoài du lịch đã nhiều năm, hôm nay mới trở về, không biết ngọc bội khách khanh này còn dùng được hay không?”
Đệ tử lớn tuổi nhìn lướt qua đã nhận ra ngọc bội trong tay Tạ Chinh Hồng. Đúng là của Quy Nguyên tông, “Kiểu dáng ngọc bội này là từ đời trước, xin tiền bối chờ một lát. Chúng ta sẽ liên hệ với trưởng lão quản sự.”
“Thiện tai thiện tai.” Tạ Chinh Hồng khẽ gật đầu.
Một trong hai đệ tử tạo pháp quyết, lấy ra một chiếc chuông pháp khí, tiếng chuông thanh thúy dễ nghe, chỉ chốc lát sau liền có hồi đáp.
Trên trời có một quản sự kỳ Kim Đan bay tới, nhìn thấy người đứng bên dưới có tu vi sâu không lường được, lập tức bay xuống dưới.
“Tại hạ là Triệu Hoành Sinh, quản sự của Quy Nguyên tông, kính chào……. Ngài, ngài, chẳng lẽ ngài là Tạ Chinh Hồng Tạ khách khanh ư?” Triệu quản sự mở to hai mắt nhìn, không dám tin hỏi.
Tạ Chinh Hồng gật đầu, nói, “Các hạ là……?”
“Năm đó tại hạ chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn, may mắn từng được gặp khách khanh một lần.” Triệu Hoành Sinh vội cười nói, “Khách khanh trở về, thật đúng là việc đáng mừng, mời khách khanh đi theo tại hạ đến Trưởng Lão đường thông báo.”
Khi mất tích tu vi của Tạ Chinh Hồng đã là kỳ Nguyên Anh, hôm nay trở về, ắt hẳn tu vi đã tiến thêm một bước, Triệu Hoành Sinh đoán Tạ Chinh Hồng sắp đạt đến kỳ Xuất Khiếu, càng không dám chủ quan, phải lập tức bẩm báo chuyện này mới được.
“Vậy xin làm phiền quản sự.” Tạ Chinh Hồng cười nói,”Cũng đa tạ hai vị tiểu huynh đệ này.”
“Đâu có đâu có, khách khanh tiền bối mời đi bên này.” Triệu Hoành Sinh cúi đầu cười nói.
“Mời tiền bối.”
“Mời khách khanh.”
Hai đệ tử lần đầu nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết, cả người rơi vào trạng thái mờ mịt, mãi một hồi lâu sau khi Tạ Chinh Hồng rời đi, bọn họ mới hoàn hồn, phát hiện dưới chân mình có một đống nhỏ linh thạch thượng phẩm, mừng rỡ xong thì vội vàng nhặt linh thạch lên.
“Sư huynh……… Hôm nay chúng ta nên về sớm bế quan đi, ta cảm thấy với vận khí hôm nay, nói không chừng có thể đột phá đó.”
“Đúng vậy.”
Tạ Chinh Hồng trở lại!
Đoạn tin tức ngắn gọn này nhanh chóng truyền khắp trên dưới Quy Nguyên tông, có mấy tu sĩ không biết đến sự lợi hại của Tạ Chinh Hồng cũng được phổ cập tri thức đơn giản. Đây quả thực là nhân vật trong truyền thuyết, hiện giờ trên phố lớn ngõ nhỏ vẫn còn lưu truyền sự tích về hắn năm đó, người như thế vừa trở về sao lại không dấy lên sóng to gió lớn chứ?
“Năm ấy sau khi khách khanh rời đi, nữ ma Ngọc Phù Dung kia bị Kỳ Vĩnh Duyên chân nhân gϊếŧ chết, Lịch sư huynh cũng dốc hết sức tiến cử những khách khanh hiền tài để chứng minh sự trong sạch cho ngài, sau này khi Lịch sư huynh đi đến chủ tông ở đại thế giới, còn nhắn lại rằng nếu khách khanh trở về, vẫn sẽ là khách quý của Quy Nguyên tông chúng ta.”
“Lịch sư huynh quả thực quá mức ưu ái bần tăng.” Tạ Chinh Hồng cảm thán.
Triệu Hoành Sinh nói đến đó thì ngừng, không nói thêm gì nữa.
“Khách khanh tiền bối, phía trước là Trưởng Lão đường, mời ngài tiến vào.” Triệu Hoành Sinh khom lưng nói.
“Đa tạ.” Tạ Chinh Hồng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Trưởng Lão đường vẫn giống hệt khi xưa, đứng dậy bay đến.
Người đi ra nghênh đón ở Trưởng Lão đường là một tu sĩ kỳ Xuất Khiếu, sau khi các trưởng lão trong Trưởng Lão đường trải qua thương lượng ngắn ngủi, vẫn quyết định nhanh chóng ra oai phủ đầu Tạ Chinh Hồng. Năm đó Tạ Chinh Hồng mất tích bí ẩn, Quy Nguyên tông bọn họ phải chịu không ít chỉ trích, các trưởng lão của Trưởng Lão đường cũng bị trách móc mấy lần. Bây giờ Tạ Chinh Hồng lại lần nữa trở về, bọn họ không biết rõ ý đồ của Tạ Chinh Hồng, tình nguyện tiên binh hậu lễ.
(Vốn phải là “Tiên lễ hậu binh”, nghĩa là có chuyện gì khúc mắc thì phải giữ lễ nghĩa trước rồi mới dùng đến bạo lực sau. Nhưng ở đây lại là “Tiên binh hậu lễ” ý là mấy lão này định dằn mặt trước rồi cung kính đon đả sau.)
Có điều bây giờ ngoài mặt thì Tạ Chinh Hồng vẫn là khách khanh của Quy Nguyên tông bọn họ, không nên làm quá phận. Tạ Chinh Hồng mới rời đi hơn bốn mươi năm, dù có thiên phú dị bẩm, hiện tại chắc cũng chưa tới kỳ Xuất Khiếu, trở về có lẽ là để tìm cách đột phá. Vậy nên trưởng lão được chọn cũng chỉ có tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, vừa không sẽ có vẻ quá mức coi trọng Tạ Chinh Hồng, lại có thể gia tăng một ít áp lực.
Vì thế, một trưởng lão Xuất Khiếu trung kỳ được đề cử đi ra nghênh đón Tạ Chinh Hồng, cố gắng làm rõ ý đồ của Tạ Chinh Hồng.
Vị trưởng lão nọ tay áo tung bay, góc áo phần phật, quả nhiên là khí chất cao quý, rất có phong thái của cao thủ.
“Tạ Chinh Hồng khách khanh, ngài………..” Vị trưởng lão nọ đang định chào hỏi, liền thấy Tạ Chinh Hồng mỉm cười nhìn hắn.
Sắc mặt trưởng lão dần trở nên khó coi, trên trán cũng đổ ra một ít mồ hôi lấm tấm.
Chết tiệt, đây rõ ràng là cao thủ Xuất Khiếu hậu kỳ sắp đột phá lên kỳ Hóa Thần, tu vi còn trên cơ hắn.
Trưởng Lão đường phái một tu sĩ Xuất Khiếu trung kỳ như hắn đến dằn mặt hậu kỳ, chẳng phải là nói đùa hay sao?
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Lại mấy trăm năm trôi qua.
Trường học do Phật Tử miêu yêu thành lập trở nên tiếng tăm lẫy lừng trong giới Yêu tu, hầu hết Yêu tu đều muốn đưa con cái vừa biến hóa nhà mình đến đó để học tập tri thức về con người, đảm bảo cuộc sống tốt đẹp về sau.
Mấy ông anh của Phật Tử miêu yêu không còn là đám miêu yêu ngốc nghếch khóc lóc vì cá khô nữa mà đều trở thành đại vương ở núi lớn, cá khô chất đầy mấy kho hàng, loại nào cũng có, còn nuôi một đống đầu bếp loài người làm cá cho mình ăn.
Còn Phật Tử miêu yêu, cũng đã có tuổi rồi.
Mẫu thân từng ghé qua thăm bọn họ, chẳng bao lâu sau thì thọ nguyên kết thúc rồi qua đời. Bọn họ vốn chẳng phải miêu yêu có huyết thống cao quý, đến thế hệ của Phật Tử miêu yêu còn mang dòng máu hỗn tạp với phàm miêu, bẩm sinh tư chất hữu hạn, thế giới này lại không có thiên tài địa bảo gì, tu vi sớm trì trệ không thăng tiến. Về phần phi thăng hóa thần, đừng nói đám yêu quái bọn họ, dù có là mấy đạo sĩ hòa thượng kia cũng chẳng thể thành công.
Vài năm trước Phật Tử miêu yêu đã giao lại trường học cho tuyết lang tinh năm đó.
Hiện giờ cũng đã là Tuyết Lang yêu vương.
Khi Phật Tử miêu yêu tuyên bố Tuyết Lang yêu vương sẽ trở thành hiệu trưởng mới của trường, Tuyết Lang yêu vương đau lòng chực khóc.
Lúc trước khi còn đi học, da lông trên dưới cả người nó chẳng bao giờ được nguyên vẹn, hôm nay vất vả lắm mới trở thành yêu vương, lại còn phải đấu trí so dũng với một lũ nhóc con, mệt chết người ta mất. Rõ ràng tên cải thảo kia thích hợp hơn mà.
À, cải thảo năm nào hình như giờ đã là thầy giáo của trường dạy nấu ăn, hết mình cùng đám yêu quái rau dưa trở thành đầu bếp nhân loại, ngày nào cũng gϊếŧ gà mổ bò.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tiên Hiệp
- Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
- Chương 113