Hiện tại mới thấy một thầy giáo có thể đào tạo ra bao nhiêu nhân tài trong một đời , ngày học hiệu cắt bang khánh thành, số học sinh của ông Trương tới chỉ là một bộ phận nhỏ, nhưng nếu gom tất cả số học sinh đã dạy lại thì thật khổng lồ, dù có ném họ lên hỏa tinh thì chỉ không quá nửa năm sau có thể tạo ra một nền văn minh nhân loại mới. Khách tời từ chính trị gia nhà nghiên cứu, khoa học gia, trung bình thì cũng là cục trưởng, thị trưởng, kiến trúc sư, thấp thì thợ mộc, thợ may, mọi nhân tố đảm bảo thế giới nhân loại phát triển bình hành đều có.
Tôi tìm ông Trương thì ông đang mặc một bộ quần áo kiểu “Tôn Trung Sơn”, đang đứng giữa đám đông. Ông thấy tôi, vẫy tay gọi tôi qua, giới thiệu tôi với mọi người, sau đó lại khẽ nói vào tai: “Những người này cậu phải duy trì quan hệ thật tốt.”
Ông Trương cùng các học sinh đã thoát ly quan hệ thầy trò bình thường, ông Trương là thầy giáo đặc cấp, hiện tại tồn khoản của ông còn 4300 NDT. Mỗi học sinh ông dạy, qua nhiều năm, không biết ông đã cho chugns bao nhiêu tiền, có đứa nhà nghèo không mua nổi cái này cái kia, ông đều xuất phát từ lòng thương yêu học sinh bỏ tiền túi ra giúp đỡ. Trong đám học sinh của ông, người giỏi nhát là một người làm thư ký của bí thư tỉnh ủy một tỉnh, người kém nhất là du côn.
Nhưng kỳ tích lớn nhất mà ông Trương làm được là trong tất cả số học sinh mà ông dạy, không có một ai nói ông xấu, kỳ thực nêu một ví dụ là biết, Bánh Bao không nói không xấu….
Trong phòng còn rất nhiều khách quý khác nữa, nhưng tất cả các nhân vật có trọng lượng đều đã tụ tập tại đây, trong đây có nhiều người không phải là học sinh của ông Trương, nhưng đều bị những học sinh của ông Trương kéo tới. Lần này ông đã dùng tất cả thể diện những gì còn lại của mình để giúp tôi. Tôi khẽ hỏi nhỏ: “Vì sao lại giúp?”
Ông Trương không nói, nắm chặt tay tôi, ý rất rõ ràng: cậu phải làm tốt, nếu không tôi không tha cho cậu đâu.
Nội dung chủ yếu hôm nay có 3 việc: cắt bang, khai hội, xem biểu diễn. Cắt bang đương nhiên để ông Trương, ông Trương tạo lập căn cơ cho trường, ông là nâng đỡ cũng như đưa ra chủ ý. Ông Trương cùng mấy người nữa cầm kéo cắt băng thành nát vụn mới thôi.
Sau đó là khai hội. Ông Trương đẩy tới đẩy lui rốt cục cũng ngồi ở trung gian, bên trái là cục trưởng cục giáo dục, bên phải là phó phòng văn hóa, xô dẩy, các bộ môn, các hiệp hội, các tổ chức lần lượt ngồi xuống, đài chủ tịch dài tới 15 mét cũng không đủ chỗ ngồi, sau đó các đại biểu ngồi sang bên trái đài chủ tịch. Các phóng viên ngồi bên phải đài chủ tịch.
Phía dưới, 300 học sinh dự hội, bọn họ sớm ngồi sẵn tại lễ đường, mấy người ngồi thẳng lung, các khách tới xem đều khen, nhưng việc này làm khổ Nhan Cảnh Sinh, vì lập tác dụng “biểu soái”, cậu ta cũng phải ngồi y chang, sau nửa giờ thì mồ hôi chảy đầm đìa, sau 40 phút thì nhíu mày run rẩy, qua hai giờ thì hết hơi, tim đập ‘thình thịch’.
Phía dưới còn có 50 đồ đệ do lão Hổ mang tới, đúng ra là 51, một đứa béo quá phải ngồi hai. Trong đó có cả 12 đứa lần trước đánh nhau với chúng tôi, bọn nó tương đương phục Lý Tĩnh Thủy cùng Ngụy Thiết Trụ, chỉ và giới thiệu cho mấy người cùng đi hai người đang ngồi trong 300.
Còn có những người có mục đích khác, trong đó đại bộ phận muốn đàm phán thương mai với tôi, trường học lớn thế này, về sau ăn mặc đồ dùng thiếu yêu chỗ nào cũng cần tiêu tiền, chỉ cần có một khách hàng cố định như tôi là quá đủ. Đó là một khoản mua bán cực lớn. Nhưng điều khiến tôi không tưởng tượng nổi là Lưu Bang cũng tới, còn dắt theo một phụ nữ, nhìn kỹ lại là góa phụ đen gặp hôm khiêu vũ.
Lưu Bang gọi tôi nói lớn; “Chuyện lớn thế này mà không nói cho anh một tiếng, nếu không phải ở chung với Phượng Phượng thì anh cũng chẳng biết.”
Góa phụ đen Phượng Phương kinh ngạc: “Các anh quen biết à?”
Lưu Bàng nói với cô ấy; “Chú Cường là anh em của anh.”
Phượng Phượng vui mừng nói: “A, vậy là người một nhà rồi, đây là danh thϊếp của chị…”
Tôi nhận lấy nhìn qua thấy viết “Công ty may TNHH Thiên Phượng, Chủ tịch Quách Thiên Phượng”.
Nói thật ra, Quách Thiên Phượng cũng có chút danh tiếng tại bản địa: là một người giàu có trong ngành may mặc, hơn 50 % hàng hóa trên thị trường xuất từ tay cô ta. Không ngờ Lưu Bang còn có một tiểu phú bà a.
Quách Thiên Phượng nói với tôi câu thứ hai là: ‘à, y phục học sinh của cậu cũng quá khó coi. Có cần thay mới toàn bộ không?”
Tôi vội nói: “Cứ gọi em là Cường được rồi.”
Tôi nhìn vào 300, 50 NDT một bộ áo cải tạo lao động, đầu tóc cũng tự cạo thật cần sửa, đội hình đồng đều là nắp nồi, 300 ngồi chỉnh tề, mặc y phục, khó trách nhiều người tiến lễ đường đều cho rằng vào nhầm trại giam, làm hoạt động cảm hóa.
Tôi hỏi Quách Thiên Phượng: “Chị có hàng giá rẻ không?”
“Chú muốn học sinh của chú mặc đồ tốt hay đồ rẻ tiền?” Quách Thiên Phương hỏi ngược lại.
Tôi lập tức nói : “em thật muốn tốt cho bọn họ = nhưng em thích rẻ.”
Lưu Bang xen vào: “Phượng Phượng, chẳng phải em có lô hàng mới nhập à?”
Góa phụ đen liếc Lưu Bang rồi nói: “Nhưng đó là hàng lý ninh.”
Tôi vội nói: “Lý Ninh em mua không nổi.”
Lưu Bang nói: “Lý Ninh ghi chỗ nào, sao anh không thấy?”
Góa phụ đen nói; “không viết đương nhiên không phải Lý Ninh, viết lên là phải…” Cô nàng thấy Lưu Bang không xuống thang được trước mạt tôi vội nói với tôi: “Thôi, được rồi, không viết, cứ theo giá quần áo thể thao bình thường bán cho chú.”
Tôi vui vẻ, mãi lúc lâu sau mới đẩy đẩy cô ta, nói nhỏ: “chị dâu, viết chữ lên rồi bán theo giá bình thường được không?”
Một tiếng chị dâu làm góa phụ đen sung sướиɠ: “Được.”
Lúc này đại hội dưới sự chủ trì của Liên Hoa giáo chủ bắt đầu, đầu tiên là mời đồng chí cục trưởng lên phát biểu, đồng chí cục trường cũng có học thức, bắt từ từ chống lũ năm 98, sau đó tới địa chấn, những kỹ niệm đáng nhớ, tám vinh tám sỉ, xã hội hài hòa, sau đó điểm lên: khốn khó đều là tạm thời, phát triển mới là vĩnh hằng, mục đích tiền đề trong xã hội ngày này là giáo dục là quan trọng nhất, khánh thành trường học là một việc làm khiến mọi người nức lòng…
Cục trưởng chưa nói xong, một đám người đi từ cửa vào, thấy người đều đẩy, hò hét tiến vào sau đó chen vào giữa, thỉnh thoang còn xen mấy lời “Tuấn Nghĩa ca ca ngồi”, “An thần y tới chỗ này ngồi – cậu qua bên kia đi”, tiếng ồn ào này trừ các hảo hán còn ai vào đây nữa?
Mọi người trên đài chủ tịch đều nhíu mày, tôi vội ra hiệu cho các hảo hán, sau đó bọn họ đều chen chúc ngồi vào chỗ, có mấy người không vào được đành ngồi chỗ cuối, tôi thấy lão Hổ theo gót Đổng Bình. Đổng Bình ngồi nói chuyện với Đái Tông, căn bản chẳng thèm để ý lão Hổ.
Hội trường thật khó an tĩnh lại, cục trưởng cũng mất hứng, nói hai câu liền nhường lại cho hiệu trưởng Trương. Hiệu trưởng Trương nhìn qua nhìn lại, không ai muốn phát biểu, hiệu trưởng nói sang sảng: “Sau đây xin mời đại biểu pháp lý của trường, chủ nhiệm Tiêu Cường lên nói đôi lời.”
Tôi chết sững, nếu nói người nhọc lòng vì trương học nhất, vậy tôi không nhường cho ai, nhưng tôi lấy danh nghĩa là giúp bạn, thân phận giống như chó săn, tôi trước nay không từng nghĩ phải đứng phát biểu trước mặt đám đông, lần duy nhất tôi lên phát biểu trước đám đông là lần ăn trộm đề thi, chẳng qua cũng vì thế cũng biết cách đập cửa kính không gây tiếng động, Thời Thiên thì không biết…
Thời Thiên lúc sáng về rồi, tôi hỏi anh ta hôm qua sao tôi gọi anh ta không trả lời, có lẽ ở trên cao không nghe rõ?
Trương hiệu trưởng thấy tôi đứng ngây như phỗng, vẫy tay ra hiệu cho tôi lên, Bạch Liên Hoa nói nhỏ: “Đúng rồi, quên không sắp chỗ cho anh ở trên đó.”
Tôi lắc đầu lia lịa, các hảo hán thì hò hét bơm hơi, Trương Thuận cùng Nguyễn thị huynh đệ mang Nghê Tư Vũ xuất hiện thần bí, Trương Thuận không quên la lên: “Chú cường, lên đê.”
Nhan Cảnh Sinh thông minh đột xuất, vỗ tay mở đầu, sau đó 300 đồng loạt vỗ tay…
Tôi biết không lên không được, chỉ đành bước lên. Trương hiệu trưởng đứng lên tỏ vẻ ngồi vào chỗ ông, tôi vội đè ông lại, tiếp lấy micro thổi thổi: “Tôi muốn nói chỉ một câu…”
Toàn trường an tĩnh.
“tới một người thêm một người, trưa nay quản đủ cơm.”
Mọi người đều sửng sốt, nhìn nhau. Sau đó là các hương thân phụ lão trong vỗ tay rầm rầm ủng hộ, phía ngoài Tôn Tư Hân không rõ, cho là hội nghị tới cao trào, chỉ huy mọi người đốt pháo…
Trong tiếng ồn ào, các vận động viên tiến vào theo hành khúc, Bạch Liên Hoa vã mồ hôi tuyên bố kết thúc, tiếp theo tiến vào thời gian biểu diễn…
Các vị lãnh đạo trên đài vẫn không hiểu chuyện gì thì đã phải đứng lên dọn chỗ, xuống dưới ngồi, trong số đó có không ít người nghĩ rằng ít nhất phải kéo dài vài giờ, tự động tiến vào trạng thái ngủ gật. ngạc nhiên khi biết rằng tôi đã kết thúc phát biểu, dồn dập vỗ tay, vỗ vai, Trương hiệu trưởng nắm chặt tôi, chẳng qua cũng không tức giận.
Tiết mục đầu tiên là 300, tôi đã kêu Nhan Cảnh Sinh chuẩn bị. Bạch Liên Hoa báo tên tiết mục, Từ Đắc Long hạ lệnh, 300 “rầm rập” tập thể đứng lên, chia thành hai đội đi qua hai bên đài chủ tịch, xếp thành hai phương trận. Tôi thấy Nhan Cảnh Sinh giống như thiết nhân trong “lục dã tiên tung”, đại khái là ngồi lâu cứng lại.
12 người đã từng giao thủ với hai người Lý Tĩnh Thủy, Ngụy Thiết Trụ cũng vô cùng hứng khởi.
A, bọn họ cho là 300 biểu diễn quần ẩu, 300 đứng lên đồng thời, khiến cho nhiều người kinh ngạc, họ con chưa thấy học sinh mau lẹ uy vũ như thế. Sau đó 300 chia làm 2 khối đứng đối lập, ánh mắt kiên định nhìn đối diện, khí thế bức nhân. Thật như muốn thi đấu, hơn nữa đây là trường Văn Võ, mọi người dưới đầi đều vô cùng mong đợi.
Nhan Cảnh Sinh đi tới giữa hai đội, Từ Đắc Long hạ lệnh: “Trái Phải – chuyển.”
“Rập”, 300 đồng thời chuyển hướng tới Nhan Cảnh Sinh.
Mọi người ồn ào: chẳng lẽ thanh niên nho nhã muốn biểu diễn 1 vs 300?
Hiện tại ngay cả tôi cũng vã mồ hôi, Nhan Cảnh Sinh muốn làm gì?
Lúc này Nhan Cảnh Sinh duỗi tay, bắt đầu hát; “Chúng tôi đều có một cái nhà, chuẩn bị - “ sau đó vung tay” hai ba!”
300: “Chúng tôi đều có một cá nhà là Trung Quốc, huynh đệ tỷ muội đều rất tốt..”
Mọi người đều cười nghiên ngả, làm tất cả nguyên lai là đồng ca.
Tôi thấy các lãnh đạo ngồi hàng đầu không ít người không chú ý thể diện gục đầu xuống bàn cười sằng sặc. Mãi sau đồ đệ lão Hổ lên biểu diễn đập chồng gạch các lãnh đạo mới chuyển giận làm vui, chờ khi các nữ đồ đệ của Đỗ hưng lên biểu diễn một màn vũ dạo hiện đại toàn trường đều thích. Hoa khôi cũng tới nhảy cùng một thiếu nữ khác, còn cười hì hì nói: ‘Chúng tôi chỉ là dẫn dắt, tiếp đó mới là vũ đạo gia chân chính biểu diễn.”
Tôi cho rằng Đỗ Hưng sắp xuất tràng, lại thấy dưới đài có một cô gái xinh đẹp phi thân lên, cô nàng mặc váy điểm châu leng kenh, lộ ra eo than, sa che mặt mỏng như phù vân che nửa mựt. Chỉ lộ ra một tròng mắt lạnh lung. Nhìn giống như thiếu nữ arab.
Sáu đó cô ấy lắc hông, tay như chồi non nảy mầm giơ lên, châu theo chueyern động vang leng keng, vô cùng nổi bật.
Đến bây giờ tôi không biết cô ấy nhảy điệu gì, chỉ nhớ rõ cô nàng có ánh mắt lạnh lùng che nửa mặt đã nhảy múa làm toàn trường rung động, kẻ cả 300 nhạc gia quân thiết huyết không gần nữ sắc kia, cả đám thổ phỉ tái thế kiêu ngạo bất tuần, hay những nhân vật gặp qua đại tràng điện cũng vậy…
Tôi đứng dưới đài nhìn chằm chằm, hai mắt híp lại, nghĩ nên gặp hoa khôi xin điện thoại, Lưu Bang rốt cục là Lưu Bang, anh ta rất tự nhiên liếc trên đài vài lần, sau đó nhìn góa phụ đen si mê, tên nhãi này chuyển dời tình cảm nhanh thật.
Lúc này, không biết cơn gió từ đâu bay tới, làm bung tay sa che mặt, mọi người dưới đài đều nhìn rõ, nàng là mỹ nữ, nhưng không đẹp kinh diễm, khuôn mặt hơi gầy.
Nhưng chính lúc này, Lưu Bang liếc qua liền biến sắc, anh ta chỉ một tay lên đài, không nói nổi nên lời.
Góa phụ đen vô cùng ghen tức: “Đẹp nhỉ?”
Lưu Bang vẫn kinh ngạc, bảo trì tư thế kia, cũng không nhúc nhích, tôi nhìn ra có gì đó bất bình thường, hỏi nhỏ: ‘Sao vậy?”
Mãi lâu sau, Lưu Bang mới hồi thần nói ra hai tiếng; “Ngu Cơ.”