Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 1 - Chương 44: Lương Sơn hảo hán

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi nghĩ hẳn nên nghỉ vài ngày trong cửa hàng, tuy tôi còn 20 vạn nhân dân tệ, nhưng đây đã là một con số không nhỏ, ông chủ Hách thỉnh hoảng hỏi một hai câu, có thể thấ ông tin tưởng một thằng nhắng như tôi cỡ nào. Tôi cứ tiếp tục chạy lăng quăng thì thột có lỗi với lão Hác.

Nói tới 300, ký túc xá có bọn họ trông nom giúp, bây giờ Lại trung tâm cảnh cảnh, dưới sự giám sát của hắn, đào móng sắp đào thấp mắc ma rồi, nhưng hắn vẫn vỗ ngực nói: Cường ca yên tâm, dù thượng đế có biến địa cầu thành quả bóng đá đi đá lại thì phòng ốc ở đây vẫn như tường thành mặt dày mày dạn tồn tại.

Do địa chấn mới xảy ra, đội giám sát cùng đội xây dựng như mệ kế con chồng vậy, cũng vì tình cảnh này nên tôi mới có thể chi không tới 300 vạn NDT xây một học hiệu có quy mô rất khá, đó là chuyện về sau sẽ nói.

Ngày thứ hai, ki tôi rỗi phát nản ngồi trong hiệu cầm đồ, đa phần thời gian nghĩ tới thiên đình đáp ứng tiền công alf gi, lúc này Lý Sư Sư đi mua đồ vè, sau lưng nàng là một người mặt trắng bệch, Lý Sư Sư vào cửa chào tôi rất thích thú, tựa hồ căn bản không phát giác có người đi sau lưng.

Tên mặt trắng mặc quần áo vải cũ nát chẳng giống thời đại này tý nào, lúc đi đôi tay rủ xuống vai lắc lư, hắn đi theo sau Lý Sư Sư tiến vào, mắt đờ đẫn nhìn tôi, lúc này thực sự tóc gáy tôi bắt đầu dựng lên rồi, thứ này càng nhìn càng giống cương thi.

Tôi hét to: “Anh Kha, xuống đây mau.” Tôi tưởng Kinh Kha đã từng là sát thủ, sát khí trên người hắn có thể xua đuổi con quỷ này. Mãi lâu sau Kinh Kha mới xuống, tôi đứng đối diện không dám động đậy cầm cự mặt trắng, thậm chí mắt không dám chớp, tôi căng thẳng vô cùng: “Anh Kha, anh thấy nó chứ?”

Kinh Kha thu bỏ đài khỏi tai, không hiểu: “Ai cơ?”

Lúc này thì mụn nhọt toàn thân rồi, tôi rung rẩy hỏi mặt trắng: “Mày muốn gì?”

Mặt trắng bất động, thân thể run run nói: ‘Tôi đói…”

Tôi nhìn cái gạt tàn thuốc lá, lừa hắn: ‘Mày nói cho tao ngày tháng năm sinh của mày, tao sẽ đốt chút giấy tiền cho.”

Mặt trắng rất tinh minh cướp cái gạt tàn, sau đó vươn lên giơ trước mặt tôi, thở dài: ‘Cho cái gì ăn đi….” Ý nói tôi không cho nó sẽ đập tôi.

Các bạn nói xem tôi nên cho hắn cái khỉ gì đây? Tim? Gan? Ruột thừa hẳn có thể cho, vậy cần khai đao. Tôi suy nghĩ từ ngữ để thoái thác.

Kinh Kha lúc này không nhịn nổi nói: “Cậu cho nó chút thức ăn đi.”

“Anh nói dễ nhỉ, tôi lấy cái gì… Anh có thể nhìn thấy hắn hả?’

Kinh Kha chán hẳn nói: “Cậu không biết nó sao? Con lão Triệu, mọi người đều nói ta là nó rất giống nhau.” Kinh khờ đột nhiên chạy xuống lầu, ôm lấy Triệu mắt trắng, hỏi tôi: “Cậu thấy hai người bọn tôi thật sự giống nhau chứ?”

Mãi sau tôi mới biết đây đá đứa con ngốc bẩm sinh của lão Triệu, mới tiếp từ viện tâm thần về mấy ngày. Nhìn hai thằng khờ trước mặt, Kinh Kha còn tính là nam nhi oai vệ, trừ tròng mắt lác có chút mất khí thế, cũng hẳn là anh hùng. Tôi trả lời nghi vấn của Kinh khờ: “Anh đẹp hăn nó, nhưng khí chất kém nó.”

Tôi nắm một gói bánh quy đưa cho Triệu mặt trắng để đuổi đi, thầm nghĩ thật nguy hiểm, may nó không cầm gạt tàn đập cho một phát.

Tôi hiện tại có chút ngớ người, cứ nghĩ mình khai thiên nhãn, nhìn người đi bộ lại tưởng là quỷ, lại cứ hỏi 4,5 người đi đường xem có thấy không, được đến đáp án khẳng định có, tôi hết hi vọng.

Lúc sau tôi mới nghĩ lại Sáu Lưu nói một tháng là một tháng trên trời, một ngày trên trời bằng một năm ở thế gian, theo tháng 30 ngày trên thiên đình tính thì tức là 30 năm sau khi tôi 57 tuổi đã thành lão Cường rồi, cứ suốt ngày hỏi có nhìn thấy không thì sẽ trở thành một lão gia ai thấy cũng phiền. Khai thiên nhãn là thế nào, lúc đó chỉ có thể ở nhà ôm cháu rồi, giống đại phú ông A Thổ Bá – thê thảm lạc lõng.

Buổi chiều tôi rảnh rỗi nhìn lăng quăng vô vi, đột nhiên tiếng buzz vang lên, QQ vang lên, có người muốn thêm tôi làm bạn. QQ của tôi cũng chỉ có mười mấy người, mà thường để invisible, không có khả năng có người làm quen với tôi qua kênh này, hẳn đều là bọn sale, marketing, hoặc vô vị chọc phá, tôi cự tuyêt, lý do: không quen biết.

Mấy giây sau tôi lại nhận được tin nhắc từ bên kia: trước nhìn webcam đã.

Ô? Chẳng lẽ muốn cho mình xem sẽ hay mỹ nữ lõa thể, chẳng lẽ đây là thủ đoạn mới để mở cửa thị trường?

Tôi đồng ý, nick tiểu Lục thêm tôi vào danh sách bạn, sau đó đối phương vội vàng phát ra lời mời xem webcam, tôi mắt ti hí nhìn quanh bốn phía rồi mới ok.

Màn hình lắc lắc, sau đó mới thấy bên kia đang ngồi trong một quán nét ầm ĩ, học sinh cùng bọn vô công rồi nghề đi lại liên mien, tôi biết hẳn không phải loại tôi nghĩ rồi, sau đó webcam dần chuyển qua, khuôn mặt bẩn thỉu xấu xa của Sáu Lưu rơi vào mắt tôi, lão đeo kính phun ra mấy hơi khói thuốc giơ tay chào tôi, cái bộ dáng lôm côm kia mà chụp lại làm avatar thì số lượng download tuyệt đối sẽ không kém realplay hay thunderbird.

Tôi líu lưỡi, mãi sau mới bình tĩnh lại nói: “mẹ kiếp.”

Sáu Lưu cúi đầu hì hụi mổ cò: “Chú em đoán anh đang ở đâu?” Lão già đó đánh chữ còn nhanh hơn tôi.

Tôi nói: ‘Chẳng phải ở thiết lĩnh sao?”

Sáu Lưu ngửa đầu cười ha hả, bởi vì không có micro nên không nghe được tiếng, sau đó lão cầm camera trong tay quay toàn phòng, sau cùng dừng trên tường, trên tường ngoài bandrole quảng cáo game online còn có một biển chữ lớn: Hải Nam.. game champion.

Hải Nam? Lão già hôm qua còn ở Thiết Lĩnh, hôm nay đã chạy tới Hải Nam.

Tôi hỏi: “Sao nhanh thế, bay qua à?”

Đáp: “Đúng.”

Hỏi: “Không phải không được dùng pháp lực sao?”

Đáp: “Ngồi máy bay dân dụng.”

////

Tôi nhìn qua phía sau lưng sáu lưu còn thấy được người mặc đồ lòe loẹt, bãi biễn, cây dừa cao vυ"t, một giờ dùng net ở đó phải trả bao nhiêu tiền ah? Tôi mới nghĩ tới hỏi Sáu Lưu: ‘Lão tới bên kia làm gì?”

“Anh vừa đi đưa 54 hảo hán lương sơn đi chơi, kỳ thực họ đến sớm hơn 300 Nhạc gia quân mấy ngày, đang ở Hải Nam vui chơi.”

Tôi kinh ngạc: “Là ai tiếp đãi họ? Họ ở Hải Nam không gây chuyện chứ?”

Sáu Lưu nhún vai đắc ý nói: ‘Anh ngốc như chú sao? Bọn họ vừa tới anh đã giới thiệu tình huống đại khái, Nhạc gia quân tuy trên danh nghĩa tới trước bọn họ, kỳ thực hảo hán Lương Sơn đã chơi tại Hải Nam mấy ngày rồi, mấy người Lô Tuấn Nghĩa hiểu được biến báo, không gây náo loạn, mấy ngày đi bơi ở Hải Nam là thỏa thuận giữa anh và các hảo hán thì họ mới chấp nhận đi.”

Tôi dè dặt hỏi: “Lão đưa họ đi đâu?”

Sáu Lưu cười xấu xa: “12 giờ trưa mai, tới trạm xe lửa đón tiếp các hảo hán nhé.”

Chẳng qua lão hiện tại không dọa tôi sợ nổi nữa rồi, tôi dù sao cũng đã trải qua sóng to gió lớn, hóa giải mâu thuẫn giữa Chính béo cùng Kinh Khờ, giải hòa Lưu Bang Hạng Vũ, giải cứu Kim Thiếu Viêm, tối hôm trước còn dẫn 300 Bối Ngôi quân ngàn dặm bôn tập, 54 hảo hán vô luận là chính trị phức tạp hay nhân số đều không so với trước, mà bọn họ đã tiếp thu hiện đại hun đúc, chí ít sẽ không cho rằng xe hơi là ngựa rồi.

Tôi hỏi: ‘Người tới là ai, cấp danh sách cái.”

Sáu Lưu vô cùng ngạc nhiên khi tôi không hộc máu, lão nói: ‘Chú em muốn gặp ai?”

Tôi hưng phấn nói: ‘Võ Tòng, Hoa hòa thượng, Công Tôn Thắng, Yến Thanh…”

Sáu Lưu đáp: ‘Ai, những người này muốn gặp một người cũng không được, bọn họ chẳng những đại dũng mà đại trí, đều chưa từng rời Lương Sơn, chết già, tuy việc lộn sổ sách không liên quan tới cái chết của họ, nhưng mấy người có bổn sự ddefu sống ba bốn chục năm, khi đó phán quan cũng đã tỉnh rượu rồi.”

Tôi cảm thấy chán nản, ngay cả Võ Tòng cùng Hoa hòa thượng cũng không theo ý tôi, tuy hai người không bài danh top đầu trên Lương Sơn, nhưng tôi một mực cho rằng bản sự của hai người kia là mạnh nhất, cũng đáng yêu nhất, hai người kia không tới, tôi rất trống vắng.

Sáu Lưu dường như biết tôi đang nghĩ gì: “Đừng buồn, kì thật họ tới đây một năm cũng chẳng phải chuyện tốt, lần này còn có mấy tên có bản lãnh như Lâm Xung, Dương Chí, Lý Quỳ.”

Tốt, Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung, Dương Chí,một đám như bùn loãng đều tới, Lý Quý một tay khó vỗ, chẳng trách đánh không lại Nhạc gia quân.

Tôi càng nghe càng thấy chán, chẳng buồn nghĩ tới họ nữa, sau đó nghe nói Hỗ Tam Nương tới mới vớt vát lại đôi chút, tôi lại nghĩ tới việc để Ngô Dụng giúp tôi tính toán sổ sách, ngày mai phải tới bến xe lửa tiếp họ.

Nhưng muốn đi đón còn có một vấn đề, bọn họ khẳng định không ăn mặc giống điện ảnh, mà bọn họ cũng không nhận ra tôi, tuy nói 54 người là một quần thể khá dễ nhận ra, giống như đoàn du lịch vậy, tôi nghĩ hẳn nên giơ lên một tấm biển cho chắc, tôi nghĩ hiện tại có Tần Thủy Hoàng, Hạng Vũ ở trong nhà, lấy hộp giấy tủ lạnh từ dưới gầm giường Tần Thủy Hoàng, sau đó tìm một cái bút sơn tới, đột nhiên tôi nghĩ bọn họ chưa hẳn đã biết chữ, tuy trong bọn họ có Ngô Dụng cùng Chu Vũ những người có văn hóa, nhưng nhìn không quen chữ giản thể, liệu có đọc được chữ tôi viết, đó là vấn đề.

Sau đó tôi nghĩ, ài da, Lý Sư Sư cũng là một người như họ sao, sau khi Tống Giang chết, Yến Thanh lãng tích giang hồ, không biết có thật không.

Tôi kêu Lý Sư Sư qua, nói với nàng: ‘Em viết cho anh mấy chữ: tiếp 54 hảo hán Lương Sơn.” Nói với nàng, Lý Sư Sư cười nói: ‘Em thấy chữ 54 quá nhiều, bọn họ sẽ không vì anh viết nhiều thêm chữ 54 mà thêm mấy người.”

“Vậy ‘Tiếp hảo hán Lương Sơn” được không?

“Chũ tiếp cũng bỏ đi.”

“Vậy em cứ viết đi.” Tôi đưa bút cho nàng.

Lý Sư Sư cầm bút, một tay để sau lưng, vẽ như múa trên giấy.

Nhìn nàng viết chữ, tôi đột nhiên nghĩ tới một việc, tôi hỏi: ‘Em họ ah, em cũng tới đây một thời gian rồi, hẳn cũng hiểu giờ là thời đại nào?”

Lý Sư Sư tay để sau lưng: ‘Hiện tại là năm 2007 sau công nguyên, cách thời Tống Huy Tông 900 năm, sau đó là Nguyên, Minh, Thanh tam triều, sau đó nữa là dân quốc…”

Tôi ngượng ngùng nói: ‘Em còn hiểu nhiều hơn anh – em có thể căn cứ kinh nghiệm bản thân, biên một giáo tài chứ?”

“Giáo tài?”

“Thì giống “Tam Tự Kinh” đó, dạy người khác học, em cũng biết là anh làm gì, nhiều người tới nên anh hồ đồ, em cứ viết một quyển sách sao cho họ có thể minh bạch, ví dụ chương một ta là ai, chương ai : đây là đâu, chương 3: trong lịch sử ta đã làm gì/// vân ..vân.”

Lý Sư Sư đương nhiên rất nhanh hiểu được ý của tôi, cười khanh khách: “Anh không muốn họ coi anh là thần tiên sao?”

Biển rất nhanh được viết xong, Lý Sư Sư vẽ cho tôi mấy vòng tròn lớn, sau đó ném bút lại: “Chuyện gì tự anh làm đi.”

Tôi chuyên tâm sửa biển, thấy Lý Sư Sư không chịu đi, lại nhìn vào mấy chữ Hảo Hán Lương Sơn mấy chữ muốn nói lại thôi, tôi than: “Lần này … không có Yến Thanh.”

Lý Sư Sư như mất mát, thoáng cười nhạt.

Tấm biển rất dễ nhìn, mặt trên có bốn chữ phồn thể vô cùng thanh tú: Hảo Hán Lương Sơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »