- 🏠 Home
- Đô Thị
- Xuyên Không
- Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Quyển 3 - Chương 131: Thực thần
Bánh Bao cùng Kinh khờ nắm tay nhau như tìm được bạn chơi, nhảy nhót một vòng mới dừng lại, Kinh khờ nhìn tôi, lúc này mới nói: "Chú cũng tới à?"
Tôi bó tay, lúc này mới thấy tôi....
Tôi hỏi Kinh khờ: “Kha tử, gần đây anh làm gì?"
Kinh khờ: "Ăn, uống, ngủ, đái ị đều, rất nhàm chán."
"Doanh ca không đến tìm anh chơi sao?"
Kinh Khờ bất mãn: “Hắn còn bận ngủ, nghỉ, cơm nước, đái ị."
"Đi, chúng ta tìm hắn đi." Tôi sai người làm chuyển đồ trong xe xuống, cưỡi mấy con ngựa đi tới cung Hàm Dương, vừa đi vừa xin lỗi Kinh khờ: "Kha tử, xin lỗi anh, em không mua cho anh mấy người tí hon, mua anh cũng không nghe được, không có sóng." Nói xong tôi lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên không có sóng, đại khái lại phải tìm Phí Tam Khẩu chuẩn bị một cái máy kích sóng đặt ở Tam Quốc.
Chốc lát chạy tới cung Hàm Dương, "phòng truyền đạt" lúc này cũng nhận được tin, thấy chúng tôi tới nhanh chân chạy lên hô lớn: "Mau mau, Tề Vương tới rồi."
Tôi bực tức: "Là Tề Vương tới, cũng không phải quỷ tử vào thôn."
Lúc này Lý Tư mặc quan phục mới chậm rãi đi ra, cười nói: "Không trách được họ, chú đi rồi hoàng thượng mỗi ngày nhớ tới chú, chú tới bọn họ chắc sẽ có tiền thưởng."
Tôi cười nói: "Lý khách khanh, lại gặp mặt."
Lý Tư mỉm cười: "Hiện tại là thừa tướng rồi."
Tôi nói nhỏ: "Hoàng thượng? Chính béo xưng đế rồi hả?"
Lý Tư: "Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Bánh Bao nghe chúng tôi đối thoại, chần chừ hỏi: "Đây là...."
Tôi vội giới thiệu cho Bánh Bao: "Đây là Lý Tư, Lý ca..."
Tôi đưa mấy tấm ảnh chụp cho Lý Tư: "Đây là ảnh của chị dâu cùng cháu gái gần đây mới chụp, chị dâu giờ làm giáo viên của trường học chúng tôi, nhận lương đủ chi tiêu."
Lý Tư vuốt vuốt tấm ảnh chụp, lau mắt. Tôi nói: "Vốn em muốn mang hai mẹ con họ tới, nhưng băn khoăn anh ở đây cũng có gia đình, sợ khó xử."
Lý Tư nói: "Biết hai mẹ con họ tốt là được, anh cũng rất tốt."
Không lâu sau có nghi thức đón chào, Chính béo đầu đội châu quan, mặc áo bào, hông đeo thanh kiếm như trường kiếm chễm chệ đi ra.
Bánh Bao hô lên trước: "Béo..."
Tôi vội kéo lại: "Gọi bệ hạ."
Hạng Vũ cũng là người một nhà, gọi thế nào cũng không sao, Chính béo dù sao cũng là hoàng đế, cũng phải cho chút thể diện.
Tôi cùng Bánh Bao hai người giả vờ giả vịt hô lớn: “Tham kiến bệ... hạ...."
Chính béo lén lút nhìn chung quanh, phất tay: “Lui ra, đệu lui đi."
Chờ khi bọn thị hầu cách xa, Tần Thủy Hoàng giương tay tới bên này, tôi lúc này cũng biết rồi, tự giác lùi ra, chắp tay sau mông thận trọng nhìn trời...
Quả nhiên, Chính béo thân mật chào hỏi Bánh Bao: “Em tợi rội hạ?"
Bánh bao cười ha ha: "Có thể gọi anh là anh mập không?"
Chính béo không vui: "Sao không được, ạnh thậy cô vựa tới đạ định gọi anh lại không gọi, lạ Tiểu Cường khộng cho cộ nọi phỏng?"
Bánh Bao nhìn kỹ Tần Thủy Hoàng: "Nhưng mà nói thật, anh gầy hơn xưa."
...Chờ khi mấy người chém gió bó chân bó tay mất thời giờ xong, tôi mới vươn tay ra nắm lấy tay Tần Thủy Hoàng, thấy Chính béo không có nhìn tôi mà nhìn sau lưng, dùng kiếm đẩy chúng tôi ra nhìn xem mấy cái thùng tôi mang tới, lẩm bẩm: "Đạng đọi, mang cho ạnh cại chi vậy?"
Tiếp đó, Tần Thủy Hoàng nhặt ngay một quả cà chua nhanh chóng nuốt ực vào bụng, tấm tắc: "Thệ là ạnh lại cọ thệ ăn trựng chưng cạ chua rồi."
Tôi lấy máy chơi game từ một hộp khác ra kẹp nách, uy hϊếp Chính béo: "Không thèm để ý tới mấy người nữa, có muốn thứ này không?"
Chính béo mắt sáng lên, duỗi tay muốn lấy, tôi giấu sau lưng. Chính béo vội cười làm lành: “Đựng cọ chọc ạnh, Ngụy quộc đã đạnh rôi, anh cọn không phong cho chụ sao?"
Tôi cầm máy chơi game ra trước ngực quơ quơ: "Còn có Tề quốc mà, lúc nào thực hiện?"
Chính béo: "Chụ không tin vạo thực lực cụa anh sao."
Chốc lát Chính béo đã kêu qua một đầu bếp mặc quan phục đến phân phó: "Đi lạm cho ta trựng chưng cạ chua đi."
Đầu bếp căng thẳng đứng lên, cầm cà chua nghiên cứu hồi lâu mới run rẩy hỏi bệ hạ: "Bệ hạ thứ tội, thứ này gọi là cà chua sao?"
Tần Thủy Hoàng mất kiên nhẫn: “Mau lên đi, lạm nhanh lên, ta đọi lặm rôi."
Đầu bếp dập đầu như bổ củi: "Nô tài chết vạn lần không hết tội... nhưng nô tài chưa từng làm trứng gà chưng cà chua bao giờ..."
Chính béo biến sắc: “Mạy cọ tin tạo cho cạ ăn không?" Chính béo trước có thể bỏ 3 đồng tiền để ăn một bát mỳ, kết quả hôm nay trước mặt chúng tôi bị thủ hạ đầu bếp làm mất thể diện, tức giận xì khói.
Bánh Bao đứng ở bên nói: "Rất đơn giản, chỉ cần cho trứng và cà chua vào cùng một lúc xào lên thôi."
Đầu bếp máy móc gật đầu, ngây ngốc, hiển nhiển hắn cũng không rõ, chắc đang lo lắng Tần Thủy Hoàng thật sự xào hắn lên -- hoàng thượng nói mà, khẳng định phải cẩn thận tỉ mỉ, việc này quan hệ tới chuyện quân vô hí ngôn, mặc dù trước kia đã nghe tới việc rán gì gì đó.
Bánh Bao hết kiên nhẫn, xắn tay áo lên nói: “Được rồi, để tôi ra tay, xem mà học hỏi."
Tần Thủy Hoàng cùng Kinh khờ, còn có Lý Tư ngồi cạnh bàn, giơ đũa tre nhìn qua bên này.
Vị đầu bếp triều Tần mang mấy thứ Bánh Bao cần sắp xếp cho tốt rồi lại quỳ trên đất, mồ hồi đầy mặt, Bánh Bao liếc nhìn nói: “Đứng lên học, ông quỳ thế học được gì, học bộ pháp à?"
Bánh Bao một mặt thái cà chua một mặt nhìn đầu bếp chuẩn bị mấy thứ gia vị: “Nấu cơm phải để tâm, đừng có chỉ quan tâm xấu đẹp."
Tôi ở bên kêu lên: "Nghe cho cẩn thận, có thể được Trịnh vương tự mình truyền thụ, thằng nhóc ngươi vận khí tốt đó." Đầu bếp càng thêm câu nệ, Bánh Bao nhìn mỡ đông trên bàn, lập tức hiểu ra: "A, thiết bị chỗ mấy người không tốt, tôi còn nghĩ rằng ông lừa gạt người tiêu dùng cơ -- không có dầu thực vật mà dùng mỡ heo à."
Bánh Bao vừa cắt cà chua vừa nói: “A, đúng rồi, mình còn là Trịnh vương mà."
Tần Thủy Hoàng cười tủm tỉm: “Không vận đệ."
Tôi nói đùa: "Bánh Bao nhà chúng ta còn là Đại tư mã mà."
Chính béo bỗng lúng túng: "Cại nay... cụng không vận đệ."
Bánh Bao hỏi: "Đại tư mã là làm gì vậy?"
Tôi nói: "Tương đương với bộ trưởng quốc phòng. Giống như anh ở Triều Tống làm binh mã đại nguyên soái đó, dù sao chỉ tay một cái, súng đạn toàn quốc đều bắn về phía đó."
Bánh Bao vui mừng buông tay, một cái hũ sành rơi vỡ, tôi vội nói: "Cái thứ vợ vụng thối vụng nát, phá nhà phá cửa kia, bán cô đi cũng không đền nổi đâu." Đây chính là hũ sành triều Tần đó.
Bánh Bao cười khinh miệt: "Lão nương hiện tại là bộ trưởng bộ quốc phòng, trừ anh mập ra mấy người các ngươi yên lặng tí đê."
Đầu bếp mồ hôi càng vã ra....
Tôi nhìn sắc mặt Chính béo, cười nói: "Đùa với anh tí, chả lẽ thật sự để cho một người đàn bà làm Đại tư mã sao?"
Tôi biết không phải anh ấy không cho Bánh Bao làm chức quan này, nhưng hiện tại Đại tư mã của Tần Quốc chính là Vương Tiễn. Vô duyên vô cớ bãi chức lão Vương, hơn nữa cho một phụ nữ làm đại tư mã, còn không làm loạn sao, Chiến quốc lòng người đều mất, thường xuyên vì một câu nói quyết sinh tử, Vương Tiễn mà tạo phản, Bánh Bao chẳng phải là hồng (?) nhan họa thủy sao, năm xưa họa Bao Tự gây ra nhỏ à? Nghĩ đi nghĩ lại chính mình tìm việc để làm làm gì.
Tần Thủy Hoàng: "Nọi lạ lạm, chợ Vương Tiễn trợ vệ anh kêu nọ nộp hổ phụ."
Tôi biết việc này cuối cùng cũng xong. Bánh Bao lanh lẹ làm xong thức ăn, nấu mỳ, trước tiên múc một bát nhỏ cho đầu bếp: “Ngươi nếm thử trước đi. Sau này cứ làm theo hương vị này."
Đầu bếp bưng bát mỳ do Đại tư mã Trịnh Vương đưa, thấy hoàng thượng trừng mắt, may mắn thằng nhóc khá thông minh, hai tay nâng quá đỉnh đầu hướng tới trước mặt Tần Thủy Hoàng, Chính béo thế mới vui mừng, nhưng không trực tiếp ăn mà đưa cho Kinh Kha ở bên, Kinh Kha cho Lý Tư, Lý Tư thấy không có người ngoài còn khách khí thế, cảm động nói: "Thế sao được, còn thỉnh hoàng thượng dùng trước."
Chính béo hơi nghiêng mình tiếp đến: “Đọi quạ mạ...."
Cuối cùng Chính béo lại thể hiện ra cái dạ dày khí thôn sơn hà, hấp một cái chơi hết bát mỳ...
Vì có thể tiếp tục phát triển, vị đầu bếp được thưởng cho chút canh, ý tứ là sau này cứ theo hương vị này mà làm, nhân dịp biết món mì nấu với trứng chưng cà chua nên sau rất được yêu thích.
Chinh béo húp hết bát mỳ, lau mồ hôi nói với tôi: “Mọi người cũng ăn đi."
Tôi cùng Bánh Bao: “... không cần, chúng em mới vừa ăn xong dê nướng nguyên con."
Cơm nước xong, Tần Thủy Hoàng quen tay thạo việc lắp máy chơi game, màn hình TV sáng lên, cực kỳ thành thạo lấy 30 mạng.
Tôi không nói gì, tấm gương hôn quân điển hình mà, ngoại trừ ăn chính là chơi, không để ý tới triều chính, chính là vô độ, tôi cẩn thận khuyên nhủ: “Doanh ca, hay trước tiên nói chính sự đi."
Chính béo tiếp tục chỉ huy Mario nhảy tránh đạn, vẫn tập trung chẳng buồn để ý: “Chuyện chi rựa?"
Tôi: "... nói tới chuyện xây trường thành cùng địa cung đó, đốt sách chôn nho anh không cần làm."
Tần Thủy Hoàng lúc này mới buông máy chơi game: "Nạ sao?"
Thằng con thứ hai của Chính béo, Hồ Hợi liếc mắt thấy máy chơi game, hoan hô ngồi xuống chơi tiếp.
Tôi nói chuyện điểm tử biểu cho Chính béo một lần, Chính béo vuốt cằm: "Ọa anh biệt rôi, trượng thạnh cụng hoạng lăng đang xây, lục quộc diệt xong, anh hệt chuyện đệ làm hị."
Tôi bó tay: "Sao đều xây hết vậy?"
Chính béo vung tay lên: "Xong sợm nghị sợm, hiện tại xây thị cọn nhiệu thời gian, dù sao xây xong trược ngạy chệt là được, không cận hao ngượi tộn cụa, cũng lạ thiếu ngượi - nhưng mạ anh cọn phạt tiện lương cho bọn nọ."
Tôi thấy mắt ươn ướt, ai nói Tần Thủy Hoàng tàn bạo, Chính béo trước mặt này thật phúc hậu.
Nhưng mà tiếp theo, tôi trơ mắt nhìn Chính béo đặt mông hất bay tiểu Hồ Hợi, đoạt máy chơi game chơi tiếp, miệng còn lảm bẩm: "Nhọc con không cận chơi, nhiệm vụ cụa mạy giợ lạ học tập."
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Xuyên Không
- Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
- Quyển 3 - Chương 131: Thực thần