Quyển 3 - Chương 124: Tha đao kế

Có câu là: Người sợ nổi danh, lợn sợ béo, còn có lời nói là mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (cây cao giữa rừng tất bị gió bẻ gẫy).

Xem Tiểu Cường tôi, năm nay mới tam cửu (27), vị cực nhân thần, danh hiệu so với chủ tịch thành phố còn bự hơn. Luận bản sự đã từng trong quân Hạng Vũ cười phá 10 vạn quân địch, cũng từng cầm một cái giầy trong tay quật cho thích khách diệt tuyệt nhân tính Tần Vũ Dương biến dạng bỏ mình, cũng từng trong thực chiến cùng Bánh Bao thất chiến thất xuất danh vang truyền kỳ ... ách, cái này là sau này có thằng khác nó viết sách thế.

Nhưng tôi chính là một thanh niên có triển vọng, một thần tiên quân dự bị luôn luôn coi thiên hạ là nhiệm vụ của mình, một nhà giáo dục nổi tiếng, một nhà quân sự gia, một xuyên qua giả độc lập độc hành, hôm nay rốt cục gặp phải một NPC lấy ngăn trở tiến trình lịch sử làm thú vui ghen ghét. Thằng nhóc Thạch Bảo này không nghe lời, không chịu buông tha léo nhéo gọi tên tôi không ngớt. Thực chẳng trông chờ nó nói vài câu ra hồn, không ngờ thằng này mắng nhiều thành nghiện, đại đao đặt trên lưng ngựa, tay chỉ ngọn cờ của tôi phun nước bọt tứ tung, luôn miệng nói tôi cùng hắn ra ngoài so đao.

Tôi không chuyên dùng đao, mọi người đều biết tôi chủ tu là gạch lực học.

Lâm Xung sợ tôi khó chịu, trấn an: “Tiểu Cường, chú đừng để ý đến nó, dù sao không thể cứ nghe nó nói so đao là so đao.”

Tống triều là thiên hạ của thương, cũng là thời kỳ đỉnh cao của thương, danh tướng thường dùng trường thương, Lư Tuấn Nghĩa, Lâm Xung, Trương Thanh, Đổng Bình cùng thủ hạ của Phương Tịch là Vương Dần, Lệ Thiên, thậm chí sau đó là Nhạc Phi không ai không phải cao thủ dùng thương, đại đao sau thời Tam Quốc đã qua thời kỳ cường thịnh, dần dần biến mất, binh khí đao cũng chỉ tồn tại ở cái thời nho nhã cùng dã man mới có thể tỏa sáng, từ thời Đường trở đi đã không thể thỏa mãn yêu cầu biểu diễn sự cơ trí văn võ song toàn của các võ tướng.

Lương Sơn sử đao đương nhiên cũng không ít người, nhưng nếu nói là dùng đao tốt chỉ có Quan Thắng, theo lời Lâm Xung kể thì Quan Thắng cùng Thạch Bảo hồi sáng đánh 300 hiệp, Quan Thắng tựa hồ còn kém sức Thạch Bảo.

Bên kia Thạch Bảo mắng, bên này có không ít người nhìn tôi, đám 54 người Lâm Xung biết tôi là gà mờ đều cười không nói, nhưng còn 54 người chẳng biết nội tình mà, bọn họ chỉ biết tôi cùng một nửa huynh đệ ở chung một năm. Hơn nữa bây giờ còn chưa thấy tôi triển lộ thân thủ, thấy tôi dễ dàng nói phục Hoa Vinh cùng Phương Trấn Giang hẳn cũng là có dũng vạn phu nan địch gì gì đó, Thạch Bảo bên kia khiêu chiến bọn họ cũng muốn xem tôi phản ứng thế nào. Bọn thổ phỉ bình thường lười biếng nhưng lên chiến trường cũng là những người có tâm huyết, kết quả thấy tôi vẫn an vị như không có gì, không ít người cau mày khinh bỉ, ngay cả tên lâu la khiêng cờ cho tôi cũng thấy xấu hổ, cố gắng rụt đầu vào trong cổ áo.

Thạch Bảo càng tiến gần về phía trước, khua tay múa chân mắng tưng bừng, Hoa Vinh kéo cung lạnh lùng nói: “Thạch Bảo nghe đây, bọn tao không muốn làm mày bị thương nên đừng có càn rỡ. Tiến lên một bước nữa thì mày bỏ mạng đấy.”

Vốn Lương Sơn có Hoa Vinh, Phương Tịch có Bàng Vạn Xuân, song phương đều có chút vũ khí uy hϊếp, nhưng lúc này Lương Sơn có đến hai Hoa Vinh, vậy thì khác, Thạch Bảo vừa thấy hai chàng trai tuấn tú đồng thời nhắm bắn mình liền tái mặt. Sau đó dừng ngựa nhảy cỡn lên: “Há há, Lương Sơn đạo chính là quen dùng ám tiễn đả thương người, lại không có một ai là hảo hán.” giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo.

Ngô Dụng nhíu mày: “Muốn Phương Tịch tâm phục khẩu phục lui binh, hẳn phải có một tướng quân đao pháp hơn xa hắn hàng phục người này.”

Mọi người nhìn nhau, cả Quan Thắng cũng cúi đầu không nói, nếu nói dùng binh khí khác đánh thắng Thạch Bảo thì chưa hẳn không có ai có thể hơn, nhưng nếu luận đao pháp, còn phải hơn xa, chỉ sợ cả Bắc Tống không tìm ra một người. Tần Minh chẳng có suy nghĩ gì nhiều nhưng vì giúp Quan Thắng có chỗ để né nên cười lớn nói: “Vậy trừ phi là Quan Vũ Quan nhị gia hiển thánh.” Nhưng lời này vừa nói ra Quan Thắng mặt càng khó coi hơn, thế này chẳng phải là làm mất mặt tổ tiên sao?

Nhưng tôi vừa nghe được lời này thì vui vẻ, ném hộp đồ ăn cho một tiểu binh, giơ lên hai cao nói: “Tôi đi, tôi đi.”

Mọi người đã học được không cần để ý tới tôi, tiếp tục thảo luận....

Quan Thắng đem Thanh Long đao đặt sau lưng, kéo cương ngựa nói: “Tôi lại thử lần nữa xem sao.”

Tôi tức bực nói: “Các ca ca, tôi đi cho.”

Mấy người Trương Thuận Trương Thanh xua tay: “Tiểu Cường đừng nháo.” Tiếp tục thảo luận....

Tôi chạy chậm tới trước mặt mấy người Ngô Dụng chỉ vào mũi mình nói: “Tôi nói tôi đi mà.”

Lâm Xung nghiêm nghị: “Tiểu Cường, đây không phải là lúc chú thể hiện, chớ nói Thạch Bảo không quen chú, cho dù huynh đệ so chiêu, 100 cân đại đao vung lên cũng không phải đùa giỡn đâu.”

Tôi ra sức phất tay: “Các ca ca, mọi người thấy tôi là cái loại người ra tay không có chuẩn bị sao?”

Lần này, mọi người rốt cục chăm chú nhìn tôi, Ngô Dụng hỏi thử: “Ý của chú là...”

Tôi cười thần bí: “Các vị đừng quên tôi cũng không phải người bình thường.”

Mọi người biết tôi đáng khinh thành tính, chưa bao giờ chịu thiệt, Trương Thuận chọc tôi: “Chú mang súng gây tê tới hả?”

Tôi: “...”

Ngô Dụng vê cằm dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn tôi rồi nói với mấy người khác: “Nếu không để Tiểu Cường thử xem?”

Tống Giang chỉ mong nhanh chóng đánh vỡ thế cục bế tắc, mặc kệ tất cả nói: “Người đâu, cấp cho Tiểu Cường huynh đệ một con ngựa.”

Tôi nói: “Còn cho tôi một thanh đao - chỗ này đao của ai tốt hả?”

Mọi người đều nhìn Quan Thắng....

Quấn Thắng chần chừ: “Mọi người muốn tôi đưa đao cho Tiểu Cường dùng sao?”

Mọi người nhìn anh ấy không nói gì....

Quan Thắng thở dài: “Dọa người a, tổ tiên Quan Thánh dưới đất biết nhất định mắng ta bất hiếu.”

Tôi trấn an: “Sẽ không đâu, việc này tôi sẽ giải thích cho Quan Nhị Ca hiểu...”

Quan Thắng hừ lạnh rồi cắm đại đao trên đất, đám lâu la cố sức ôm lấy mang cho tôi.

Lúc này ngựa cũng dắt tới, tôi hớn hở nhận Thanh Long đao -- thiếu chút nữa tuột tay, lúc này mới phát hiện thanh đao chết tiệt này nặng thật, tôi nhớ lại cây đao của Quan Nhị Ca hơn 80 cân mà, thanh đao này phảng chế theo còn nặng hơn, lúc trước đọc Tam quốc thấy Quan nhị gia sử thanh đao hơn 80 cân tôi còn không tin, nhìn người ta cầm Tứ Mãnh Bát Đại Chùy không 400 cân cũng là 800 cân, võ thần Quan Vũ cầm cái đao chỉ có hơn 80 cân không thấy xấu hổ sao? Chẳng trách mặt đỏ thế, nhưng sau đó mới phát hiện vấn đề, tôi xem mấy cái kia là truyện tranh, giống như siêu Xayda một đấm đánh đánh ra lỗ trên địa cầu, bốc phét quá nhiều, trên thực tế một người trưởng thành miễn cưỡng khiêng được 80 cân lên tầng ba mà thôi. Nếu muốn múa xoay tròn như cánh quạt cơ bản không thể.

Sau đó tôi còn phát hiện, là một người đàn ông trưởng thành, ngoại trừ tự xưng là nam tính, có năng lực cường đại tôi còn là một người có phân phối lực lượng rất bình thường -- cầm đao này căn bản không lên được ngựa...

Tôi khó xử đem đao giao cho tên lâu la bên cạnh nói: “Chú cầm giúp anh chút.” Lâu la khó hiểu ôm đao nhìn tôi. Tôi bò lên lưng ngựa, sau đó duỗi tay ra: “Giờ đưa đao cho tôi.”

Mọi người chết đứng...

Tên lâu la không hiểu gì dâng đao cho tôi, tôi ra sức nhận đao, sau đó đặt đao lên lưng ngựa, sau đó mới lau mồ hôi nói: “Như này được rồi.”

Hổ Tam Nương buồn bực: “Tiểu Cường, chú biễu diễn lên ngựa lấy đao cho mọi người xem là chúng ta hiểu rồi, hay là chú thật sự định cùng Thạch Bảo liều mạng hả?” Đoàn Cảnh Trụ đứng bên lặng lẽ kéo tay áo: “Tam tỷ đừng kích Tiểu Cường, nó mà bị kí©h thí©ɧ thật lao ra thì làm sao?”

Trương Thanh giục ngựa che trước mặt, hai tay giang ra cản tôi: “Tiểu Cường, chú có gì không nghĩ ra cứ nói với ca ca, mọi việc đều có thể giải quyết, tự sát không phải là cách giải quyết a...”

Mọi người cũng đi theo khuyên nhủ: “Đúng, Bánh Bao còn chờ chú trở về mà.”

Tôi lấy tay vuốt “râu”, cười hì hì: “Các người chớ nhiều lời, mau mau tránh ra, ta còn phải đi chém Thạch Bảo.”

Mọi người đàm luận nhỏ: “Tiểu Cường bị tức điên rồi hả?” “Theo lý thuyết hẳn không tới mức đó. Da mặt của chú ý dù Hoa Vinh bắn tên ba ngày cũng không giảm Hp tới mức đó...”

Tôi tức điên, tôi điên rồi, tôi cứ giật từng sợi từng sợi râu mép, trong lòng bọn họ tôi kém thế sao - tôi dám cuồng vọng đương nhiên là có chiêu trò, bánh bích quy phục chế Quan nhị gia tôi còn để trong túi, không có ăn trước khi lên ngựa là vì lo lắng sẽ chiếm dụng 10 phút quý giá, tôi biết phải đánh bại Thạch Bảo trong vòng 10 phút phục chế Quan nhị gia.

Hiện tại xem ra là không có cách nào, không ra tay thì mấy vị ca ca này chết sống không cho tôi đi... dù sao tôi cũng cảm động, binh thường trêu đùa là thế, lúc nghiêm túc mọi người thực sự chiếu cố quan tâm huynh đệ tôi mà.

Tôi bí mật duỗi tay lấy bánh quy cầm trong tay, làm bộ sờ mũi, hé miệng nuốt xuống, nháy mắt, cái cảm giác nổ tung quen thuộc lại tràn ngập toàn thân, giống như ăn bánh bích quy của Võ Tòng, bất đồng là lúc này trên lưng ngựa lại cảm giác kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo hơn nhiều.

Tôi nhẹ nhàng múa đao trước người, sau đó lại “vuốt râu” cười: “Các người còn chưa tránh ra?” bởi vì tôi hiện tại có Quan Thánh phụ thể cho nên nói chuyện với mấy tiểu bối cũng không cần khách khí, nếu không mất thân phận Quan nhị gia.

“Di?” Mọi người đồng thời thấy kinh ngạc, cảm giác được vương bá khí của tôi, đều nói: “Lại trêu chọc rồi...”

Tôi điên tiết: “Nhanh lên đi các ca ca, không rảnh đâu.”

Mọi người do do dự dự tránh ra, tôi đang muốn thúc ngựa, Quan Thắng bỗng nhiên kéo lại tôi, tôi ngạc nhiên: “Sao thế?”

Chỉ thấy Quan Thắng hai mắt tỏa sáng, kéo tay tôi nói nhỏ: “Tiểu Cường, chú thật họ Tiêu hả?”

Tôi sửng sốt mới hiểu ý, anh ta thấy tôi sử một chiêu kia liền hoài nghi tôi là truyền nhân của Quan gia, chỉ đành nói: “Tuyệt đối chính tông.”

Quan Thắng thất vọng, buông tay, bỗng nói nhỏ vào tai tôi: “Lát nữa coi chừng họ Thạch dùng tha đao kế.”

Tôi gật đầu, giục ngựa ra trước lưỡng quân, Thạch Bảo đang mắng vui vẻ, không ngờ đối phương thực sự dám ra ứng chiến, nhưng là một người chưa từng thấy bao giờ, thông qua giao thủ lúc trưa, Lương Sơn mấy người có bản lĩnh hắn biết rồi, vô cùng bất ngờ: “Mày là người phương nào?”

Tôi để đao tựa vai, hai tay đặt lên chuôi đao: “Chẳng phải mày hô hào tao nãy giờ sao?”

Thạch Bảo cười nói: “Ha ha, nguyên lai mày là Tiểu Cường, quả nhiên có chút đặc biệt, trước tiên không nói công phu ra sao, ít nhất dám ra là không sợ chết rồi.”

Tôi thấy hẵn vẫn tự nhiên, chắc là muốn biện luận một hồi, hiện tại quân Phương Tịch quân tâm không ổn, phải lấy đại tướng như Thạch Bảo ra trấn tràng diện, hắn muốn kiên trì một lúc.

Nhưng tôi nào có rảnh, nếu như bình thường tôi tuyệt có thực lực cùng hắn mắng ba ngày ba đêm không è hèm một tiếng. Tại phương Tây thời cổ đại, hùng biện là tố chất cần có của anh hùng vì trước mỗi tràng chiến dịch, song phương đều phải đứng trước trận mắng đối phương giống như thi Hip-hop breakdance tại Mỹ vậy, hai ngón cái cùng trỏ tạo hình ống nói: “Mày là con điếm phố da đen hả.” Tên kia lập tức tiếp lời: “Tao chỉ tiếp mẹ mày thôi...” cứ như thế mắng nhau tầm mười năm.

Hơn nữa hiện tại tôi đại biểu là Quan nhị gia, sao có thể cùng hắn so đo hả? tôi thúc ngựa đi tới vung đao: “Bớt nói nhảm đi.”

Thạch Bảo bất ngờ không kịp phòng chật vật né tránh, lập tức cười nói: “Tốt, hợp tính tao.”

Tôi quay ngựa, cảm giác như mới uống ba chén cà phê tỉnh ngủ, trong đầu đều là hình ảnh tưởng tượng, đao trong tay như cự long muốn bay lên trời, nháy mắt chém ba đao phân ra ba đường thượng trung hạ bổ về phía Thạch Bảo, vừa ra tay các hảo hán Lương Sơn đều phấn chấn, đều hô: “Đao pháp tuyệt lắm.”

Thạch Bảo tập trung đối phó, né tránh đánh trả. Hai ngựa giao nhau nháy mắt nói: “Quả nhiên là một nhân vật, Thạch mỗ học nghệ thành tới nay chưa từng gặp đối thủ như ngươi.” Tôi chẳng buồn đáp lời thúc ngựa lao tới, đây tuyệt đối là một trận đánh trực diện, nhị gia tuy mạnh nhưng không phải mọi việc đều thuận, thời Tam Quốc có không ít người có thể đấu ngang tay, mà Thạch Bảo cũng là cao thủ dùng đao, hơn nữa bánh bích quy mẹ con chỉ có tác dụng lâm thời, chân lý đao pháp của Nhị gia sử không ra, thế thì thắng bại khó nói.

Lần này Thạch Bảo giành công, đại đao kéo lên chém tới ngực tôi, tôi dùng chuôi đao chặn lại. Xoay tay lại một đao chém qua, chiêu thức liền mạch thành thục, chợt nghe các hảo hán phía sau hô to ủng hộ, trong đó không ít người bật lên tiếng hoài nghi.

Thạch Bảo nhảy lên tránh thoát, lúc này lại trầm ổn trang nghiêm, dùng chiêu số hóa giải nguy cơ, thay đổi cách nhìn về tôi, ba phần kinh ngạc, ba phần bội phục nhưng cũng có ba phần không phục, cả hai đều dừng ngựa. Đối chiến hơn mười chiêu chỉ có đao quang hoắc hoắc gió lạnh sưu sưu, người xem lạnh gáy.

Kỳ thật từ khi đánh nhau tôi không có cảm giác gì, có nhị gia phụ thể, đối phương lại dùng đao, vô luận hắn sử xuất bao nhiêu chiêu số tinh diệu cũng chỉ cảm giác bình thường, tự nhiên có cách ứng đối, nhưng mà nói đi thì nói lại bắt đối thủ thì khó, loại đỉnh phong quyết đấu này lâm thời ăn khối bánh bích quy không thể đánh ra ý cảnh cao siêu, mấy lần tôi nghe phía sau Quan Thắng than tiếc hận biết là khẳng định mình bỏ qua cơ hội cướp lấy chủ động, ăn bánh bích quy dù có nhanh hơn Thạch Bảo một chút cũng không làm được gì.

Bất quá dù vậy Thạch Bảo tựa hồ cũng có chút hết bài, thời gian dài không gặp cường địch khiến đao pháp của hắn không thể đột phá, hơn nữa lúc sáng còn kịch đấu Quan Thắng cũng không thắng được, hai người bọn tôi, một võ thánh (giả hiệu); một là đao vương, đánh mãi không ai làm gì được nhau, cũng không có tâm đánh tiếp, như đã thỏa thuận đồng thời lộ sơ hở hạ đao vờ bại...

Mặc dù chi tiết bất đồng, nhưng chúng tôi đều cùng có một ý nghĩ: Tha đao kế.

Tha đao kế đương nhiên không chỉ Thạch Bảo biết dùng, có thể nói là Quan Vũ chính là tổ tông của chiêu này, có thể nói là người đuổi gϊếŧ người mà phật đuổi gϊếŧ phật - là đuổi, không phải cản, chiêu này nói đúng là trá bại kéo đao, thừa dịp địch nhân đắc ý bỗng lấy thân làm trục, đại đao xoay tròn chém tới, đừng nói dùng đao thừa mã lực cho dù là dùng giáp da đánh lên mặt cũng phải hủy dung.

Nhưng mà không ai ngờ cả hai chúng tôi đồng thời xài chiêu này? Thế này thì vui, đã ai thấy hai viên đại tướng đang đánh nhau bỗng đồng loạt xoay người chạy trốn chưa?

Quá dọa người, sớm biết thế không đuổi là được, còn phải làm bộ, kết quả cả hai cùng chạy, vậy còn tưởng là có người đánh rắm giải tán cả hai cơ.

Thạch Bảo sắp chạy tới chỗ Phương Tịch mới phát hiện tôi không đuổi, tôi còn mạnh hớn hắn, chạy cách Lâm Xung 20 bước mới thấy đối phương cũng chạy trở về...

Cuối cùng, cả hai đành chạy trở về, lại nhìn nhau, đều ngượng ngập, Thạch Bảo đỏ mặt nói nhỏ: “Tha đao kế sao?” Tôi gật đầu: “He he, chê cười rồi.”

Tiếp tục đánh...

Lúc này cả hai đều ra sức, giống như diễn viên xiếc bể tiết mục 1, vì hồi báo người xem phải lộ chút kỹ xảo, nếu không sau này còn ai xem nữa?

Lại xuất toàn lực, rốt cục Thạch Bảo cố hết sức, bởi vì kỳ thật tại phần cứng phần mềm cũng không khắc chế tôi, ngoại trừ thần vận tôi chính là Nhị gia tái thế. Thạch Bảo cuối vẫn chỉ là anh nông dân võ nghệ cao siêu, kinh nghiệm cùng thực lực đều kém, hơn nữa thể lực cũng không bằng, đấu 50 hiệp, tôi dùng cán Thanh Long đao ép Thạch Báo suýt ném vũ khí, anh ta chém lung tung một đao, đã muốn bại hồi về trận, lúc này cũng không phải tha đao kế, tôi vốn định bỏ qua, đánh nhau cũng không xem giờ, phỏng chừng 10 phút sắp qua, ai ngờ chiến mã thành thói quen tự nhiên, không thấy tôi túm dây cương, cứ thế đuổi, Phương Tịch bên người một đại tướng thấy tôi đuổi theo Thạch Bảo, vội lao tới tiếp ứng, vội vàng đâm tới một thương. Vôi vô ý thức lánh qua, tiện tay dùng sống đao đánh lên bụng người tới, sau đó không chút nghĩ ngợi chụp người này giữ tên ngựa, quân Phương Tịch xôn xao, tôi chiếm tiện nghi, vội chạy về trận, ném người kia xuống đất, uy phong lầm lẫm: “Trói lại” bọn tiểu lâu la cũng ứng cảnh, hét lớn: “Nghe lệnh.”

Tôi đắc chí, nhịn không được ngồi trên ngựa cười dài, bỗng cảm giác đao nặng trầm xuống rơi xuống đất, đồng thời toàn thân bủn rủn không chịu nổi, hiệu lực bánh bích quy đã hết, tôi nhanh chóng thừa dịp còn chút lực xoay người xuống ngựa, Trương Thuận bọn họ xếp thành một vòng tròn, mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, tôi chấn động, không kịp lời tráng ngôn hào ngữ, cả đám xông lên, kẻ cốc đầu, người đạp mông, đều nói: “Chú được đó nhóc.” “Sao lúc nãy làm được hả?” “Thạch Bảo là Đoàn Thiên Lang chuyển thế hả?”

Tôi buồn bực, tôi phát điên, đám “râu mép” của tôi a....